Chương 11
Hạ Tử Minh đã không muốn hận Hạ Tử Thịnh.
Mặc kệ là bản thân Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh, hay là Hạ Tử Minh hiện tại...... Cốt truyện đã đi đến bước này, hắn do dự một lát, đưa ra lựa chọn, nguyên bản Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh cùng Hạ Tử Thịnh kết thúc đoạn ân oán này.
Hạ Tử Thịnh đã từng là đệ đệ mà nguyên thân thập phần yêu thương.
Hạ Tử Thịnh cao hứng quá trời, có chút muốn quơ chân múa tay, nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, rồi lại sững sờ một lát, biểu tình lập tức phức tạp, bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh hỏi: "Đại ca đột nhiên đổi thái độ với ta...... Là bởi vì Tử Khanh sao?"
Hạ Tử Minh nhiều năm vẫn luôn mâu thuẫn chướng mắt hắn, không thể tiêu tan, đột nhiên lại thay đổi thái độ tất nhiên là có nguyên nhân.
Tuy rằng, hắn nằm mơ cũng muốn giải hòa với Hạ Tử Minh, một lần nữa có thể tìm về đại ca của năm đó...... Nhưng nếu Hạ Tử Minh lại vì Cố Sâm mà thay đổi......
Hắn một chút cũng không cao hứng nổi.
"Sao lại hỏi thế, có gì khác nhau à?" Hạ Tử Minh ba phải hỏi lại.
Vậy là đúng rồi?
Hạ Tử Thịnh nháy mắt tâm tình chìm xuống đáy.
"Hồi còn trẻ, ta trái tính trái nết, không nói đạo lý, đem tất cả những lỗi lầm đổ trên người ngươi. Hiện tại nghĩ lại ta sai rồi, Trường An, ngươi chịu khổ nhiều rồi......" Hạ Tử Minh lời nói thấm thía nói với Hạ Tử Thịnh: "Là ta, ta xin lỗi ngươi......"
Hạ Tử Thịnh lúc trước cũng chỉ là tiểu hài tử, Hạ Tử Minh lại đem toàn bộ oán giận phát tiết trên người Hạ Tử Thịnh.
Hắn thay nguyên chủ xin lỗi, cũng không biết độ hảo cảm đạt tới 100 điểm này sẽ còn tăng nửa không, hầy, rốt cuộc có thể tăng nữa không ta......
Nhìn vẻ mặt ôn hoà Hạ Tử Minh, Hạ Tử Thịnh chỉ cảm thấy thập phần sai lệch, trong lúc nhất thời chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng: "Tử Khanh......"
Hắn muốn biết rốt cuộc có phải Hạ Tử Minh thay đổi là vì Cố Sâm hay không.
"Tử Khanh đã nhiều ngày khuyên ta rất nhiều, hắn là bạn thân vủa ngươi, lại là ......" Hạ Tử Minh nói tiếp: "Ta đối đãi ngươi thái độ không tốt, hắn cảm thấy không tốt, bị kẹt ở giữa chúng ta rất là khó xử. Ta không muốn làm Tử Khanh khổ sở, cũng không muốn không phân rõ thị phi, Trường An, liệu ngươi có thể tha thứ cho đại ca?"
Hạ Tử Minh không nói hết câu kia, nhưng dựa vào giọng điệu cũng đủ biết hắn cùng Cố Sâm quan hệ không bình thường đã là sáng tỏ.
Hạ Tử Thịnh dù đã nghe được câu mà đến nằm mơ hắn cũng nghĩ đến, nhưng toàn thân lạnh lẽo, không thể nào vui nổi.
"Trường An sao có thể ghét đại ca được chứ? Đại ca vĩnh viễn là đại ca của Trường An nha, nếu không có đại ca, Trường An đã sớm chết trong cung...... Đã không thể sống không đến ngày hôm nay." Qua một hồi lâu, hắn mới ngốc lăng trả lời.
Hạ Tử Minh như trút được gánh nặng, vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi không trách đại ca...... Thật tốt. Đại ca từ nay về sau nhất định sẽ thật tốt với ngươi."
Hiện tại hắn không muốn làm kẻ thù với vận mệnh chi tử.
Hạ Tử Thịnh đột nhiên nắm lấy tay hắn, kêu lên: "Đại ca...... Ngươi cùng Tử Khanh?"
Nếu không nghe câu kia từ miệng Hạ Tử Minh, hắn không cam lòng.
"Ta cùng Tử Khanh...... Chúng ta ở bên nhau, là lưỡng tình tương duyệt." Hạ Tử Minh do dự nói.
Lời hắn thốt ra giống hệt lời Cố Sâm nói, làm Hạ Tử Thịnh cảm thấy toàn bộ máu như đông lại......
Hốc mắt Hạ Tử Thịnh đột nhiên hơi ướt, cảm giác nước mắt muốn rơi
ra nhưng hắn nhịn xuống, chỉ lặp đi lặp lại lặp lại một câu: "Thật vậy chăng? Ta vì đại ca và Tử Khanh cảm thấy rất cao hứng, đại ca là người thân nhất của ta, Tử Khanh là bạn tốt nhất của ta, ta cảm thấy rất cao hứng."
Hạ Tử Minh vỗ vỗ vai của hắn, không nói gì thêm nữa.
Hạ Tử Thịnh tay không tự giác siết chặt thành quyền, cũng không biết dùng biết bao khí lực mới có thể dằn xuống......
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì? Hắn rất muốn biết --
Rõ ràng Hạ Tử Minh mới là đại ca của hắn, từ nhỏ đã vậy, mặc kệ hắn yêu thương hay là quở trách nhục nhã, tình cảm phức tạp, yêu hận đan xen.
Dựa vào cái gì Cố Sâm lại đột nhiên xông vào, tham gia vào chuyện của bọn họ?
Dựa vào cái gì?
Hắn rõ ràng là đại ca của một mình mình.
Hạ Tử Thịnh rất muốn hỏi, nhưng lời đã đến miệng, hắn lại không thể nói ra, chỉ có thể là một đệ đệ không thể tốt hơn, một người bạn không thể tốt hơn chân thành chúc phúc Hạ Tử Minh và Cố Sâm.
"Tích! Đối tượng công lược Hạ Tử Thịnh đối ký chủ hảo độ cảm độ đạt tới 100 điểm, hiện tại mở ra giá trị hắc hóa, trước mắt hắc hóa đến 25 điểm, xin ký chủ chú ý." Sau khi Hạ Tử Thịnh cùng Hạ Tử Minh hàn huyên xong, vừa rời đi, âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên trong đẫu Hạ Tử Minh.
Chẳng qua, lúc này này không phải nhắc nhở độ hảo cảm, mà là giá trị hắc hóa......
Hạ Tử Minh đối với cái này tấm tắc bảo lạ: "Sách, thì ra độ hảo cảm đầy 100 điểm, còn có thể tăng giá trị hắc hó. Không biết, giá trị hắc hóa cao có thể làm gì?"
( cầm tù play chẳng hạn :)))
"Ai, bé Thống Thống, mày nói xem độ hảo cảm của Hạ Tử Thịnh tăng đến nhanh như vậy, có thể tăng độ hắc hóa nhanh như vậy không? Đột nhiên rất muốn thử xem, làm độ hắc hóa của Hạ Tử Thịnh tăng liên tục đạt tới một trăm thì sẽ có hậu quả gì ha." Hạ Tử Minh trong lòng tàn ngập hiếu kỳ.
Hệ thống âm thanh bình đạm nhắc nhở ký chủ của mình: "Ký chủ không cần thử lung tung, cậu đây là chơi với lửa!"
"Chơi lửa sao? Tao sợ wá nha." Hạ Tử Minh nghe nó cảnh cáo, lại rất muốn thử: "Ai, mày nói xem nếu điểm hắc hóa đến một trăm, liệu hắn có đột nhiên bệnh kiều lên đemcầm tù, tuy rằng hơi sợ, nhưng thực kích thích nha, mong chờ quá đi."
Sở thích của Hạ Tử Minh có chút khác với người thường.
Hệ thống: "......"
Không, nó không có ký chủ như vậy, cậu là ai tôi không biết, cậu đi ra đi.
--
Sau khi Hạ Tử Minh xác định quan hệ với Cố Sâm, mặc kệ nỗ lực như thế nào, độ hảo cảm độ từ 65 điểm đến 70 điểm cũng chưa tăng thêm xíu nào cả, tuy là Hạ Tử Minh dùng hết thủ đoạn cũng bất khả thi.
Mà khi Hạ Tử Thịnh hắc hóa cũng bắt đầu châm ngòi ly gián Hạ Tử Minh và Cố Sâm.
Hạ Tử Minh từ Hạ Tử Thịnh bắt đầu chọn trước tiên, liền ở hệ thống nhắc nhở hạ phát hiện điểm này, nhưng bởi vì tình cảm của Cố Sâm quá cố định, không chút gợn sóng nào, đối với Hạ Tử Thịnh châm ngòi cùng hiểu lầm, Hạ Tử Minh lựa chọn mặc kệ làm lơ, thậm chí là dung túng, nửa điểm cũng không có ý đi giải hòa hay ngăn cản hiểu lầm phát sinh.
Hệ thống hỏi hắn vì cái gì, Hạ Tử Minh lại trả lời: "Cố Sâm người này tình cảm quá cố định, giống như là một đầm nước không gợn sóng hoàn toàn tĩnh lặng, không có bất kỳ cái gì gọi là suy sụp hiểu lầm có gì liền trực tiếp nói, tao nghĩ nếu cứ tiếp tục thì có lẽ tao sẽ sống cùng hắn cả đời đến chết, mà độ hảo cảm hắn đối với tao cũng chỉ dừng lại ở 70, sẽ không cao hơn, sẽ không đạt được khắc cốt minh tâm."
"Có đôi khi, hiểu lầm và cởi bỏ hiểu lầm cùng với sự hối hận mới có thể giúp cảm tình gia tăng." Hạ Tử Minh tuyên bố kinh nghiệm của mình.
Nhưng mà, hệ thống lại không có chút tín nhiệm gì với hắn: "Phải không? Ký chủ, coi chừng độ hảo cảm Cố Sâm dàng cho cậu lại giảm, hiện tai chỉ còn 64. Nếu tiếp tục, tôi nghĩ các cậu cứ giày xéo tình cảm thì có."
"Không có việc gì, chúng ta hiện tại cãi nhau, sinh ra hiểu lầm lớn nhất, độ hảo cảm của hắn giảm là bình thường." Hạ Tử Minh kiểu chả sao cả : "Ta muốn đạt tới hiệu quả cuối cùng, chính là biết rõ tao không đủ hoàn mỹ, toàn thân đều là khuyết điểm còn muốn Cố Sâm người theo chủ nghĩa hoàn mỹ yêu tao đến chết đi sống lại, quỳ gối dưới chân tao quỳ liếm tao, như vậy mới xem như là khắc cốt minh tâm."
Hắn từng câu từng chữ nói: "Yên tâm đi, độ hảo cảm sau này sẽ tăng trở lại."
Hắn chính là chuyên nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro