c1

Tháng ba mùa xuân.

Ngày hôm sau khai giảng của trường trung học Lê Dương, trận đấu bóng rổ đúng hẹn được tổ chức.

Trận này là trận đấu giữa lớp 1 và lớp 2.

Số lượng người vây xem nhiều gấp mấy lần so với bình thường, một bộ phận là vì đến xem Mục Bạc Sơn của lớp 2, một nhân vật nổi tiếng của Lê Dương chơi bóng rổ, bộ phận còn lại là vì đến xem giáo thảo Tạ Quan Niên của lớp 1, người không ra sân mà chỉ ngồi dự bị.

Sau khi trận đấu bắt đầu, liên tục có người bắt đầu hô hào, không kìm được cổ vũ cho Mục Bạc Sơn, có vài người thậm chí kích động đến mức gọi cả tên Tạ Quan Niên. Thời gian trôi qua, điểm số bước vào giai đoạn gay cấn... Đúng lúc này một tiếng “Má!” đột ngột cắt ngang tất cả những tiếng hò reo cuồng nhiệt.

“Có người bị thương ngất xỉu!”

“Ai bị thương? Ai bị thương? Ai?”

“Tránh ra, cậu dẫm vào chân tôi rồi!”

“Là Diệp Trạch Hi bị thương, Diệp Trạch Hi cậu không sao chứ?!”

“Mau đưa cậu ấy đến phòng y tế đi!”

“Anh Niên! Anh Niên đâu? Sao anh Niên còn đứng ở đó, mau mau mau, anh Niên mau cõng bạn cùng bàn của anh đến phòng y tế đi...”

Nghe những tiếng thúc giục ồn ào bên tai, Tạ Quan Niên vốn định làm ngơ, sự hờ hững trong đáy mắt màu xanh nhạt càng sâu hơn, nhưng trên khuôn mặt ôn hòa thanh tú gần như hoàn mỹ kia lại không hề biểu hiện ra. Cậu ấy im lặng ngồi xổm xuống, mái tóc nâu như rong biển theo động tác của cậu ấy rũ xuống hai bên tai, như ngầm đồng ý để người khác đặt cậu nam sinh bị bóng rổ trúng ngất xỉu lên lưng cậu ấy...

Giây tiếp theo, cậu nam sinh đang hôn mê trong một mớ hỗn loạn khó nhọc mở bừng mắt, cố nén cơn đau nhức nhối trên trán, nhận ra mọi người dường như đang chuẩn bị đặt cậu lên lưng Tạ Quan Niên, như nhớ ra điều gì, chỏm tóc ngốc nghếch không ngừng lay động trên đỉnh đầu cậu lập tức dựng thẳng lên, vội vàng lên tiếng từ chối: “Không không không... Khoan đã, dìu tôi, dìu tôi đến phòng y tế là được.”

Thấy người ngất xỉu đã tỉnh lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng nhờ Diệp Trạch Hi, nhờ Tạ Quan Niên dìu Diệp Trạch Hi đến phòng y tế một chuyến.

Từ cõng đổi thành dìu khiến sự lạnh lẽo trong đáy mắt Tạ Quan Niên phai nhạt đi vài phần, cậu ấy đứng lên rũ mắt duỗi tay đỡ lấy Diệp Trạch Hi vẫn còn đang choáng váng đầu óc... Ngay khi tiếp xúc, bàn tay mang theo hơi lạnh của Tạ Quan Niên xuyên qua lớp áo mỏng, khiến Diệp Trạch Hi đột ngột run rẩy.

Tạ Quan Niên vô cùng nhạy bén, nhận thấy sự run rẩy rất nhỏ của Diệp Trạch Hi, con ngươi màu xanh nhạt không bị tóc che phủ như thể ngay lập tức khóa chặt con mồi nhìn về phía Diệp Trạch Hi, giọng điệu cứng nhắc như thể ở trong hầm băng: “Sao vậy?”

Khiến Diệp Trạch Hi giật mình thiếu chút nữa hụt hơi ngất xỉu lần nữa, nhưng cơn đau dữ dội trên đầu lại khiến cậu không thể, bất đắc dĩ chỉ có thể cười gượng nói: “Không... Không có gì, làm phiền cậu quá bạn cùng bàn.”

Tạ Quan Niên không trả lời, tầm mắt chuyển sang nơi khác.

Nếu là trước kia, Diệp Trạch Hi thấy Tạ Quan Niên vẫn thái độ chết tiệt này, thế nào cũng phải nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng một câu: Đồ giả tạo đáng bị sét đánh. Ai bảo Tạ Quan Niên luôn không để ý đến cậu, cậu nói mười câu, Tạ Quan Niên nhiều nhất trả lời cậu hai câu. Còn luôn ngồi trên chỗ ngồi với vẻ cao thâm khó dò, cũng không chơi với cậu, một chút ý tứ cũng không có, khiến cậu vừa mới khai giảng đã muốn đổi bạn cùng bàn.

Cũng may là không đổi... Nếu đổi rồi mà mặt dày mày dạn lại muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh thì thật xấu hổ.

Đến bây giờ Diệp Trạch Hi vẫn cảm thấy có chút không chân thực, cậu vậy mà bị bóng rổ đập một cái, đập ra cả góc nhìn của thượng đế. Cậu với thân phận một người qua đường đã biết thế giới này vốn là một cuốn tiểu thuyết chưa kết thúc. Mà bạn cùng bàn của cậu, người rõ ràng không phải Alpha cũng không phải Omega với ngoại hình như được Nữ Oa tỉ mỉ tạo ra... Vậy mà đến Beta cũng không phải, là người ngoài hành tinh! Cậu đã nói mà, Beta có thể đẹp như vậy chỉ có thể là do đột biến gen.

Thật không thể tưởng tượng được, ai có thể nghĩ thế giới này thật sự có người ngoài hành tinh, hơn nữa người ngoài hành tinh này còn chính là bạn cùng bàn của cậu!

Khó trách trước kia cậu hỏi Tạ Quan Niên: “Người anh em này, cậu là Alpha à?”

Tạ Quan Niên không thèm để ý đến cậu.

Sau đó cậu cảm thấy không thể nào nhưng vẫn hỏi: “Không lẽ, anh bạn, cậu là O... Omega à?” Một Omega cao 1m9, còn Alpha hơn cả Alpha, có chút đáng sợ... Cậu vẫn là lần đầu tiên thấy.

Kết quả Tạ Quan Niên vẫn không thèm để ý đến cậu.

Hiểu rồi, là Beta.

...

...

Bây giờ nghĩ lại, Tạ Quan Niên không trả lời cậu hoàn toàn là vì không muốn lừa cậu. Rốt cuộc cậu ấy không thuộc bất kỳ loại nào trong số đó.

Diệp Trạch Hi hiện tại nhìn Tạ Quan Niên qua một lớp kính lọc dày đến đáng sợ, sau khi cảm giác đầu óc không còn choáng váng nữa, thậm chí còn ân cần cố gắng không dựa vào Tạ Quan Niên, bởi vì dựa vào những đoạn ngắn trong trí nhớ thì người ngoài hành tinh không thích chạm vào người Trái Đất. Diệp Trạch Hi im lặng hồi tưởng lại một vài chi tiết trong đầu, hoàn toàn không chú ý đến việc không biết từ lúc nào Tạ Quan Niên lại chuyển tầm mắt sang người cậu... Nói đúng hơn là chỏm tóc ngốc nghếch trên đầu cậu... Nó cứ đột nhiên dựng lên rồi lại lặng lẽ rũ xuống, thỉnh thoảng lắc lư qua lại.

Hai người một đường không nói chuyện.

Sân bóng rổ cách phòng y tế có chút xa, đợi hai người đi đến phòng y tế với tốc độ không nhanh không chậm, trên trán Diệp Trạch Hi đã sưng lên một cục, vừa xanh vừa tím, nhìn rất đáng sợ trên vầng trán trắng nõn. Cô giáo ở phòng y tế vội vàng tìm thuốc khử trùng và tăm bông trong tủ: “Em học sinh! Em làm sao vậy? Sao trên trán lại sưng lên một cục thế này!”

Diệp Trạch Hi ngồi xuống ghế giải thích: “À... Bị bóng rổ đập trúng một chút. To lắm sao? Em cảm thấy cũng bình thường mà...”

Cô giáo y tế đưa tay đẩy một chiếc gương trên bàn đến trước mặt Diệp Trạch Hi: “Tự em xem đi.”

Diệp Trạch Hi không hiểu gì cầm chiếc gương được đẩy đến trước mặt lên...

Mặt kính sạch sẽ ngay lập tức phản chiếu hình ảnh hiện tại của Diệp Trạch Hi, bao gồm cả Tạ Quan Niên phía sau cậu...

“Má!”

“Sao lại sưng xấu thế này!”

Diệp Trạch Hi nhanh chóng đẩy Tạ Quan Niên, người đẹp đến mức như không thuộc về cùng thế giới với cậu, ra khỏi khung hình, để trong gương chỉ còn lại một mình cậu.

Tạ Quan Niên:?

“Má!”

“Vẫn sưng xấu như vậy!”

Tạ Quan Niên:......

Thôi thì kệ, vấn đề cũng không lớn, chắc đây là cái giá phải trả của việc có được góc nhìn của thượng đế, dù sao nhiều nhất nửa tháng là khỏi, cũng may cậu là Alpha, sưng một cục thì xấu một chút cũng chẳng sao.

Alpha vốn dĩ khá giỏi chịu đau, Diệp Trạch Hi trong lúc bôi thuốc cứ như người không có việc gì. Bôi thuốc xong thì dùng băng gạc che lại, để vết thương không quá lộ liễu, cô giáo liền cho cậu đi. Alpha mà, tương đối khỏe mạnh, không cần phải kiểm tra cẩn thận như Omega.

Sau khi ra khỏi phòng y tế, trận đấu giữa lớp 1 và lớp 2 đã kết thúc. Thắng cũng chẳng có phần thưởng gì, trường học tổ chức chỉ là để tạo không khí náo nhiệt đầu năm học. Diệp Trạch Hi cũng lười hỏi trong nhóm lớp, dù sao chắc chắn là không thắng rồi, vì nam chính Mục Bạc Sơn ở lớp 2 mà. Biến số duy nhất là Tạ Quan Niên lại không biết chơi bóng rổ nên không ra sân, thế này thì lớp cậu làm sao thắng được, căn bản là không thể.

“Cậu còn về lớp à?” Diệp Trạch Hi nghiêng đầu hỏi Tạ Quan Niên, người đang đứng cách cậu khoảng hai nắm tay.

Tạ Quan Niên dừng lại một lát, trong đôi mắt màu xanh nhạt hiếm hoi lộ ra vài phần nghi hoặc không dễ nhận thấy: “Có thể về nhà luôn không?”

Diệp Trạch Hi nhếch miệng cười, chỏm tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu cậu rung rung: “Đương nhiên là không được.”

Tạ Quan Niên:......

Cũng may mình đã biết bí mật của Tạ Quan Niên, nếu không thì làm sao có cơ hội nhìn cậu ấy bối rối chứ. Hừ hừ, vậy nên những vẻ lạnh lùng trước đây đơn giản là do Tạ Quan Niên vừa mới đến Trái Đất chưa lâu, chưa thể hòa nhập, đang quan sát người Trái Đất thôi.

Sau khi trêu chọc Tạ Quan Niên, Diệp Trạch Hi sợ cậu ấy tức giận nên định giải thích một chút, ngay sau đó liền thấy Tạ Quan Niên với khuôn mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: “Về lớp.”

Khiến Diệp Trạch Hi không rõ là do Tạ Quan Niên vì sự khác biệt văn hóa giữa người ngoài hành tinh và Trái Đất, nên không nhận ra mình vừa bị trêu chọc, hay là do Tạ Quan Niên có lòng bao dung cao. Diệp Trạch Hi đương nhiên nghiêng về giả thuyết thứ nhất hơn.

Trong góc nhìn của thượng đế, vì Tạ Quan Niên không phải nhân vật chính, nên những đoạn liên quan đến cậu ấy quá ít, luôn chỉ được nhắc đến vài nét rồi bỏ qua, như thể sợ chiếm mất sự nổi bật của nhân vật chính. Nhưng bây giờ xem ra tác giả lo lắng là đúng, Tạ Quan Niên đích thực thu hút hơn nhân vật chính, đặc biệt là cái cảm giác thần bí trên người cậu ấy.

“Về lớp thì có gì hay, đi thư viện thì sao?” Diệp Trạch Hi cố ý muốn giúp Tạ Quan Niên hiểu biết về thế giới của họ.

Không ngờ đối phương trực tiếp từ chối: “Không được, tôi phải về lớp.”

Về lớp?! Cậu về lớp làm gì! Về lớp đọc sách cậu xem một trang cũng mất nửa ngày. Tự mình nhận biết được mấy chữ chứ?

“Không, cậu không hiểu rồi, cậu phải đi thư viện với tôi. Bây giờ thư viện trường chẳng có mấy ai, cơn nghiện kể chuyện của tôi lại lên rồi, tôi muốn kể chuyện cho cậu nghe.” Diệp Trạch Hi định đưa tay khoác vai Tạ Quan Niên, nhưng lại đột nhiên nhớ đến điều kiêng kỵ của cậu ấy, đành chuyển sang nắm lấy ống tay áo Tạ Quan Niên, kéo cậu ấy về phía thư viện. Kết quả mặc cho Diệp Trạch Hi kéo thế nào, giằng thế nào, lôi thế nào, cũng không thể khiến Tạ Quan Niên nhúc nhích dù chỉ một chút, đối phương giống như một khúc gỗ cắm cố định tại chỗ, hàng mi mỏng màu nhạt ngoan cố rũ xuống, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mỗi hành động của Diệp Trạch Hi.

Nếu có người nhìn chằm chằm vào bạn, nhìn cả ban ngày mà không chớp mắt lấy một lần, bạn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt bất động của đối phương, đó thực sự là một điều rất đáng sợ.

Diệp Trạch Hi lại không cảm thấy sợ hãi, phản ứng đầu tiên của cậu là thảo nào sau này Tạ Quan Niên lại bị người của viện nghiên cứu mang đi. Người này luôn sống khép kín, không kết bạn với ai, cho nên không có ai nói cho cậu ấy biết những chi tiết ngụy trang thành người Trái Đất, điều này thực sự quá nguy hiểm. Nhưng nói thẳng ra cũng không được, Diệp Trạch Hi không định để lộ thân phận của mình, cậu thực sự rất hứng thú với sinh vật ngoài hành tinh, nhưng hứng thú thì hứng thú, tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Nhỡ đâu nói không hợp ý, Tạ Quan Niên giết cậu diệt khẩu thì sao.

Vì vậy Diệp Trạch Hi quyết định lùi một bước để thuyết phục Tạ Quan Niên đi cùng mình: “Nể mặt tôi đi, anh Niên.”

Vừa dứt lời, con mắt bị tóc che khuất của Tạ Quan Niên chậm rãi chuyển tầm nhìn đến chỏm tóc ngốc nghếch đang lung lay như lấy lòng người trên đỉnh đầu Diệp Trạch Hi.

Tạ Quan Niên nhượng bộ, Diệp Trạch Hi vừa kéo một cái, cậu ấy liền chậm rãi đi theo.

Trên con đường nhựa dẫn đến thư viện chỉ có thể ngửi thấy mùi thông nhàn nhạt và thỉnh thoảng nghe được vài tiếng chim hót trong trẻo, không thấy một bóng người.

Diệp Trạch Hi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thời cơ vừa lúc, liền tìm cớ bắt đầu nhắc nhở Tạ Quan Niên: “Tạ Quan Niên, mắt cậu có phải vừa phẫu thuật nên để lại di chứng không? Hình như không hay chớp mắt lắm.”

Đôi mắt nhạt màu của Tạ Quan Niên khựng lại, một lát sau mới nói: “Ừm… Một thời gian nữa là có thể hồi phục.”

Nghe thấy câu trả lời này Diệp Trạch Hi liền yên tâm, xem ra Tạ Quan Niên đã nhận thức được vấn đề của mình.

Mới khai giảng ngày thứ ba mà đã chui đầu vào thư viện vắng tanh. Nếu không phải vì giúp Tạ Quan Niên, Diệp Trạch Hi đừng nói là trán bị đập sưng một cục nhỏ, dù có bị đập một cục to tướng, chỉ cần tay chân còn lành lặn, không bị gãy xương, cậu vẫn sẽ chạy ra sân bóng rổ tiếp tục chơi.

Lê Dương là một trường tư thục nổi tiếng ở thành phố D. Về tiềm lực tài chính thì không trường trung học nào sánh bằng, đặc biệt là bố của nam chính Mục Bạc Sơn đã quyên cho trường năm tòa nhà dậy học. Huống chi là thư viện, một công trình biểu tượng như vậy.

Diệp Trạch Hi dẫn Tạ Quan Niên đi thang máy lên tầng 5, mở một phòng đọc sách riêng, bật máy tính trên bàn. Cái cớ kể chuyện của cậu thực ra rất lố bịch, chỉ có thể lừa được sinh vật ngoài hành tinh, chứ đổi lại là người Trái Đất thì ai cũng bảo cậu bị bệnh. Đối mặt với Tạ Quan Niên hoàn toàn không hiểu gì về văn hóa Trái Đất, những lời nói đầy sơ hở của Diệp Trạch Hi bỗng trở nên hoàn hảo: “Chuyện này không biết cậu đã nghe chưa, rất nhiều người cho rằng nó là giả, nhưng tôi lại cho rằng nó là thật. Chuyện kể rằng loài người không phải ngay từ đầu đã có giới tính Alpha, Omega, Beta, mà là vào trăm năm trước có một nhóm các nhà khoa học đã thực hiện một thí nghiệm, thí nghiệm này sau đó đã thành công, cho nên loài người mới phân hóa thành ba loại giới tính Alpha, Omega, Beta.”

“Người có giới tính Alpha thì thể trạng và thể chất thường mạnh hơn Omega và Beta. Người có giới tính Omega thì ngược lại, thậm chí còn yếu hơn Beta, có chút mỏng manh, nhưng chỉ số thông minh thường cao hơn hai giới tính còn lại. Đồng thời Alpha và Omega còn có tin tức tố, Beta thì không có.”

“Tin tức tố ảnh hưởng khá nghiêm trọng đến Alpha và Omega, Alpha có thể dùng tin tức tố áp chế Omega, thậm chí dụ dỗ đối phương vào kỳ động dục. Tin tức tố của Omega thì chỉ có thể dẫn phát kỳ mẫn cảm của Alpha, chứ không thể áp chế Alpha. Beta thì không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố. Chuyện còn kể một điều rất thú vị, tin tức tố của Alpha thực ra không thể dùng để tấn công gì cả, nếu có một người Alpha phóng thích tin tức tố khiến một người Alpha hoặc Beta khác khó chịu, thậm chí ngất xỉu, thì chỉ có thể nói người đó không ngửi được tin tức tố của Alpha kia mà thôi.”

Nếu muốn mượn kể chuyện để phổ cập khoa học thì thực ra còn rất nhiều điều về Alpha và Omega, nhưng những điều đó không liên quan gì đến Tạ Quan Niên, Diệp Trạch Hi liền không nói nhiều. Cậu chỉ muốn cho Tạ Quan Niên hiểu tình huống hiện tại của chính cậu ấy không khác gì Beta, nếu có Alpha dùng tin tức tố định làm gì cậu ấy mà cậu ấy không có phản ứng, đó chính là phản ứng tốt nhất.

Nhưng Tạ Quan Niên sau khi nghe xong lại chỉ hỏi một câu khiến Diệp Trạch Hi suýt chút nữa dậm chân: “Cậu… Omega?”

Diệp Trạch Hi:???

“Cái gì Omega?! Tôi là Alpha!!!” Vừa nói vừa vén áo lên cho Tạ Quan Niên xem cơ bụng rõ ràng của mình: “Với chiều cao và thể trạng này của tôi thì nhìn thế nào cũng không thể là Omega được!”

Chiều cao và thể trạng của Diệp Trạch Hi trong giới Alpha là rất chuẩn, mặc quần áo thì trông gầy nhưng cởi ra thì có da có thịt. Nhưng nếu đặt bên cạnh Tạ Quan Niên thì có chút không đủ nhìn, so sánh một chút thậm chí có chút nhỏ nhắn.

Ánh mắt Tạ Quan Niên theo động tác của Diệp Trạch Hi mà di chuyển xuống dưới… Hình ảnh làn da trắng nõn, những cơ bắp hơi phập phồng theo nhịp thở lọt vào mắt Tạ Quan Niên khiến đồng tử cậu ấy chợt co lại, gần như muốn co rút thành một đường thẳng đứng, rồi lại ngay lập tức trở lại bình thường khi Diệp Trạch Hi buông vạt áo.

Diệp Trạch Hi hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi trong mắt Tạ Quan Niên, sau khi vén áo lên, chính cậu cũng đang ngắm nghía, cậu cực kỳ hài lòng với cơ bụng của mình, chưa ai xem qua mà không khen một câu.

Trừ Tạ Quan Niên. Nhưng Tạ Quan Niên cũng không phải người Trái Đất, cũng có thể hiểu được, Diệp Trạch Hi không nhịn được liếc mắt nhìn vị trí eo bụng của Tạ Quan Niên, tuy bị quần áo che khuất, nhưng cũng không khó để nhận ra vòng eo đó muốn rộng hơn cậu rất nhiều… Vị trí bên dưới thì càng không cần phải nói… Nếu Tạ Quan Niên không thể quay về hành tinh của mình, ở trên Trái Đất e là rất khó tìm được một nửa kia. Huống chi cậu ấy ngoài hình thái con người, còn có một hình thái khác…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro