NT 4 : Cậu Thương Em.
Ba Tri về đêm.
Hè nóng , nó nóng từ ngày đến đêm.
Cậu tư trằn trọc chẳng ngủ được...Nhưng mà nhà có hầu để làm gì ?
Để quạt chứ làm gì nữa.
Và người may mắn được gọi tên chính là " Lúa ".
Lúa ngáp ngắn ngáp dài , đó giờ nó có thức đến giờ này đâu đa.
Giờ đây bắt nó thức khuya quạt cho cậu tư ngủ nên thành ra nó buồn ngủ lung lắm rồi mà nó chẳng dám ngủ.
" Oa... "
Tay này quạt tay này chùi hai giọt nước mắt.
Buồn ngủ lắm rồi cậu tư ơi , sao mà cậu tư chưa ngủ ?
" Quạt cho đàng hoàng vào "
" Dạ "
Thế là Lúa lại dẹp cơn buồn ngủ sang một bên để tiếp tục công việc của mình.
Cậu tư nhắm mắt , hưởng thụ làn gió mang mát nhưng rồi tầm độ 10 phút , cơn gió ấy chợt nhỏ lại rồi tắt hẳn.
Phước Lộc cau mày , mở mắt ra nhìn thì đã thấy người kia ngồi ôm đầu gối ngủ khò khò.
Ngủ còn ngon hơn cậu nữa.
Mà...Nhìn dễ cưng vậy ai mà nỡ đánh thức dậy đúng không đa ?
Cậu tư ngồi dậy , mang dép bước xuống giường.
Guốc gỗ tiến gần đến người đang say giấc dưới đất.
Lúa ngủ gật , tay ôm gối.
Quạt trên tay cũng rơi xuống đất.
Nó theo hầu cậu cũng gần một tháng rồi.
Cậu nhìn hai cái má do mình chăm mà u ú ra mãi , càng nhìn càng thấy cưng.
" Mềm ghê đa "
Rồi cái người ấy bế bỗng người nhỏ lên giường.
Giường vừa êm vừa ấm , Lúa nằm càng ngủ càng say.
Cậu tư lúc này mới xoay người , nhặt chiếc quạt dưới đất lên.
Ai đời chủ mà lại đi quạt cho một thằng hầu ngủ ? Có cậu tư đấy thay.
Quạt nhỏ phe phảy quạt nhẹ , Lúa càng chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Nó chẳng thể nào ngờ được cậu tư lá ngọc cành vàng giờ lại đang quạt cho nó ngủ đâu đa.
Má nhỏ mềm mềm , trăng trắng...Nhìn y như cái bánh bao nhỏ.
Cậu tư mê cái bánh bao này lắm , mắt cứ đăm chiêu nhìn mãi.
" Ưmm... "
Lúa trở mình , thuận thế mà ôm luôn cậu tư.
Tay cậu khựng lại , cái người này...
Cậu nhìn , ý cười hiện rõ trong mắt nhưng rồi cậu tư chợt nghĩ...
Hỏng lẽ đó giờ nó ngủ với ai thì nó cũng quay qua ôm người ta như vậy hả ?
Cậu thì thầm như sợ người đang ngủ kia nghe được.
" Cái nết ngủ chi mà xấu ghê đa...Nhưng mà nhìn cũng...Thấy cưng "
Rõ ràng là đang nói lời trách móc nhưng rồi cậu chẳng thể nào trách được.
Cậu tư nằm xuống cạnh bên , cao thủ thì không bằng tranh thủ mà..
Ôm được người ta thì sao lại không ôm đúng không ?
Phước Lộc được ôm người ta cái nhìn mặt phỡn ra hẳn.
Ai mà sướng bằng cậu tư đây chứ ?
Chỉ có Lúa là chẳng hay cũng chẳng biết chi thôi...
" Ưm..Cậu- "
" Ngủ đi "
Mắt Lúa vừa mở hé ra một tí đã bị cơn buồn ngủ chiếm mất lý trí.
Mắt lại nhắm nghiền , hơi ấm làm nó vô thức rút sâu vào trong người cậu tư hơn.
Mái tóc bị cháy nắng màu nâu nhạt của nó sao mà phảng phất mùi gì đó thơm lắm.
Cậu tư dụi dụi đầu , hương thơm khiến người ta từ từ chìm vào giấc ngủ.
"..."
Khuya càng khuya.
Lúa giật mình sau cơn ác mộng kinh hoàng.
Người nó đổ đầy mồ hôi , nhưng rồi chợt thấy nền gạch mềm mềm.
Nó vừa quay ra đã bị cậu tư kéo về tư thế cũ.
Chẳng hiểu sao mà lòng nó lại dân lên cảm giác an toàn.
Nó nằm yên , nhớ lại cảnh biển lửa trong cơn mơ ấy.
Mắt cay xè rồi nóng dần.
Nó thút thít trong lòng cậu.
Phước Lộc cảm nhận được điều đó.
Cậu vẫn ân cần nhẹ nhàng , tay xoa xoa lưng cho nó khóc.
Khóc hết một lần , trút hết nổi buồn đi rồi trả Lúa hay cười kia về cho cậu.
" Ngoan , trút ra hết một lần đi em "
Trong giây phút ấy cậu chẳng thể nào giấu nổi lòng mình nữa mà cứ thuận miệng gọi nó là " em ".
Lại thêm cảm giác an toàn này , Lúa rút mãi trong lòng cậu tư.
" Hức..Cậu...Con sợ.."
Phước Lộc xoa lưng cho em nhỏ , tay vỗ vỗ nhẹ.
" Cậu đây "
Sự dịu dàng ấy xoa dịu được phần nào nổi sợ của em.
Lúa thút thít rồi nhỏ dần..
Cậu dùng chính sự dịu dàng của mình đưa Lúa ra khỏi sự ám ảnh đó.
Cậu dùng hành động lẫn lời nói xoa dịu tâm hồn đã bị tổn thương.
Lúa ơi Lúa có biết cậu thương em đến nhường nào không ?
Lúa ơi nếu em biết...Em có ghét cậu không ?
Trong đầu cậu tư cứ quanh quẩn những suy nghĩ đó.
Thứ tình cảm này cậu chôn dấu bao ngày qua , rủi lỡ đứa nhỏ này biết nó có ghê ghét cậu không ?
Nhưng cậu thương nó mất rồi.
Lòng này dạ này thương nó đứt gan đứt ruột.
Thứ tình cảm khó được người đời chấp nhận thì liệu...Nó có chấp nhận không ?
Cậu chẳng sợ gì cả , chỉ sợ người này một ngày nào đó sẽ rời xa hay xa lánh cậu.
Cậu ôm người nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấy.
Giọng cậu trầm đi hẳn.
Môi đặt nhẹ lên trán , cậu thì thầm.
" Cậu thương em "
3 chữ ấy cậu phải giữ mãi trong lòng , đến lúc nói ra thì người ấy cũng chẳng nghe được.
Nhưng cậu nói được rồi.
Cậu nói cậu thương Lúa.
Thương nhiều lung lắm Lúa có biết chăng ?
Tim này từ lâu đã thuộc về Lúa rồi Lúa có hiểu cho cậu không ?
Thương...Cậu thương.
" Em ngủ ngoan , sớm mơi...Đừng có nhớ gì nữa... "
Cậu ôm chặt người , chỉ thấy giọt rơi rồi rơi trong đêm.
Nhưng cậu đâu biết...
Lúa đang mím chặt môi.
Nó chẳng ngủ.
3 từ " cậu thương em " đã được nó nghe rõ mồn một.
Nhưng nó chẳng đáp và lòng nó cũng chẳng sợ , không ghê ghét.
Nó chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mà thôi...
Em biết rồi...Cậu tư có biết không ?
______________________________________
*Hù ! Tớ là Sóc.
*Sóc cảm ơn các bạn / chị đã quan tâm và động viên Sóc nhé , Sóc cũng đỡ hơn nhiều rồi ạ.
*Cảm ơn các bạn / chị đã tạo động lực và làm động lực cho Sóc trong những ngày tiêu cực như thế này 💝
*📍Tầm độ cuối năm học có thể Sóc sẽ off vài tuần đến vài tháng , Sóc chỉ off đăng truyện chứ nhóm trên mess Sóc vẫn hoạt động bình thường nho các sóc 🐿️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro