4 ✓

Minh Phượng Sơn ở vùng ngoại thành hẻo lánh, có điểm xa, bắt xe đi cũng phải mất một trăm đồng. Thẩm Nghiệp xuống xe, dùng di động nguyên chủ thanh toán tiền, phát hiện tài khoản chỉ còn lại mấy trăm. Cũng may Từ Tư Tư cho cậu hai vạn, đủ dùng một đoạn thời gian.

Bất quá trước khi bà ngoại Thẩm xuất viện, chắc chắn phải đi làm kiểm tra toàn thân, nếu thân thể bà ngoại Thẩm có vấn đề, phải nằm viện điều dưỡng, lại thêm một bút tiêu dùng.

......Xem ra phải chăm chỉ kiếm tiền a.

Thẩm Nghiệp đi vào viện điều dưỡng, báo tên bà ngoại.

Nguyên chủ trước kia chưa từng tới nơi này, nửa năm trước Dương Minh cùng mẹ kế lặng lẽ nhốt bà ngoại Thẩm lại, nguyên chủ cũng chỉ gần đây mới tra được bà ngoại Thẩm bị đưa vào Minh Phượng Sơn. Đây cũng là nguyên nhân nguyên chủ nộ khí đùng đùng đi tìm mẹ kế tính sổ, mẹ ruột bị tiểu tam hại chết, bà ngoại bị đưa vào bệnh viện tâm thần, chính mình cũng bị lừa quay vòng vòng...Sao có thể nhẫn được.

Tìm hỏi phòng bà ngoại Thẩm xong, Thẩm Nghiệp liền đi lên tầng hai.

Nhìn bóng dáng cậu rời đi, hai cô gái quản lý trước sảnh khe khẽ nói nhỏ --

"Sao hôm nay nhiều người tới tìm phòng 2009 vậy, hơn nữa đều là soái ca."

"Đúng vậy, vị trước là khốc ca, này là cún con, cười rộ lên thật xinh đẹp ......"

"Ai, người vừa rồi có điểm quen mắt...Có phải là Thẩm Nghiệp không, cái vị hút ma túy kia?"

"Đúng là có điểm giống, bất quá Thẩm Nghiệp thoạt nhìn rất uể oải, anh trai nhỏ này như ánh mặt trời, hẳn không phải cùng một người đâu....."

Thẩm Nghiệp không nghe thấy cuộc đối thoại của các cô, cậu bước nhanh đến cửa phòng 2009.

Cửa phòng mở rộng, cậu ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy hai bảo tiêu đang nâng bà ngoại Thẩm từ trên giường xuống, đặt lên xe lăn bên cạnh.

Trên mặt đất còn có mấy nam nhân mặc vest đen.

Thẩm Nghiệp nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người bà ngoại Thẩm.

Bà người gầy trơ cả xương, sắc mặt tái nhợt khô khốc, nhìn ra được trạng thái rất không tốt, nửa năm nay chắc hẳn ăn không ít khổ.

Mũi Thẩm Nghiệp lại bắt đầu lên men.

Đây là cảm xúc nguyên chủ, có thể là thấy bà ngoại Thẩm chịu khổ như vậy, trong lòng rất khó chịu.

Cha ruột nguyên chủ thật không phải người, vài năm trước vẫn luôn dựa vào cuộc sống ở Thẩm gia, ông ngoại Thẩm cùng bà ngoại Thẩm đối với gã cũng không tồi, kết quả gã chẳng những ở bên ngoài nuôi nữ nhân và con riêng, còn liên thủ với tiểu tam hại chết mẹ ruột nguyên chủ, lại nhốt bà ngoại Thẩm vào bệnh viện tâm thần.

Thật là không bằng súc sinh!

Thẩm Nghiệp âm thầm phỉ nhổ một phen, tiến lên quát: "Mấy người muốn làm gì? Mau thả bà ngoại tôi ra!"

Hai bảo tiêu vừa thấy liền biết có luyện võ, cũng không biết sẽ làm gì với bà ngoại Thẩm. Cậu suy đoán hẳn là thằng cha của nguyên chủ muốn mang bà ngoại Thẩm đi, cho nên cậu cũng bất chấp đáy lòng chua xót, lập tức lên tiếng ngăn cản.

Người trong phòng cũng không dự đoán được sẽ có người tới nơi này, đồng thời nhìn về phía cậu, bà ngoại Thẩm cũng mở to cặp mắt vẩn đục, nhìn qua chỗ cậu.

Thấy bảo tiêu vẫn không có ý tứ buông bà ngoại Thẩm, Thẩm Nghiệp lạnh mặt, lặng lẽ lấy ra lá bùa.

Đúng lúc này, bà ngoại Thẩm đại khái nhận ra cậu, bỗng nhiên vẫy vẫy tay, nói: "Tiểu Diệp Tử, cháu đã đến rồi."

Nguyên lai nguyên chủ có biệt danh là Tiểu Diệp Tử sao? Còn rất đáng yêu, nhìn ra được nguyên chủ trước kia ở nhà rất được sủng ái.

Cậu ngoan ngoãn đi qua, dùng ánh mắt đảo qua hai bảo tiêu kia.

Hai bảo tiêu tức khắc duỗi thẳng lưng, không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ cư nhiên cảm thấy thiến niên mảnh khảnh trước mắt này mang theo một loại khí thế khó có thể nói nên lời, làm bọn họ có chút khó thở.

Thẩm Nghiệp ngồi xổm trước xe lăn, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của bà ngoại Thẩm, nhẹ giọng hô: "Bà ngoại."

Lúc này cậu phát hiện hai bảo tiêu này cũng không có ý muốn tổn thương bà ngoại, bởi vì bà ngoại khi nhìn thấy cậu thì phản ứng đầu tiên không phải cầu cứu, mà là vẫy vẫy tay với cậu, tâm tình hình như cũng không tồi, khuôn mặt tái nhợt mang theo ý cười nồng đậm. Này tuyệt đối không phải cảm xúc nên có khi bị bắt cóc.

Cũng không biết hai bảo tiêu này có lai lịch gì, cậu suy đoán hẳn là hai bảo tiêu này tới cứu bà ngoại, mà mấy người nằm trên mặt đất, phỏng chừng là do Dương Minh phái tới, bị hai bảo tiêu này đánh ngã.

Trong lúc cậu suy tư, bà ngoại cũng gắt gao mà bắt lấy tay cậu, nói: "Bọn họ là thủ hạ Tiểu Trạch. Tiểu Trạch muốn dẫn bà đi, người Dương Minh ngăn cản không cho phép. Cũng may thủ hạ Tiểu Trạch rất lợi hại, đánh người xấu tới hôn mê. Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm cháu."

Quả nhiên cậu đoán trúng, hai bảo tiêu này là người tốt, đám người trên mặt đất là Dương Minh phái tới.

Súc sinh Dương Minh kia, cư nhiên ngay cả người già cũng không buông tha, không sợ bị thiên lôi đánh sao.

Thẩm Nghiệp hít sâu một hơi, đè nén tức giận cuồn cuộn xuống đáy lòng, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Trạch là ai vậy ạ?"

Cậu không dám dùng sức cầm tay bà ngoại Thẩm, năm ngón tay, lòng bàn tay và mu bàn tay bà chỉ còn da bọc xương, dường như một khi chạm vào liền sẽ vỡ vụn.

Bà ngoại chỉ ra phía sau cậu, nói: "À, đang đứng ở cửa. Vừa rồi cháu vội vội vàng vàng vọt vào, không nhìn thấy nó đúng không?"

Thẩm Nghiệp quay đầu lại, liền thấy một nam nhân cao lớn đĩnh bạt đứng ở sau cửa, thâm trầm nhìn cậu.

Cậu lập tức ngây người.

Đối phương lớn lên thập phần anh tuấn, còn đẹp hơn nhiều so với minh tinh điện ảnh, đặc biệt là cặp mắt u trầm như mực, quả thực có thể hút hồn người nhìn.

Cổ quái chính là, Thẩm Nghiệp cư nhiên không nhìn thấy rõ tướng mạo nam nhân, chỉ mơ hồ như vậy, dường như đang có một tầng sương mù cản trở cậu tìm tòi nghiên cứu.

Đây là tình huống mà trước kia chưa bao giờ xuất hiện.

Bất quá, này cũng không phải nguyên nhân cậu nhìn đến ngây ngốc, sở dĩ cậu ngây người, là bởi vì nhìn thấy cả người nam nhân cư nhiên có mây tím.

Đám mây tím kia phá lệ nồng hậu -- nam nhân giống như một uông suối nguồn, mây tím cuồn cuộn không ngừng mà trào ra từ trong thân thể y.

Thực nhanh từng luồng mây tím liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà lao về phía Thẩm Nghiệp, trước đó ở bệnh viện đối phó Dương Kế Tổ, lại đoán mệnh cho ông cụ, Thẩm Nghiệp trở nên có chút suy yếu, lúc này hút mây tím, cậu cư nhiên lập tức khôi phục tinh thần.

Cậu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Không hổ là đế vương chi khí, thật sự quá bá đạo quá lợi hại, chẳng sợ chỉ cùng nam nhân đứng ở trong phòng, chẳng sợ còn cách một khoảng dài, cậu cũng được lợi vô cùng.

Hiện tại cậu rất muốn lười biếng, thật sự thoải mái đến không chịu được.

Xem ra về sau phải ở bên người nam nhân này nhiều hơn......

Ngay sau đó trong đầu cậu hiện lên một ý niệm lớn mật, nếu mây tím trên người nam nhân có thể giúp cậu khôi phục sức lực, kia......Cũng có thể ôn dưỡng thần hồn cậu, cuối cùng tu bổ thần hồn hoàn chỉnh không?

Trong lúc cậu đang cân nhắc, nam nhân đột nhiên đi tới phía cậu cùng bà ngoại, ngừng lại cách cậu chỉ có mấy cm.

Tiếp xúc gần gũi, mây tím trên người đối phương càng thêm nồng hậu, mà cậu cũng càng cảm thấy thoải mái.

Cậu không khỏi hít hít cái mũi, từng ngụm từng ngụm mà nuốt mây tím vào trong bụng, rất giống yêu tinh hút dương khí.

Bà ngoại thấy cậu vẫn luôn không lên tiếng, thúc giục nói: "Tiểu Diệp Tử, đây là vị hôn phu của cháu - Diệp Trạch, cháu mau cùng nó chào hỏi."

Thẩm Nghiệp đang dùng sức hút mây tía trên người nam nhân, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe bà ngoại Thẩm nói vậy, cậu tức khắc trợn tròn mắt.

Phu......Cái gì phu?

Bà ngoại lại nhìn về phía Diệp Trạch, nói: "Tiểu Trạch, đây là Tiểu Diệp Tử, tên thật là Thẩm Nghiệp, hai người hẳn là chưa gặp qua đi?"

Ánh mắt Diệp Trạch dừng ở trên người Thẩm Nghiệp.

Lúc này Thẩm Nghiệp bởi vì hút mây tím, sắc mặt hồng nhuận một chút, lại vẫn có vẻ đơn bạc. Chủ yếu là thân thể nguyên chủ quá gầy yếu, thoạt nhìn tựa như bị ngược đãi. Bất quá ngũ quan Thẩm Nghiệp rất đẹp, lông mày tú khí, tròng mắt đen láy, khuôn mặt trắng nõn, hợp thành một gương mặt xinh đẹp.

Diệp Trạch nhàn nhạt mà thu hồi tầm mắt: "Vâng, lần đầu tiên gặp."

Bà ngoại giữ chặt tay anh, đem bàn tay anh bao trùm ở mu bàn tay Thẩm Nghiệp, nói: "Lần đầu tiên gặp cũng không quan trọng, cháu là đứa trẻ tốt, cháu ngoại bà cũng là đứa trẻ tốt, hai đứa kết hôn nhất định sẽ hạnh phúc."

Thẩm Nghiệp: "......"

Kết......Kết hôn?

Cậu tìm tòi ký ức nguyên chủ, không có tin tức về vị hôn phu Diệp Trạch.

Hay là bà ngoại lớn tuổi rồi, bị nam nhân cả người đầy mây tím trước mắt lừa đi?

Nhưng.....Nam nhân trước mắt này có vẻ rất giàu có, cả hai đời cậu cũng chỉ mới gặp được một người mây tím dày đặc như vậy, tuyệt đối được coi là con ông trời, cho nên nam nhân này không có khả năng lừa cậu cùng bà ngoại.

Nói cách khác, hôn ước mà bà nói là sự thật?

Thẩm Nghiệp nhất thời ngơ ngẩn.

Lúc này tay cậu còn bị tay Diệp Trạch bao trùm, bàn tay Diệp Trạch to rộng, lộ ra hơi thở ấm áp.

Cậu giương mắt nhìn về phía Diệp Trạch.

Diệp Trạch cũng đang nhìn cậu, cặp con ngươi sâu kín nặng nề, sâu không thấy đáy. Hô hấp Thẩm Nghiệp cứng lại, nhanh chóng chuyển tầm mắt, dừng ở đỉnh đầu nam nhân. Mây tím đang trào ra từ mỗi sợi tóc của nam nhân, tựa như nước suối, không ngừng mà tuôn ra bên ngoài.

Thẩm Nghiệp: "......"

Nam nhân cứ phát tán cái thứ mị lực đáng chết này với cậu? Mây tím nồng đậm khiến cậu có chút không mở mắt được !

Thấy cậu phát ngốc, bà ngoại giải thích nói: "Ông ngoại từng cùng ông Tiểu Trạch định ra hôn ước cho cháu với Tiểu Trạch......"

Nguyên lai là hai mươi năm trước, ông ngoại Thẩm Nghiệp đã cứu ông nội Diệp Trạch, khi đó ông ngoại Thẩm còn chưa có tài sản, mà Diệp gia là gia tộc hiển hách nhất Hoa Hạ. Diệp lão gia tử cảm nhớ ân tình ông ngoại Thẩm, trước khi đi chẳng những cho ông ngoại Thẩm rất nhiều tiền tài, còn lưu lại một ngọc bội, nói rõ về sau sẽ để cháu đích tôn tới Thẩm gia làm thông gia. Ông ngoại Thẩm dùng số tiền kia làm buôn bán, lúc này mới tích góp được một gia nghiệp to lớn như bây giờ, đến nỗi ngọc bội, ông giao cho bà ngoại Thẩm giữ.

Diệp gia.....

Thẩm Nghiệp ở trong đầu tìm tòi, Diệp gia hiện tại cũng vẫn là gia tộc hiển hách nhất Hoa Hạ, hơn nữa nghe nói Diệp gia Đế Đô cùng Diệp gia Hải Thành là cùng dòng tộc, hai nhà mấy trăm năm tới nay vẫn luôn cùng nhau trông coi, khiến cho gia tộc Diệp trường thịnh không suy.

Bất quá người Diệp gia đều rất thần bí, rất ít lộ mặt hay tin tức truyền thông.

Người nam nhân trước mắt này, nếu theo như lời hứa hẹn, kia hẳn chính là cháu đích tôn Diệp gia......

Thân phận quả nhiên không bình thường.

Thẩm Nghiệp một chút cũng không ngoài ý muốn, nhìn đế vương chi khí, nhìn đám mây tím quanh thân, nếu đặt ở cổ đại, vị này cũng phải làm vương hầu tướng quân a.

Chỉ là chuyện kết hôn này......

Tuy rằng cậu rất muốn mượn mây tím trên người nam nhân, nhưng với cậu mà nói, đối phương chung quy là người xa lạ, nào có chuyện vừa thấy mặt liền nói kết hôn?

Cậu cơ trí mà đổi đề tài nói: "Bà ngoại, chúng ta trước rời khỏi nơi này đã, khi khác lại nói."

Bà ngoại sửng sốt, ngay sau đó cũng đồng ý.

Bà cũng không muốn ở lại viện điều dưỡng, nửa năm này Dương Minh cùng tiểu tam thường thường phái người tới tra tấn bà, thần kinh bà trở nên suy nhược, hai chân thậm chí bị đánh què, bà vẫn không muốn để Dương Minh cùng tiểu tam phát hiện gia sản ông ngoại Thẩm để lại.

Thẩm Nghiệp đứng dậy, chuẩn bị tiến lên đẩy xe lăn. Diệp Trạch lại nhanh hơn cậu một bước, đẩy bà ngoại đi ra ngoài.

Cậu không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Trạch một cái.

Diệp Trạch mắt nhìn phía trước, không phản ứng cậu.

Còn là nam nhân cao lãnh a.

Thẩm Nghiệp tấm tắc hai tiếng, chỉ vào những người trên mặt đất, nói: "Bọn họ làm sao bây giờ?"

Diệp Trạch nói: "Sẽ có người xử lý."

Nghe vậy, Thẩm Nghiệp cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Cảm ơn."

Trước khi tới đây, cậu cũng dự đoán được sẽ gặp người Dương Minh, cũng chuẩn bị đánh một trận. Nào nghĩ đến cư nhiên chạy ra một Diệp Trạch, giúp cậu đánh gục toàn bộ những người này, coi như đã giúp cậu rất nhiều.

Diệp Trạch nói: "Không có việc gì."

Còn là loại cao lãnh tích chữ như vàng.

Thẩm Nghiệp bĩu môi.

Nhìn nam nhân cả người tràn mây tím, trợ giúp cậu khôi phục tinh thần lực, cậu liền không so đo vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro