Chương 124: Ta đợi ký chủ như đợi mối tình đầu

Tác giả: Doãn Gia
Dịch: Băng Di

"Tôi tìm thấy một con đường có thể dẫn đến vùng thiên tai Bạch thành, hai cậu có muốn cùng tôi đi đến đó không?" Cao Hàn điều tra xong mới đến trước mặt hai anh em Lâm Vân, một khi mở miệng liền khiến hai anh em họ biến thành kẻ ngốc, thật lâu cũng chưa có phản ứng trở lại.

"Anh nói cái gì, con đường thông qua vùng thiên tai bạch thành hả? Vừa rồi tôi là đang bị điếc hay là đang xuất hiện ảo giác vậy". Vẻ mặt Lâm Anh bối rối.

Phản ứng của Lâm Vân bên cạnh cũng không tốt hơn là bao, nhưng hắn lấy lại tinh thần rất nhanh. "Đó là con đường nào, anh có chắc có thể đi xuyên qua được không?"

Giải thích nhiều không bằng đưa bọn họ đến đó để chứng kiến tận mắt.

Hai anh em đồng loạt há to miệng.

Giữa hai ngọn núi có một cái khe rất hẹp, có rất nhiều nhánh cây lớn nhỏ nhô ra chắn ngang, từ bên ngoài nhìn vào không thấy gì, nhưng nếu nhìn từ phía trên xuống, có thể phát hiện bên trong có một không gian rất rộng.

Không gian này cũng bị cây cối um tùm che khuất, có rất ít người tới đây, cũng không có bao nhiêu người cố ý trèo lên trên nhìn, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện.

"Em trai, chỗ này thật sự có một con đường!"Lâm Vân thậm chí còn hưng phấn hơn cả Lâm Anh, trong đầu tràn ngập ý tưởng bọn họ sắp phải làm gì.

Lâm Anh cũng mở to mắt, nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra có gì đó không ổn, "Chỗ này trùng hợp như vậy sao?"

"Đương nhiên là không!" Cao Hàn đi tới bên cạnh hắn. "Nếu như tôi đoán không lầm, thông đạo này là do con người tạo ra, chỉ là ngụy trang thành tự nhiên mà thôi".

Không phải ngụy trang cho giống mà là thoạt nhìn rất giống.

Lâm Vân thầm chửi trong lòng, nếu là hắn, hắn sẽ không thể nhìn ra nơi này có giấu bí mật.

"Làm sao anh phát hiện ra được nơi này?" Lâm Vân tò mò đến mức có thể cào chết ai đó.

Cao Hàn vừa dọn dẹp cây cối gần đó vừa giải thích: "Cậu không để ý xung quanh đây có số lượng dấu chân sinh vật biến dị nhiều đến bất thường sao?"

Không, chúng tôi không có, trong vùng thiên tai có nhiều sinh vật biến dị không phải là chuyện rất bình thường sao? Vậy mà lại có người cảm thấy không bình thường.

Lâm Vân nhìn Cao Hàn, cảm thấy y mới là người không bình thường nhất.

"Có sinh vật biến dị chiếm núi xưng vương, chắc chắn sẽ có thuộc hạ, tại sao anh lại cảm thấy không bình thường?"

"Khu vực này rất kín đáo, cũng không có nhiều hơi thở của sinh vật biến dị, nhưng trên mặt đất lại có rất nhiều dấu chân hỗn độn, giống như là của con người để lại, nên tôi đã đặt ra một giả thiết". Cao Hàn nhảy lên vách núi đá, dẫm lên một tảng đá nhỏ nhô ra để lên đến đỉnh.

Đây là biến thái sao, vậy mà đặt ra loại giả thuyết này, còn con mẹ nó bị y nói trúng rồi.

Nội tâm Lâm Vân chửi thề đến lợi hại, nhưng lại càng thêm ngưỡng mộ Cao Hàn.

Hiện tại hắn mới hiểu được, vì sao em trai hắn lại muốn gia nhập tiểu đội của Cao Hàn, người này đúng là một kẻ thật hiếm có, trong khi những người khác bị giới hạn bởi những quy tắc nghiêm ngặt, hắn vẫn tự do ở bên ngoài quy tắc, hành động khác người, cho nên hắn luôn có vẻ lạc điệu với những người xung quanh.

Nhìn thấy Cao Hàn tiến vào, hai anh em cũng sôi nổi nhảy vào theo.

Không gian trong vách núi chỉ đủ cho một người ra vào, nhưng càng đi vào sâu bên trong, không gian lại càng lớn.

Thế nhưng dấu vết ở bốn phía lại cho thấy không phải do con người làm, mà là động đá vôi hình thành tự nhiên.

Lâm Vân vừa định nói gì đó đã bị Lâm Anh túm một cái, người sau nhìn hắn lắc lắc đầu.

Tuy thoạt nhìn nơi này không phải do con người tạo ra, nhưng chuyện Cao Hàn phát hiện ra động đá vôi là sự thật.

Lâm Vân chu môi, không nói thì không nói, nhưng không lâu sau đó hắn lại thấy may mắn vì đã nghe lời em trai, lúc ấy không có thầm mắng Cao Hàn.

Trong hang động đá vôi xuất hiện một cái thông đạo đen tuyền, vẫn chỉ dành cho một người đi lọt, bùn đất ướt át rời rạc, khắp nơi đều là dấu vết khai quật của con người.

Người khai quật thông đạo này sau khi phát hiện động đá vôi đã đào một cái thông đạo bên trong, lại làm một ít thủ đoạn che giấu, nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ bỏ lỡ.

"Tôi dự định đi vào xem, nếu như không đạo này thông tới vùng thiên tai Bạch Thành, tôi sẽ không quay lại bên này". Cao Hàn xoay người thương lượng với hai anh em Lâm Vân.

"Chúng tôi không đi qua". Lâm Anh vừa muốn mở miệng đã bị Lâm Vân giành trước một bước.

"Anh". Lâm anh kinh ngạc nhìn về hướng anh trai của hắn.

"Tôi cảm thấy vùng thiên tai Đại Môn cũng khá tốt, vùng thiên tai Bạch Thành chắc chắn bây giờ đang rất loạn, không phù hợp với chúng tôi". Lâm Vân bình tĩnh tự nhiên, giống như người vừa rồi dạy dỗ em trai phải biết đi tranh giành không phải là hắn vậy.

Nếu chỉ có một mình hắn, nói gì đi nữa hắn cũng sẽ đi tranh thủ một chút, thế nhưng hiện tại không được, chính hắn có thể lao vào nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không thể để em trai đi theo hắn mạo hiểm, nói hắn tiêu chuẩn kép cũng không sao cả, vì không được chính là không được.

"Tôi đã biết, vậy kế tiếp hai người phải cẩn thận một chút". Cao Hàn không hỏi lý do, chỉ gật đầu xoay người đi vào thông đạo.

"Chúng ta cũng đi thôi". Lâm Vân lôi kéo Lâm Anh rời khỏi hang động đá vôi.

Đợi bọn họ rời khỏi hang động đá vôi một khoảng rất xa, Lâm Anh mới bỏ tay anh trai ra. "Anh Hai, một cơ hội tốt như vậy, tại sao anh lại muốn bỏ qua?"

"Em có biết người đào ra một cái thông đạo như vậy là người nào không? Thế lực của đối phương lớn bao nhiêu không? Cho dù sư phụ của em là Chúc viện trưởng, nhưng ông ấy có thể đảm bảo thời thời khắc khắc chúng ta đều được an toàn sao? Anh dạy cho em phải đi tranh, nhưng với tiền đề là phải đảm bảo được an toàn trước".

"Nhưng mà như vậy sẽ làm cho em có vẻ sợ đầu sợ đuôi". Lâm Anh do dự nói, hắn biết anh trai là vì muốn tốt cho hắn.

Lâm Vân nắm lấy bả vai em trai, nghiêm túc nói: "Nghe anh Hai nói, với thực lực hiện tại của em, vùng thiên tai Đại Môn đã đủ để cho em tu luyện, vùng thiên tai Bạch Thành hiện tại chính là địa ngục, người bình thường đi vào có khác gì làm pháo hôi, nếu không tại sao quân đội lại hạn chế danh ngạch, chính là bởi vì nó quá nguy hiểm a".

Hai anh em tranh chấp như thế nào cũng không ảnh hưởng đến Cao Hàn trong thông đạo.

Lòng bàn tay y bùng lên ngọn lửa chiếu thông đạo đen tuyền sáng như ban ngày, trước mặt và sau lưng không hề nhìn thấy ánh sáng của lối ra.

Trên không trung truyền đến một tiếng vang lớn, một con chuột đen lớn gấp đôi so với bàn tay đang đứng trên vai một nam nhân mặc quần áo đen, thân thể đứng thẳng lên, hai chi trước chống hông, còn thường thường vươn một móng vuốt chỉ vào người phía trước ríu rít, không ai nghe hiểu được nó đang nói gì.

"Chít chít, đập chết bọn họ, đập chết bọn họ!"

"Cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của bổn đại gia."

Mỗi khi nam nhân áo đen đánh bay một người, trên không trung lại rơi xuống một trận mưa máu đỏ, hắn rốt cuộc cũng dừng lại, ngó lơ vẻ mặt hoảng sợ của mọi người, một cái tát hất văng con chuột đen ở trên vai ra xa "Ồn muốn chết".

Con chuột đen mà mọi người hận không thể đoạt lấy đem thờ phụng như lão tổ tông đó, ở trước mặt bọn họ, bị gã nam nhân vô tình hất văng ra, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, bọn họ thật sự muốn chửi ầm lên.

Nếu như mày không quý trọng con chuột đen này, thì đem nó cho chúng tao đi!

Sự cám dỗ của chuột đen khiến cho một vài người như mất đi lý trí, dừng một chút lại nhanh chóng nhào tới tranh đoạt.

Nào ngờ lúc chuột đen sắp rơi vào bãi cỏ, nó lộn nhào một vòng trên không trung, vừa rơi xuống đất lại bắn ngược trở lên, một lần nữa nhào về phía nam nhân áo đen, hai cái móng vuốt be bé nắm chặt lấy vạt áo nam nhân, chuột đen giống như đang bị phơi gió, đong đưa đong đưa.

Ký chủ ngược ta trăm ngàn cách, ta vẫn đợi ký chủ như đợi mối tình đầu.

Một màn này khiến mọi người đỏ mắt không thôi vừa tức giận vừa bất bình.

Người ta đều không cần mi, mi còn dùng ánh mắt trông mong, dùng mặt đỏ dán mông lạnh, đúng là tiện.

"Mau đoạt lấy Ngân Tinh Dịch!"có người rống giận tiến lên, bị Chung Ly Đình Châu đen mặt tát một cái chụp bay, trong không trung lại bắn ra một búng máu, ngã vào trong bụi cỏ, nháy mắt đã không còn tiếng động.

Bên ngoài, có hai người vẻ mặt hết sức khó coi chứng kiến hết một màn này.

"Người này rốt cuộc là ai? Trước kia chưa từng nghe nói qua có nhân vật như này".

"Sức mạnh trên người hắn là như thế nào vậy, cứ cảm thấy thật kỳ lạ, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào đó trước đây, nhìn giống ma khí nhưng lại không phải ma khí ".

"Ai quan tâm hắn có phải hay không, người này thủ đoạn âm tà như vậy, có khác gì ma Linh nhân, nghe nói ma linh nhân cũng tới vùng thiên tai Bạch Thành, nói không chừng hắn chính là ma linh nhân".

"Thủ đoạn của đám ma linh ngoan độc âm tà, nói như vậy cũng có khả năng. Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ, hình như chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn".

"Thả tin tức ra cho các thế lực gia tộc lớn, tôi cũng không tin, đám ma linh có nhiều thế lực như vậy!'

"Được, tôi trông coi hắn, cậu mau đi thông báo cho những thế lực khác, báo cho bọn họ hắn ở chỗ này, thuận tiện để cho bọn họ đến đây nhận người, xem có ai biết thân phận của hắn hay không".

Sau khi quyết định, hai người liền chia binh thành hai đường.

Một người trốn ở bên cạnh, nhìn Chung Ly Đình Châu giết sạch đám người, càng không dám đi ra ngoài, chỉ dám đi theo phía sau rất xa.

"Ma linh nhân bắt được Ngân Tinh Dịch?'

"Là một nam nhân áo đen?'

"Ngân Tinh Dịch đã nhận hắn làm chủ?'

Cùng lúc đó, các thế lực liên tiếp nhận được tin tức này, bắt đầu tìm kiếm một gã áo đen mang theo Ngân Tinh Dịch, đặc biệt là Viên gia, nhất định phải bắt Ngân Tinh Dịch cho bằng được.


Trong thông đạo ngầm, Cao Hàn đi được một nửa liền bắt đầu chạy nhanh, rất nhanh đã xuyên qua khoảng cách vài cây số phía trước, vẫn là một khoảng tối đen như cũ, như không hề có điểm cuối.

Lúc y rốt cuộc cũng đi đến cuối thông đạo, xuất hiện ở trước mắt là một mảng bùn đất đen như mực, đây là tử lộ, hoặc là nói con đường này vẫn chưa được đào thông qua.

Cao Hàn đứng ở đó, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Thông đạo chật chội ở đoạn trước và đoạn giữa, mãi đến đoạn sau không gian chật hẹp mới được nới rộng ra, không biết người khai quật đang nghĩ gì, giống như họ bắt đầu làm việc cật lực hơn ở đoạn sau. Đi được vài chục mét không gian lại co rút lại, tạo ra một lối đi chỉ một người có thể đi qua.

Cao Hàn đột ngột đi đến trước bức tường ngăn trở hắn, dùng sức cạy ra một khối, đất rất cứng, giống như có chứa một loại khoáng vật cứng nào đó.

Cao Hàn lùi lại vài bước, cạy một mảnh đất khác, mảnh đất này cũng cứng, cảm giác khi chạm vào lại khác.

Rõ ràng là cùng một loại đất, nhưng khoáng chất chứa trong đó lại khác nhau, nếu Cao Hàn không nghiên cứu về địa chất thì sẽ không phát hiện ra.

Cao Hàn quay trở lại bức tường chặn đường, người đào thông đạo này đã hao hết tâm tư che giấu, dấu chân để lại trên mặt đất cho thấy đã thật lâu không có người tới.

Vì sao, để đào được không đạo này, nhất định đối phương đã tốn rất nhiều tâm huyết, lại còn muốn che giấu sự thật, nhưng vì sao đến đây lại ngừng?

Ánh mắt Cao Hàn dời trở về bức tường chắn, rồi lại bước tới.

Trong lòng y đặt ra một giả thiết táo bạo.

Bức tường này thực chất là dùng để che tai mắt người khác, để cho người vô ý xông lầm vào đây cho rằng thông đạo chưa được đào thông, nhưng thực chất nó đã được đào ra ngoài.

Mười phút sau, Cao Hàn cho nổ tung bức tường đất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro