Q5 - Chương 16

Chương 16.

Edior: Tiểu Ngọc Nhi

Đêm động phòng, thân làm tân nương tử là ta vẫn ngủ trên giường của mình, áo cưới đặt bên giường, đồ chơi này có lẽ còn hữu dụng về sau, coi như làm đạo cụ tạm thời đi.

Chắc do tâm tình quá tốt nên ta ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị gì, sáng thức dậy cũng sớm.

Sáng sớm vừa mới dậy, ta đã nhìn thấy Sẹo ca đang cho gà ăn, A Tam đang múc nước, Lục Trúc đang nấu cơm. Một nhà nhiều người ấm áp, hại ta có chút không nỡ rời khỏi nơi này. Đáng tiếc, sinh hoạt yên ổn như vậy không được bao lâu, bởi vậy, đã đến lúc giải quyết hết mọi chuyện, phải thật nhanh giải quyết hết.

Nghĩ thông, ta chạy vào bếp tự lấy nước rửa mặt.

Tuy Lục Trúc là nha hoàn, nhưng chúng ta không giống như chủ tớ bình thường. Thời điểm cao hứng Lục Trúc có thể bưng trà rót nước hầu hạ ta các loại, nếu lúc nàng lười mà mặc kệ hết thì ta cũng có thể tự mình động thủ. Nhưng sau khi tự ta làm, Lục Trúc sẽ bày khuôn mặt u oán cho ta xem, giống như ta đoạt mất công việc của nàng vậy.

Thân làm chủ nhân, cũng có những lúc ta cảm thấy rất áp lực.

Rửa mặt xong, ta vừa dùng qua điểm tâm thì bên ngoài đã có người đến gõ cửa.

Ta cho A Tam đang làm tượng bên cạnh một ánh mắt, để hắn đi xem. A Tam nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, đi ra ngoài nhìn. Từ chỗ này, ta có thể nhìn thấy A Tam bay nhanh qua, nhảy lên một cái, nằm sấp trên tường rào nhìn xuống.

Ta yên lặng lấy tay che mặt, nếu là người bình thường ai sẽ làm như vậy? Trực tiếp mở cửa, hoặc nhìn qua khe cửa không được sao? Cố tình làm ra hành vi khác biệt như vậy, không trách được người khác không cẩn thận sẽ không phát hiện ra.

A Tam nhìn chốc lát, trở lại. Hắn nhỏ giọng nói với ta: "Là cô nương mặc đồ trắng hôm qua, một mình."

Ánh mắt ta chợt loé, suy nghĩ một hồi, từ từ bước chân ra ngoài.

Thời điểm đi đến cạnh cửa, ta để Lục Trúc mở cửa ra trước. Sau khi đợi nàng nhìn rõ bên ngoài chỉ có một mình biểu muội, ta mới miễn cưỡng thò đầu ra, u ám nhìn biểu muội.

Ánh mắt ta tuyệt không có chút tức giận nào, cũng chẳng có buồn đau.

Ta từ trước đến giờ đều không thích diễn trò trước mặt nữ phụ, muốn diễn, ta chỉ diễn trước mặt nam tra, khiến nữ phụ biết rõ rằng ta đang diễn nhưng lại không thể không nghẹn khuất, không thể vạch trần. Hoặc là nói, nàng muốn vạch trần cũng không vạch trần nổi.

"Cô có chuyện gì?" Nhìn nàng ta một lúc, ta mới chậm rãi mở miệng.

Biểu muội nhìn ta, bưng dáng vẻ nhu nhược, còn dụng chút tâm: "Cô nương, tuy rằng ta không biết từ khi nào biểu ca lại có thêm một biểu muội, nhưng ta tới đây là muốn cầu xin cô, cô đi nhìn biểu ca một chút đi." Nàng vạn phần đáng thương nhìn ta: "Ta thấy được biểu ca thích cô nhiều thế nào, cô cần gì phải tra tấn biểu ca như vậy chứ? Ta với biểu ca thanh thanh bạch bạch, thật sự không có gì cả." Khi nàng nói, trong mắt còn mang theo bi thương cùng uỷ khuất.

Nhìn biểu muội cứ như vậy diễn trước mặt mình, ta mỉm cười. Cái nữ phụ biểu muội này tác giả chính là đánh vào tâm kế của nàng, bởi vậy, nàng chẳng những biết diễn trước mặt tài tử mà cũng biết diễn trước mặt nữ chính là ta. Nếu là nữ chính gốc, lúc này đây tất nhiên sẽ tin tưởng lời nói của nàng, cũng sẽ bị bộ dáng đáng thương của nàng đả động.

Đáng tiếc, lý trí ta sắt đá như thế.

"Cô nói cho hắn, hắn muốn chết hay muốn sống, có liên quan gì với ta?" Ta nghịch nghịch ngón tay, ra vẻ không chút để tâm: "Nếu muốn chết thì chết cho sạch sẽ một chút, đừng để biểu muội gì đó là cô tới quấy rầy ta. Ta ấy mà, nhìn thấy cô là phiền lòng, cô hại ta ăn không ngon, đúng là đáng ghét."

Ta diễn chuẩn dáng vẻ nữ nhân độc ác, có lẽ biểu muội không ngờ thái độ của ta so với ngày hôm qua lại khác biệt lớn như vậy, nàng ngơ ngác nhìn ta một lúc lâu.

"Ngươi, tại sao ngươi lại nói như vậy, biểu ca thích ngươi như thế, còn bi nha hoàn của ngươi đả thương thành bộ dạng kia..."

"Nha hoàn của ta? Tại sao ta lại không nhìn thấy, ta cho cô biết, đừng tuỳ tiện vu hãm người khác. Nha hoàn nhà ta ngây thơ thiện lương thuần khiết, một cô nhương nho nhỏ yếu đuối như nàng, sao có thể đả thương một đại nam nhân như biểu ca chứ? Chớ nói hươu nói vượn." Ta cố gắng chọc tức biểu muội, ra vẻ kiêu ngạo lại không chịu tiếp thu.

Bản thân tác giả hẳn là một cái tiểu bạch, những tâm kế những thông minh của nàng đi đâu cả rồi? Cho dù ta chỉ là một người có chỉ số thông minh ở mức bình thường cũng có thể hung hăng chơi đùa bọn họ.

Ta vừa nói vừa bước đến gần biểu muội, còn vươn tay vỗ vỗ lên mặt nàng, cực kì ác liệt, biểu tình chuẩn của nữ nhân hư hỏng: "Khuôn mặt nhỏ nhắn thế này, coi như thanh tú, không biết nếu vẽ vài đao trên mặt sẽ thế nào nhỉ? Nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn." Bản sắc diễn xuất chớp nhoáng này của ta khiến cho biểu muội trợn tròn mắt.

"Ngươi, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy, nếu để biểu ca tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi thì..."

"Ngươi đi nói đi, nói cho biểu ca ngươi biết. Nói cho biểu ca ngươi, ta là dạng người gì, ác độc như thế nào, nhẫn tâm như thế nào, máu lạnh thế nào." Ta đưa tay nắm lấy cằm biểu muội, làm ra biểu tình âm ngoan: "Ta sợ ngươi không dám nói, cho dù có nói, biểu ca ngươi... Tin sao?"

"Ngươi, ngươi đừng có đắc ý quá, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi trước mặt biểu ca!" Khí thế của biểu muội ngược lại không yếu đi, không bị ta doạ chạy mất, ngược lại bởi vì biết được bộ mặt thật của ta, trong mắt nàng không giấu được chút đắc ý.

Ta thầm cười, tạm thời để nàng đắc ý đi. Để nàng đem biểu ca kia dẫn đến, dùng phương pháp máu chó nhất để vạch trần "bộ mặt thật" của ta, ta thật sự rất chờ mong đấy. Nữ chính nguyên tác bị nàng tính kế phải nói không biết có bao nhiêu thảm, biểu muội dùng một thanh đao, vạch trần "bộ mặt thật" của nữ chính yếu đuối, nhưng nếu đổi lại là ta, biểu muội sẽ làm thế nào?

Lấy chỉ số thông minh của tác giả thì mưu kế của biểu muội đã được coi như rất lợi hại rồi, chẳng qua ta lại không phải tiểu bạch thỏ như cô nữ chính kia. Nàng đưa dao ra thì ta sẽ cầm sao? Ta lại không phải con ngốc.

Ta không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn biểu muội. Biểu muội dùng sức hất tay ta ra, chạy trở về. Nhìn người chạy mất không còn bóng dáng, ta mới ngáp một cái: "Diễn cũng thật mệt, ta trở về ngủ. Đúng rồi, Lục Trúc, ngoại trừ nữ nhân kia, bất kể là ai đến cũng đều nói rằng ta vẫn còn đang hôn mê. Ai nha, trong lúc ta hôn mê có thể làm chuyện gì với nàng được chứ? Thật hiếu kì!"

Ta vặn vẹo cái eo, từ từ quay về. Chỉ nghe Lục Trúc ở phía sau dùng ngữ điệu giống ta nói: "Quả nhiên vẫn là gừng non cay, ta tự thấy không bằng mà hổ thẹn!"

"..." Đúng rồi, hiện tại tuổi của ta so ra còn nhỏ hơn Lục Trúc. Nhưng, Lục Trúc nói như vậy ý là... Tiếp tục lấy ta làm gương sao? Ai gu, ta sẽ rất xấu hổ đấy. Ta che mặt, muốn trở lại giường lăn lộn, thời điểm không có việc gì làm thì lên giường nghỉ ngơi là tốt nhất. Hơn nữa, hiện tại ta còn phải trở về tiếp tục hôn mê sâu đây này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro