Chương 7: Xiềng Xích Ánh Sáng (H)


---

Trong không gian đặc quánh của kết giới, sương đen cuộn trào như một sinh thể sống.

Nó len lỏi qua từng sợi tóc, từng nhịp thở, siết chặt lấy Eiros như hàng ngàn sợi xích vô hình.

Cậu vùng vẫy, cố gắng gọi tên ánh sáng, nhưng đôi cánh tàn tạ sau lưng chỉ khẽ run rẩy, tuyệt vọng.

Lucien tiến đến gần, từng bước như dội vào lòng cậu tiếng vọng của bóng tối vĩnh hằng.

“Ngươi tưởng ta sẽ dừng lại khi đã chạm đến trái tim ngươi sao?”

– Giọng hắn trầm đục, như tan chảy bên tai.

Eiros thở hắt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Cậu yếu đến mức không thể phản kháng, chỉ còn đôi mắt ngập nước nhìn Lucien như cố vớt vát một mảnh tự do cuối cùng.

Nhưng kẻ kia lại quỳ xuống, tay luồn vào mái tóc bạc rồi kéo cậu sát vào lòng.

“Không...”

– Eiros thì thầm –

“Ngươi lừa ta… tất cả đều là dàn dựng…”

Lucien áp trán mình vào trán cậu.

“Phải. Và ta chưa bao giờ hối hận. Ta đã tạo ra định mệnh của ngươi, từng bước một.”

Hắn nghiêng người, hôn lên mí mắt Eiros, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm mùi nguy hiểm.

Đôi môi hắn chậm rãi di chuyển, từ trán, mũi xuống đến vành tai, thì thầm như mê hoặc:

“Đừng khóc. Ngươi đẹp nhất khi bị trói buộc bởi chính thứ mà ngươi sợ hãi nhất.”

Đôi tay Lucien bắt đầu siết lấy Eiros, kéo cậu ngã xuống tầng lông vũ đen trải đầy nền đá lạnh.

Ánh sáng từ cơ thể cậu vẫn còn phát ra nhẹ, mờ ảo như tàn dư của thiên giới, nhưng lại càng khiến Lucien điên cuồng.

Hắn cởi bỏ lớp áo choàng của mình, để lộ thân hình vạm vỡ mang đầy những hình xăm cổ ngữ – ký hiệu của ác quỷ tối thượng.

Hắn cúi xuống, lướt môi qua xương quai xanh thanh mảnh của Eiros, để lại dấu vết đỏ tím như khắc ấn quyền sở hữu.

Eiros giật mình, nhưng không còn đủ sức kháng cự.

Cậu chỉ có thể nắm lấy vạt áo của hắn, run rẩy hỏi:

“Ngươi… định làm gì ta?”

Lucien không trả lời. Hắn ngậm lấy đầu ngực của Eiros, cắn nhẹ một cái khiến cậu rên khẽ, âm thanh nhỏ đến mức gần như tan vào kết giới.

Một tay hắn luồn xuống dưới lớp áo mỏng manh, lần theo đường cong lưng cậu.

Những nụ hôn kéo dài, từ cổ xuống bụng, đầy ám ảnh và ràng buộc.

Eiros quằn quại, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Cảm giác nhục nhã và hoảng sợ đan xen.

Nhưng Lucien thì mê mải – từng cái liếm, từng vết cắn đều như thể muốn khắc dấu hắn lên da thịt cậu.

“Ngươi thuộc về ta, Eiros,”

Lucien gầm gừ,

“Và ngươi sẽ cảm nhận điều đó, từng tấc một.”

Hắn lột bỏ lớp bảo hộ cuối cùng, vùi mặt vào giữa hai chân Eiros, đưa lưỡi liếm dọc khe non mềm khiến cậu bật tiếng nức nở.

Ánh sáng phát ra từ cơ thể thiên thần bắt đầu nhấp nháy, loạn nhịp – ánh sáng đang chịu sự chiếm hữu.

Lucien tiếp tục, dùng tay tách hai chân Eiros, đưa ngón tay tiến sâu vào bên trong.

Cậu rít lên đau đớn, cơ thể co giật từng hồi.

Nhưng Lucien không dừng lại, hắn chỉ siết chặt eo cậu, hôn lên môi cậu như một lời an ủi méo mó.

“Đau… đừng… làm vậy…”

– Eiros thở gấp, nước mắt tràn mi.

“Ta sẽ khiến ngươi nhớ cảm giác này đến khi ánh sáng trong ngươi chỉ còn là tàn tro.”

Lucien đưa hạ thân cương cứng của mình vào trong, từ từ nhưng không hề nhẹ nhàng.

Cảm giác đau rát khiến Eiros hét lên, bấu chặt lấy lưng hắn.

Máu lẫn với ánh sáng rỉ ra giữa hai cơ thể.

Nhưng Lucien chẳng để tâm.

Hắn bắt đầu di chuyển, từng cú thúc mạnh mẽ, đầy thống trị.

Ánh sáng quanh Eiros vỡ vụn, tan chảy.

Cậu bật khóc, vừa vì đau, vừa vì trái tim đang vỡ ra – kẻ cậu từng tin tưởng, từng lầm tưởng rằng có thể cứu lấy hắn, chính là kẻ trói cậu vào xiềng xích.

Lucien cúi xuống, cắn mạnh vào cổ Eiros, đánh dấu cậu như một con mồi.

Trong lúc cơ thể cả hai va chạm không ngừng, hắn vẫn không ngừng thì thầm:

“Ngươi là của ta, thiên thần… Mãi mãi.”

Lucien không dừng lại cho đến khi cơ thể dưới thân hắn gần như không còn sức lực để run rẩy.

Nhưng đôi mắt Eiros vẫn mở to, đẫm nước, nhìn hắn như thể muốn nói điều gì đó – không phải van xin, mà là căm hận.

“Ngươi… sẽ không bao giờ có được ánh sáng của ta…”

– Cậu thều thào, máu rỉ ra từ khoé môi.

Lucien nhếch môi cười, áp sát vào cổ Eiros, lưỡi hắn liếm qua vết máu nơi cổ cậu, như một kẻ khát máu tận hưởng chiến lợi phẩm.

“Ta không cần ánh sáng của ngươi…” – hắn thì thầm, âm sắc trầm tối như thôi miên – “Ta chỉ cần ngươi, toàn bộ thân thể này, linh hồn này… thuộc về ta. Không phải thiên giới, không phải tự do, không phải chính ngươi – mà là ta.”

Hắn lại đưa tay siết lấy eo Eiros, đổi tư thế, kéo cậu ngồi trên đùi mình.

Bên dưới, hắn vẫn còn cắm sâu, không rút ra dù chỉ một chút. Eiros giật mình thở dốc, hai tay yếu ớt đẩy ngực hắn ra, nhưng chỉ khiến hắn thêm hưng phấn.

“Ngươi biết vì sao ta mạnh nhất trong cõi tối này không?”

– Lucien ghé tai cậu, giọng khàn

– “Vì ta học được cách chiếm lấy thứ ánh sáng mà cả triệu năm trước không ai dám chạm vào.”

Hắn bắt đầu đưa đẩy từ dưới lên, để cậu phải tự động hạ mông xuống theo nhịp, ép Eiros tự “nuốt” hắn sâu hơn.

Những âm thanh nhầy ướt trộn lẫn tiếng va chạm ướt át vang vọng trong kết giới.

Cảm giác lấp đầy đến tận sâu khiến Eiros mờ mắt.

Cậu cắn môi, nước mắt tuôn rơi – vừa nhục nhã, vừa dày vò.

Nhưng Lucien lại hôn lên dòng lệ ấy, nhẹ nhàng như đang nâng niu báu vật.

“Ta sẽ khiến ngươi không thể rời khỏi ta dù chỉ một nhịp thở,”

hắn lẩm bẩm, ngón tay siết mạnh vào hông Eiros khiến cậu bật tiếng nấc nghẹn.

“Đến khi ngươi chỉ còn biết gọi tên ta trong đau đớn, tuyệt vọng… và khoái cảm.”

Nhịp chuyển động của hắn tăng dần.

Dưới thân, Eiros như vỡ ra, ánh sáng yếu ớt từ đôi cánh ngày càng mờ dần.

Lucien dán chặt môi mình lên môi cậu, nuốt lấy từng âm thanh phát ra, như muốn khắc tên mình vào linh hồn cậu.

Và khi Eiros bật tiếng kêu rên cuối cùng, run lên vì cao trào bị ép đến đỉnh điểm, Lucien siết lấy eo cậu, gầm lên, bắn sâu vào trong – thứ chất lỏng nóng bỏng mang theo sức mạnh bóng tối tuôn trào như muốn xóa sạch ánh sáng còn sót lại.

Eiros gục xuống vai hắn, thở hổn hển như thể trái tim vừa bị bóp nghẹt lần nữa.

Đôi mắt cậu khép lại, hàng mi run rẩy – không phải vì cảm giác thể xác, mà vì niềm tin cuối cùng trong cậu đã vỡ vụn.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #18#fantasy