Chương 3: Hơi Thở Bóng Tối ( H)


---

Eiros bị ép ngồi trên chiếc giường phủ lụa đen, dây xích vẫn giữ chặt hai cổ tay cậu phía sau lưng.

Đôi cánh trắng dường như mờ đi trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, tạo nên một cảnh tượng đối lập hoàn hảo với bóng đen đang áp sát cậu.

Lucien ngồi sau lưng cậu, cơ thể hắn nóng rực như ngọn lửa địa ngục.

Đôi tay hắn nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường xương cánh của Eiros, khiến thiên thần khẽ rùng mình. Mỗi lần móng tay sắc bén của ác quỷ chạm đến gốc cánh, là mỗi lần Eiros phải cắn môi để kìm nén âm thanh phát ra từ cổ họng.

“Đau không?”

Lucien hỏi, giọng khàn đặc.

“Không,”

Eiros đáp, nhưng giọng run rẩy.

“Dối trá,”

Lucien thì thầm, rồi nghiêng đầu, cắn nhẹ vào đường xương cổ mảnh mai.

Eiros bật ra một tiếng rên khẽ — không hẳn là đau, mà như một cú chạm vào giới hạn mong manh giữa cảm giác bị chiếm đoạt và khoái cảm bị cấm đoán.

Bàn tay Lucien lần xuống vạt áo trắng mỏng, từ từ gỡ từng chiếc cúc một.

Từng lớp vải bị vén lên để lộ làn da trắng mịn, đầy những vết đỏ mờ vì những lần chạm trước đó.

Hắn hôn lên từng tấc da ấy như đánh dấu, như thể muốn phủ kín cậu bằng dấu vết của bóng tối.

Eiros nhắm mắt, đầu hơi nghiêng sang một bên, để mặc Lucien trượt tay xuống eo mình.

Cậu cảm nhận được hơi thở gấp gáp phía sau, cảm nhận cả bàn tay đã luồn vào trong lớp quần vải, chạm vào nơi mềm yếu nhất của mình.

Một tiếng nấc thoát ra từ môi Eiros khi Lucien bắt đầu mơn trớn bằng những động tác chậm rãi, đều đặn.

Cậu không còn sức phản kháng, không còn đủ lý trí để phân biệt đâu là sỉ nhục, đâu là khát khao. Chỉ biết cơ thể mình đang bị điều khiển bởi chính kẻ thù — kẻ có đôi cánh đen từng thề sẽ huỷ diệt ánh sáng.

Lucien cởi bỏ lớp áo sơ mi của mình, làn da hắn rám nắng, cơ bắp rắn rỏi và nóng như tro lửa.

Hắn ghì lấy Eiros từ phía sau, phần thân dưới đã sớm cương cứng và áp sát vào mông cậu, tạo nên cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở.

“Ngươi sẽ không còn là một thiên thần thuần khiết sau đêm nay,”

Lucien ghé vào tai Eiros, thì thầm bằng chất giọng thô ráp như đang rạch lên tâm trí cậu.

“Nhưng ngươi sẽ là của ta.”

Một cú đẩy nhẹ, một tiếng rên nghẹn, và Eiros run bắn người.

Sự xâm nhập diễn ra chậm rãi nhưng tàn nhẫn.

Lucien không vội vàng — hắn muốn Eiros cảm nhận rõ ràng từng đợt sóng lan khắp cơ thể.

Tay hắn giữ chặt eo cậu, hông không ngừng chuyển động với nhịp điệu mạnh mẽ nhưng không thiếu sự khống chế.

Eiros rên rỉ, thân thể đung đưa theo từng cú đẩy.

Cậu cảm giác mình như bị nhấn chìm trong lửa — nhưng lại không muốn trốn chạy.

Những xúc cảm bị dồn nén suốt bao ngày bị đánh thức, khiến cậu không thể kìm nén tiếng thở gấp, tiếng rên ngắn, và cả những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tấm đệm lạnh.

Lucien cuối cùng cũng siết lấy cậu thật chặt, gầm lên khi chạm đến cao trào, và cùng lúc, Eiros bật một tiếng thở dài run rẩy khi cơ thể cậu cũng co thắt dữ dội, như thể chính linh hồn đang bị cướp lấy.

Cả hai đổ vật ra giường, thở gấp.

Lucien vòng tay ôm lấy Eiros từ phía sau, hơi thở hắn vương mùi cậu, trầm thấp nhưng dịu dàng đến kỳ lạ.

“Đêm nay… ngươi là của ta,”

hắn thì thầm.

Eiros không trả lời, nhưng đôi mắt nhòe lệ vẫn không thể phủ nhận cảm giác… không còn hoàn toàn là thù hận nữa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #18#fantasy