Chương 122: Tham lam chính là nguyên tội.

Tác giả: Doãn Gia.
Dịch: Băng Di

Bên này chuyện của Chương Hạo tạm thời được giải quyết, bên kia Lâm Anh đang canh giữ ở phụ cận cũng gặp phải người đuổi theo đến đây.

Không biết Viên Triết tìm đâu ra được nhiều người như vậy, Lâm Anh cũng không phải chưa từng giết người, từ sau khi hắn bái Chúc viện trưởng làm thầy, hắn đã từng được đưa đến vùng thiên tai, đã giết qua sinh vật biến dị, cũng từng giết qua người, tâm lý đã sớm vượt qua.

Lâm Anh nghe lời Cao Hàn nói, lúc xuống tay cũng không chần chừ, một khi vừa đối mặt, pháp khí trường thương liền xuyên qua cơ thể người đó.

Cao Hàn cũng nghe thấy động tĩnh bên này.

Cao Hàn bảo Lâm Vân coi chừng Chương Hạo, y đến giúp Lâm Anh giải quyết những người đó, không tới nửa tiếng, hai người đã trở về.

Trên người Lâm Anh dính không ít máu, đều là máu của những người đó, Cao Hàn cũng dính không ít, bởi vì toàn thân hắn mặc đồ đen, nên nhìn không ra vết máu.

Mang Chương Hạo di chuyển đến một chỗ an toàn khác, Cao Hàn mở tín hiệu cầu cứu của hắn, chờ Đạo sư ở gần đó chạy tới.

Đạo sư không biết cánh tay của Chương Hạo là bị Viên Triết chém rớt, tưởng là thời điểm rèn luyện không cẩn thận, còn lắc đầu than thở một hồi.

Nhìn theo đạo sư mang Chương Hạo rời đi, Lâm Anh đến bên cạnh Cao Hàn: "Cao Hàn, anh không xử lý vết thương trên người một chút sao?"

Lâm Vân nghe em trai nói mới biết Cao Hàn cũng bị thương, "A, anh cũng bị thương à, không sao chứ?'

"Không sao, vết thương nhỏ thôi'. Vẻ mặt Cao Hàn bình tĩnh, tựa như không đáng để nhắc tới.

Lúc ấy Lâm Anh nhìn thấy rất rõ ràng, những đòn công kích của người khác ít nhất có một nửa là lên người Cao Hàn, công kích đó, làm sao cũng không thể gọi là bị thương nhỏ giống như y nói, còn một lòng cho rằng Cao Hàn đang cậy mạnh.

"Ừ, nếu anh có thể trị liệu, thì cũng trị liệu cho mình một chút đi, đừng cậy mạnh".

Cao Hàn nhìn hắn một cái, cảm xúc trong mắt không rõ, "Tôi biết rồi".

Trong nháy mắt kia quả thật y nghĩ dù có liều mạng bị thương cũng muốn ăn miếng trả miếng, để cho Viên Triết nhận lấy hậu quả xấu, nhưng y không ngốc, không có chuẩn bị gì mà đã muốn tiến lên, như vậy không phải là tính cách của y.

Trên thực tế, ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, y đã khởi động trận pháp trên người, giúp y chặn được hầu hết công kích.

Phòng hộ phát ra từ trận pháp trong suốt, Lâm Anh không nhìn thấy cũng là bình thường.

Cao Hàn không dự định sẽ nói rõ, cho dù cho hiểu lầm thì cũng không sao.

Chương Hạo đi rồi, vẫn là ba người đồng hành như cũ, lần này có Lâm Vân, bọn họ lại đi đến chỗ mọi người đang tranh giành nhau đá sao băng, Viên Triết đã đi rồi.

Sau khi đá sao băng bị bại lộ, họ không còn khả năng ngăn cản đám người điên cuồng này nữa. Một khi đề cập đến ích lợi, thần tiên cũng sẽ điên cuồng.

Lúc ba người Cao Hàn chạy đến nơi, những người này đang điên cuồng đào quặng, nhưng mà quặng sao băng nằm hơi sâu ở dưới mặt đất, bằng sức người không thể khai quật được, có người nghĩ ra biện pháp cho nổ tung nền đất, vậy mà cũng có người đồng ý.

"Đám người này là đồ ngốc sao, vậy mà muốn cho nổ quặng, không sợ nổ sập chỗ mình đứng, lại dẫn tới đám quái vật có thực lực cường đại sao?" Lâm Anh cười lạnh nói.

"Không, không, không, bọn họ không phải là đồ ngốc, mà là đồ ngu ngốc". Lâm Vân hài hước một chút, nhưng mà hai người được cổ động đều không cười.

"Chúng ta cần ngăn cản không?" Lâm Anh quay đầu hỏi Cao Hàn, bọn họ đến đây là vì đá sao băng, dù sao cũng không thể mở to mắt nhìn bọn họ cho nổ tung mỏ quặng được".

"Không vội, cứ để cho bọn họ làm đi, thật sự có thể nổ ra khoáng thạch thì cũng xem như là đã giúp chúng ta một cái ơn lớn". Cao Hàn nói.

"Được".

Dưới tình huống không ai ngăn cản, những người này rất nhanh đã thống nhất được ý kiến, nhất trí cho nổ quặng đá sao băng.

Bọn họ sợ sẽ có người đến muốn chia phần, đều muốn nhanh chóng đào ra quặng, ai trắc địa hình thì trắc địa hình, ai chôn thuốc nổ thì chôn thuốc nổ, không đến một giờ, bọn họ đã hoàn thành xong khúc nhạc dạo của kế hoạch.

Cao Hàn rời đi một lúc, lúc quay trở lại, bọn họ đã chuẩn bị ổn thỏa, dự định sẽ bật thuốc nổ.

"Chúng ta đi thôi", y đi đến bên cạnh Lâm Anh và Lâm Vân, không đợi hai người hỏi thăm liền mở miệng nói.

Hai anh em cũng không hỏi đã đi theo y, cho đến khi phát hiện y đang đi ngược lại hướng mỏ quặng sao băng.

"Chúng ta định đi đâu?"Lâm Anh biết bất cứ quyết định nào của Cao Hàn đều có mục đích, trong lòng không nghi ngờ.

"Tôi đã quan sát tình cảnh xung quanh, bọn họ cho nổ quặng sẽ thu hút bọn quái vật ở phụ cận, thực lực ít nhất phải cấp mười một, chúng ta phải rời đi trước, đợi mọi chuyện kết thúc thì quay trở lại".

Cao Hàn rất lãnh tĩnh nói, hai anh em Lâm gia kinh ngạc đến mức há hốc mồm, thì ra đây mới là cảnh giới tối cao của ngư ông đắc lợi nè.

"Làm sao anh biết được ở gần đây có quái vật cấp 11, anh tận mắt thấy sao?" Lâm Anh hỏi.

"Không có, hình thể của quái vật biển rất lớn, mỗi lần hoạt động không có khả năng không để lại dấu vết, chỉ cần lưu ý một chút là thấy, động tác mau lên, chúng ta không có thời gian".

Lâm Anh đột nhiên hiểu được, vì sao có người cứ luôn thành công, không phải là không có lý do.

Quái vật biển cấp 11 tương đương với luyện linh giả tu vi cấp 2, chỉ cần làm cho nó nổi giận, nó có thể quất chết một đống người, gây ra động tĩnh cũng rất lớn, ở càng gần nguy cơ bị vạ lây càng cao.

Cao Hàn cũng không biết quái vật biển cấp 11 lợi hại bao nhiêu, bọn họ chỉ có thể cách càng xa càng tốt.

Sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh, dư chấn âm thanh làm cho vùng nước ở xa xa những nổi lên từng đợt gợn sóng.

Tiếng nổ mạnh cũng không kéo dài, vang lên chừng mười mấy giây, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, dường như bọn họ còn nghe được âm thanh hoan hô của những người đó.

Sau vài phút yên tĩnh, từ xa truyền đến một âm thanh gào rú vang vọng, làm cho người ta rùng mình tận đáy lòng, mất đi ý niệm phản kháng.

Bọn họ ở xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại, càng đừng nói đến những người đang ở đó cho nổ quặng sao băng.

Ước chừng sau một giờ cảm giác áp bách trong không khí rốt cuộc cũng biến mất.

Cao Hàn cùng hai anh em họ Lâm trở lại phụ cận mỏ quặng, cảnh tượng nhìn thấy chính là địa mạch bị nứt toạc sau khi bị thuốc nổ nổ tung, trên mặt đất còn có dấu vết bị kéo lê, khắp nơi đều có vết máu, nhưng không nhìn thấy một khối thi thể nào, phảng phất như chỉ trong một cái chớp mắt, những người ở đây đều đã biến mất, chỉ còn lại có khung cảnh.

Ngoại trừ những dấu vết này, còn có mỏ quặng bị nổ tung, lộ ra một lỗ hổng. Có thể nhận thấy bọn họ đã thực sự nổ tung được mỏ quặng, cửa động cũng rất sâu.

"Tại sao không thấy những người đó?" Lâm Anh đứng bên cạnh một khối đá sao băng bị nổ văng ra, dạo qua một vòng đều không phát hiện một bóng người.

"Đều bị ăn rồi". Cao Hàn nói.

Lâm Anh có chút không khống chế được biểu cảm khiếp sợ trên mặt. Tuy hắn thường xuyên rèn luyện ở vùng thiên tai, nhưng chưa từng nghe nói qua có loại quái vật biển nào chuyên môn ăn thịt nhân loại, còn ăn một lúc nhiều người như vậy.

"Không có gì lạ, có vài con quái vật tu luyện đến mức giống người, nhưng bản tính của bọn nó thì vẫn không thay đổi". Cao Hàn đi qua, thu hồi những mảnh đá sao băng có thể nhìn thấy được trên mặt đất.

Lâm Vân đã sớm chạy tới nhặt đá sao băng, những thứ này đều là tiền, thứ hắn thiếu nhất chính là tiền:" Lâm Anh đừng có ngây người nữa, chúng ta trước hết thu nhập những mảnh đá sao băng có thể nhìn thấy được đi, bằng không chờ đến khi mấy thế lực kia tới, sẽ không có phần của chúng ta nữa đâu."

Quái vật biển cấp mười một đang nổi giận, những thế lực ở gần đó lúc chưa nắm rõ tình hình nhất định sẽ không dám tới gần, nhưng chờ thời gian nghi ngờ qua đi, nhất định bọn họ sẽ phái người đến đây xem xét.

Lâm Anh hít sâu một hơi, trước đó hắn còn cho rằng lời nói của Cao Hàn tuy nghiêm trọng nhưng hẳn không đến mức tất cả đều sẽ chết, không ngờ ngay cả một người cũng không còn, nhớ đến trong những người đó còn có sinh viên của đại học Bồng Lai, tâm trạng của hắn không khỏi nặng nề thêm vài phần.

Đây là thế giới luyện linh giả đó ư? Chỉ cần trượt chân liền hận đến nghìn đời, sẽ không còn cơ hội quay đầu lại, lần trả giá này thật quá lớn.

"Cao Hàn, trước đó anh có từng nghĩ tới sẽ nhắc nhở những người này hay không?" Lâm Anh thấy bộ dáng bình tĩnh không thay đổi sắc mặt của Cao Hàn, nhịn không được hỏi.

"Tại sao phải nhắc nhở bọn họ?" Cao Hàn khó hiểu nhìn hắn một cái.

Lâm Anh nói:" Thật ra bọn họ không phạm tội gì lớn, đều là bị Viên Triết lừa gạt".

Cao Hàn cũng không vì ý tưởng này của hắn mà nhìn hắn với ánh mắt khác. Giao tình của hắn và Lâm Anh không sâu, "Tham lam chính là nguyên tội của bọn họ".

Lâm Anh tức khắc nói không nên lời.

"Suy nghĩ này của cậu rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên có khi ở vùng thiên tai". Cao Hàn đang đi lên trước, đột nhiên xoay đầu lại nói với hắn một câu.

"Tôi chỉ cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn, sai lầm một lần liền phải trả giá bằng cả sinh mệnh". Lâm Anh nhịn không được trả lời.

"Vậy thì trở về làm người bình thường đi". Cao Hàn nhàn nhạt trả lời, đi đến trước cửa động, lại đi vài bước vào phía bên trong.

Lâm Vân từ phía sau đè bả vai em trai lại:" Lâm Anh, đừng nghĩ quá nhiều".

"Em biết rồi, anh hai"

Lâm Anh không có đâm đầu vào ngõ cụt, trong lòng hắn chỉ còn chút nghi vấn mà thôi, gặp được càng nhiều người nhiều vật, hắn liền phát hiện sư phụ nói càng đúng.

Thế giới này quả nhiên rất tàn khốc, nhưng bởi vì tàn khốc cho nên mới cần phải có người đứng ra gánh vác, hắn không biết mình có gánh vác được không, hắn chỉ cảm nhận được cảm giác có lòng mà không có lực.

Bọn họ đi không bao lâu, quả nhiên nơi này bị các thế lực ở vùng thiên tai chiếm cứ.

Bất quá nếu như Cao Hàn ở, y cũng có quen biết, thế lực chiếm cứ mỏ sao băng là dong binh đoàn Phi Huyết.

Sau khi thăm dò bốn phía, thủ hạ quay trở lại báo cáo tình hình xung quanh với phó đoàn trưởng.

"Phó đoàn trưởng, mỏ quặng này không lớn, là bị nổ tung bằng thuốc nổ, bất quá dấu vết ở hiện trường lưu lại cho thấy những người cho nổ quặng đều đã chết, có thể là lúc nổ quặng đã đưa tới quái vật biển cường đại ở phụ cận."

"Vậy không phải là tiện nghi cho dong binh đoàn Phi Huyết của chúng ta sao, thật tốt quá!"
Trần Cao đứng ở phía sau Ngô Bỉnh Sơn, giọng nói tràn ngập hưng phấn.

Ngày đó dẫn Ngô Bỉnh Sơn đi tìm Cao Hàn, khi hết thời hạn mà phó đoàn trưởng cho, bọn họ vẫn không tìm được Cao Hàn, Trần Cao không dám vi phạm mệnh lệnh của phó đoàn trưởng, sợ bị trách phạt, liền khuyên Ngô Bỉnh Sơn trở về Phi Huyết.

Phó đoàn trưởng nhìn hắn:"Tình hình mỏ sao băng thế nào?"

Thuộc hạ ậm ừ một lát: "Hình như đã có người đến trước chúng ta, lấy hết phần đá sao băng bị nổ, vốn dĩ mỏ đá này không lớn, đã bị đào đi một phần, lại bị nổ ra một phần, tình huống không khả quan lắm."

"Tốt thì nói tốt, không tốt thì nói không tốt, làm gì mà cứ ấp a ấp úng". Phó đoàn trưởng không vui nói.

"Giá trị của mỏ đá sao băng này không cao". Thuộc hạ bật thốt lên. Sắc mặt của phó đoàn trưởng lập tức rất khó xem.

Mọi người không ai dám hé răng, không dám ngay lúc này chọc giận hắn.

"Phó đoàn trưởng, chúng ta tìm được một người sống sót." Lúc này một thuộc hạ bỗng nhiên mang theo một người đang run bần bật lại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro