6 ✓

Thẩm Nghiệp nghĩ đến việc cậu không bài xích Diệp Trạch. Mây tím trên người Diệp Trạch làm cậu cảm thấy rất thoải mái, có một loại cảm giác rất thân cận. Cậu đoán mệnh, vẽ bùa và dùng bùa đều phải hao phí rất nhiều tinh thần lực, cùng Diệp Trạch kết hôn, cậu có thể tìm Diệp Trạch bổ sung năng lượng, tựa như nạp điện, ngẫm lại liền rất tuyệt vời.

Ánh mắt Diệp Trạch hơi trầm xuống, không trả lời, mà là hỏi lại cậu: "Còn cậu, muốn kết hôn sao?"

Anh cao hơn Thẩm Nghiệp nửa cái đầu, mây tím quanh quẩn cả người, ánh nắng vừa lúc chiếu tới từ sau lưng anh, cả người một tầng ánh sáng màu tím cùng kim sắc, phảng phất như mặt trăng cùng mặt trời.

Thẩm Nghiệp vốn dĩ muốn thành thật gật đầu, nhưng mà nghĩ lại, cậu dù sao cũng là mang theo mục đích tiếp cận Diệp Trạch, cũng không biết Diệp Trạch có đồng ý hay không. Huống hồ cậu cũng không muốn để Diệp Trạch biết chính mình kết hôn sẽ vui như vậy, vì thế rụt rè nói: "Chờ ngày mai tôi lấy được ngọc bội lại nói."

Diệp Trạch hơi hơi mỉm cười: "Được."

Nụ cười mang theo một tia dung túng.

Mắt Thẩm Nghiệp hơi lóe, có chút không được tự nhiên mà dời mắt, nói: "Mấy ngày nay anh sẽ ở lại Hải Thành sao?" Cậu cùng Diệp Trạch còn chưa quyết định hôn ước, Diệp Trạch khẳng định sẽ ở lại bên này. Nghĩ đến đây, cậu cười tủm tỉm nói: "Anh có nơi ở hay không? Nếu không liền ở chỗ tôi đi."

Cậu phi thường nhiệt thành mà mời Diệp Trạch.

Mấy ngày kế tiếp cậu đi đoán mệnh kiếm tiền, nếu Diệp Trạch ở trong nhà, cậu sớm muộn gì cũng có thể cọ mây tím, ngẫm lại liền vui vẻ.

Diệp Trạch nghe ra ý mời của cậu. Anh đương nhiên là có nơi ở nhưng khi nhìn cặp mắt to đầy mong muốn của Thẩm Nghiệp nhấp nháy liền ma xui quỷ khiến nói: "Có quấy rầy cậu không?"

"Không quấy rầy không quấy rầy." Thẩm Nghiệp không ngừng lắc đầu.

Diệp Trạch nói: "Được, tôi liền ở nơi này đi."

Thẩm Nghiệp cao hứng đến dậm chân, liền kém ở tại chỗ nhảy vài cái.

Nhìn cậu mặt mày hớn hở, khoé môi Diệp Trạch hướng lên trên.

Anh lại cẩn thận đánh giá Thẩm Nghiệp, nói: "Hai ngày trước cậu vẫn luôn nằm viện, hôm nay đột nhiên xuất viện, thân thể không có việc gì đi?"

Thẩm Nghiệp nói: "Không có việc gì, đã tốt hơn rồi."

Này còn may có Diệp Trạch, ở bên cạnh Diệp Trạch mấy giờ, vẫn luôn được mây tím tẩm bổ, dùng tốt hơn so với bất luận loại đan dược nào, cậu hiện tại hận không thể nhảy thêm vài cái.

Diệp Trạch nói: "Vậy là tốt rồi."

Hai người trầm mặc.

Thẩm Nghiệp nhớ tới ngày mai muốn đi công ty, nói: "Đúng rồi, ngày mai tôi có việc, khả năng buổi tối mới trở về......Có thể phiền toái anh giúp tôi chiếu cố bà ngoại một ngày hay không?"

Diệp Trạch không chút suy nghĩ liền đáp: "Được."

Gần đây anh mang theo bác sĩ, người hầu cùng bảo tiêu, không cần phải tự mình chiếu cố; thứ hai là ông ngoại Thẩm năm đó đã cứu mạng ông nội hắn, chẳng sợ anh cùng Thẩm Nghiệp không có hôn ước, anh cũng sẽ gánh vác trách nhiệm.

Lúc sau bọn họ liền kết thúc cuộ trò chuyện.

Diệp Trạch không hỏi Thẩm Nghiệp ngày mai đi làm việc gì, Thẩm Nghiệp cũng không hỏi việc Diệp gia. Tuy nói trên người bọn họ có hôn ước, nhưng nói đến cùng, bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên, không khác gì người xa lạ, thật sự không nên giao thiển ngôn thâm, cũng thật sự không có lời gì để nói.

Trở lại phòng khách, bác sĩ đã kiểm tra xong cho bà ngoại Thẩm. Thân thể bà ngoại Thẩm bị tra tấn, phải cẩn thận điều dưỡng, bác sĩ nói một số loại thuốc. Còn chân bà ngoại Thẩm, đã không có hy vọng chữa khỏi, sau này chỉ có thể vượt qua trên xe lăn.

Thẩm Nghiệp nghe xong, không khỏi có chút khó chịu.

Diệp Trạch liếc cậu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu, nói: "Về sau cẩn thận chiếu cố bà ngoại là được."

Thẩm Nghiệp đỏ hốc mắt gật đầu.

Lúc sau Diệp Trạch tiếp nhận đơn thuốc bác sĩ, kêu người hầu đi mua.

Thẩm Nghiệp không cự tuyệt ý tốt Diệp Trạch. Hiện tại trên người cậu không có tiền, thân thể bà ngoại lại không thể chờ thêm, trước tiên cứ nợ Diệp Trạch đi. Chờ hai ngày nữa cậu khai trương xem bói, có tiền, cậu khẳng định sẽ trả lại Diệp Trạch. Bao gồm tiền thuê người hầu, cậu cũng sẽ trả.

Bữa tối là người hầu Diệp gia làm, thế mà lại thập phần hợp khẩu vị Thẩm Nghiệp, đặc biệt là cá hầm cải chua, một mình cậu ăn hơn phân nửa. Cậu thích ăn cay, nhưng nguyên chủ không ăn, ngay từ đầu cậu sợ bà ngoại Thẩm phát hiện dị thường, không dám ăn nhiều. Bà ngoại Thẩm thật ra lại không chú ý tới những chi tiết này, tinh lực bà kém, thực nhanh liền trở về phòng nghỉ ngơi. Vì thế Thẩm Nghiệp ăn uống thống khoái.

Diệp Trạch không ăn ớt cay, nhìn cậu ăn đến đầy mặt đỏ bừng, miệng càng là màu đỏ diễm, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.

Thẩm Nghiệp liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh nhìn tôi làm cái gì, mau ăn đi."

Đồ ăn ngon như vậy, không ăn quả thực phải xin lỗi bụng mình!

Diệp Trạch thấp giọng nói: "Ừm, cậu ăn đi."

Thẩm Nghiệp cũng liền không quản, nằm ăn no bụng.

Ăn uống no đủ, Thẩm Nghiệp nằm xoài trên ghế dựa, thoải mái đến thở dài.

Diệp Trạch ngồi đối diện Thẩm Nghiệp, cảm thấy cậu tựa như con mèo nhỏ mở ra cái bụng, chờ chủ nhân tới vuốt ve.

Anh không khỏi cười cười, nói: "Về sau muốn ăn cái gì, liền nói cho đầu bếp."

Thẩm Nghiệp hai mắt sáng lên mà nhìn anh: "Có thể sao?"

"Có thể." Nam nhân mỉm cười gật đầu.

Thẩm Nghiệp tức khắc càng thêm ấn tượng tốt đối với Diệp Trạch! Chẳng những cả người đầy mây tím, thì cũng là người có khí thế! Trước đó cậu còn cảm thấy Diệp Trạch có dục thắng bại quá mạnh, lúc này nghĩ lại, không hổ là người Diệp gia a, hào phóng như vậy......

Buổi tối Diệp Trạch đúng hẹn xuống tầng.

Thẩm Nghiệp ôm chăn gối mới, gõ cửa đi vào, nói: "Đây là chăn gối mới, buổi chiều tôi gọi người phơi qua, hy vọng anh không lạ chỗ."

Diệp Trạch: "Cảm ơn."

Thẩm Nghiệp đem chăn đặt tới trên giường, lúc này Diệp Trạch đang đứng ở mép giường, cậu yên lặng mà tới gần, sau đó hít sâu.

Quả nhiên, đến càng gần, mây tím liền càng dày đặc, hiệu quả cũng càng tốt.

Thẩm Nghiệp trong lúc nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái, không nhịn được lại dính sát vào một chút. Cậu hút đến chuyên chú, không phát hiện chính mình cơ hồ muốn chui vào trong lòng ngực Diệp Trạch.

Đôi mắt Diệp Trạch lại trở nên u trầm.

Đứa nhóc này là đang......Câu dẫn anh?

Sống đến 30 tuổi, Thẩm Nghiệp vẫn là người thứ nhất dám câu dẫn anh. Là người thừa kế Diệp gia, từ nhỏ đến lớn tự nhiên không thiếu người theo đuổi, cả trai lẫn gái đều có, nhưng những người đó lại không dám quấy rầy anh. Tính tình anh lạnh lùng, ngay cả người trong nhà cũng không quá thân cận với anh.

Đứa nhóc này cư nhiên không sợ, còn lộ liễu mang thái độ thèm nhỏ dãi......Cảm thấy rất mới mẻ.

Anh đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.

Thẩm Nghiệp hút đủ mây tím, cảm thấy mỹ mãn mà nói: "Anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon." Nói xong liền không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Diệp Trạch: "......"

Câu dẫn xong liền chạy?

Ánh mắt anh càng sâu, rồi sau đó tự giễu mà cong cong môi, chắc là anh hiểu lầm rồi, cho dù trong người có hôn ước, nhóc này cũng không có khả năng vừa gặp mặt liền câu dẫn người ta.

Thẩm Nghiệp cũng không biết hành động của mình đã đập một cục đá vào đầu tim Diệp Trạch.

Cậu trở về phòng liền vui vẻ mà ngủ, trong mơ, cậu đã khai trương, chẳng những trả hết hai trăm vạn phí vi phạm hợp đồng, còn có tiền thuê người hầu chăm nom bà ngoại Thẩm.

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng Thẩm Nghiệp liền nói với Diệp Trạch; "Tôi tới công ty đây."

Diệp Trạch đang ưu nhã mà uống sữa đậu nành, nghe vậy ngước mắt nói: "Gọi tài xế đưa cậu đi."

Thẩm Nghiệp lắc đầu: "Không làm phiền....."

Diệp Trạch đánh gãy lời cậu: "Nghe lời."

Thẩm Nghiệp: "......"

Bỏ đi, anh là lão đại, anh quyết định.

Bà ngoại Thẩm vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, bữa sáng là Thẩm Nghiệp đưa vào, trước khi đi cậu cũng đặc biệt nói một tiếng cho bà ngoại Thẩm. Bà ngoại Thẩm cho rằng cậu đi lấy ngọc bội, cũng liền không hỏi nhiều.

Ngồi trên xe, Thẩm Nghiệp chuyên chú đánh giá bối cảnh bên trong xe một phen -- ngày hôm qua có Diệp Trạch ở đây, cậu không dám nhìn nhiều. Không hổ là siêu xe định chế độc nhất vô nhị trên đời, đã xa hoa lại thoải mái, chỗ ngồi còn có công năng mát xa! Xem ra cậu tiện nghi hưởng thụ cuộc sống của vị hôn phu rồi.

Một giờ sau, xe dừng trước đại sảnh công ty Giải Trí Chuối Tây.

Giải trí Chuối Tây xem như công ty lớn số một số hai trong giới, bồi dưỡng ra không ít ảnh đế ảnh hậu, nghệ sĩ nổi tiếng cũng có nhiều, loại không danh khí như Thẩm Nghiệp, ở trong công ty chính là người tàng hình.

Bất quá, lần này Thẩm Nghiệp không lấy thân phận nghệ sĩ tới công ty, cậu là tới xem bói.

Cậu đi vào đại sảnh, nhắn WeChat cho Từ Tư Tư:【 Em tới rồi. 】

Từ Tư Tư: 【 Chị hiện tại có chút việc, cậu trực tiếp tới văn phòng Thạch tổng ở tầng cao nhất đi. 】

Thẩm Nghiệp cất di động, đi đến cửa thang máy.

Một đường nhìn thâhs không ít tân nhân lưu lượng đang nổi, Thẩm Nghiệp nhìn vài lần, nghĩ thầm đẹp thì đẹp, nhưng không có một người nào so được với Diệp Trạch.

Đương nhiên, Diệp Trạch quanh thân mây tím, cũng không phải người thường có thể có.

Trong lúc đó cũng có không ít nghệ sĩ và nhân viên công tác đang đánh giá cậu, rốt cuộc sự việc hút ma túy thật sự rất ầm ĩ, đến bây giờ còn chưa bình ổn.

Thẩm Nghiệp không quản những ánh mắt đó, đi thẳng về phía thang máy.

Khi đi ngang qua một nữ minh tinh, đối phương đột nhiên gọi cậu lại: "Thẩm Nghiệp?"

Thẩm Nghiệp quay đầu nhìn.

Đối phương hừ cười nói: "A, thật sừ là anh à, vậy mà còn có mặt mũi tới công ty?"

Nữ minh tinh này là Tiêu Ất Ất, vào công ty cùng thời gian với Thẩm Nghiệp, lúc ấy còn cùng vào một đoàn phim làm vai phụ. Thẩm Nghiệp là đại thiếu gia Thẩm gia, ả ngay từ đầu còn muốn tới nịnh bợ, Thẩm Nghiệp lại lạnh lùng không thèm cho ả một ánh mắt, bởi vậy mà ghi hận trong lòng. Sau lại biết được Thẩm Nghiệp bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, liền không chút cố kỵ mà đối nghịch với Thẩm Nghiệp, thỉnh thoảng châm chọc mấy lần. Hiện giờ ả đã leo lên một cao tầng trong công ty, ngay cả lúc đi đường cũng mang vài phần khí thế.

Ả không chút che giấu mà trào phúng: "Không phải anh chơi ma túy bị người ta nhốt lại à?"

Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Tôi không có, cô đây là bịa đặt, muốn phụ trách trách nhiệm pháp luật ?"

Tiêu Ất Ất không nghĩ tới cậu cũng dám cãi lại, từ trước nay ả ngoài sáng trong tối trào phúng, Thẩm Nghiệp ngay cả rắm cũng không dám thả. Trong lòng ả liền không thoải mái, biểu tình trên mặt càng châm chọc: "Hiện tại như ăn mày nghèo túng, có bản lĩnh thì đi tố cáo tôi đi!"

"Không cần tôi tố cáo." Thẩm Nghiệp đảo qua khuôn mặt trang điểm đậm của ả, "Bộ vị ngực của cô xuất hiện tổn hại, ngay cả đồ trang điểm cũng không che đậy được hắc khí nồng đậm, không lâu sau sẽ dính kiện."

Tiêu Ất Ất sửng sốt, ngay sau đó nổi giận đùng đùng: "Anh nói hươu nói vượn cái gì, xem tôi có xé rách miệng anh không!"

Ả làm bộ muốn tiến lên tát Thẩm Nghiệp, bị người đại diện bên cạnh ngăn cản.

Người đại diện thấp giọng nói nhỏ: "Đừng xúc động, đang có nhiều người nhìn, đừng nháo lên trang đầu đề."

Bởi vì làm ở cao tầng công ty, hành sự lại cao điệu, gần đây Tiêu Ất Ất đắc tội không ít nghệ sĩ ở công ty, mọi người đều đang chờ chê cười ả.

Tiêu Ất Ất đảo qua bốn phía, phát hiện tất cả mọi người trong đại sảnh đang nhìn chằm chằm ả cùng Thẩm Nghiệp, thậm chí còn có tiền bối ảnh đế cũng chú ý tới tình huống bên này. Ả thở sâu, ép xuống tức giận quay cuồng, hung hăng đưa mắt trừng Thẩm Nghiệp một cái.

Thẩm Nghiệp còn sợ hãi cái gì, đạm mạc cười: "Nếu đã đụng phải, tôi xem tướng miễn phí cho cô nha. Cô cùng lắm cũng chỉ nổi một tháng, muộn nhất tháng sau sẽ dính kiện cáo."

Tiêu Ất Ất: "Anh cái tên bệnh tâm thần......"

Không đợi ả mắng xong, Thẩm Nghiệp liền đánh gãy: "Đi đây."

Vừa lúc thang máy tới, cậu trực tiếp đi vào, ném Tiêu Ất Ất ở phía sau.

Tiêu Ất Ất tức giận đến hai mắt đỏ lên, nhân viên công tác bốn phía chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có tiền bối cũng tới tìm tòi nghiên cứu, lưng ả như bị chích trăm mũi kim.

Ả hừ một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro