Chương 130: Chỉ sợ phải thất vọng

Tác giả: Doãn Gia
Dịch: Băng Đi

"Bạn học Cao, chân của tôi đã bị gãy, còn trị liệu được không?" Một binh lính khác kéo lê đoạn chân gãy, cà nhắc cà nhắc đi đến trước mặt Cao Hàn.

Hắn cũng không có bất kỳ hy vọng gì, nếu không phải lúc ấy Cao Hàn không muốn để bọn họ bị thương còn kéo chân sau, hắn đã sớm đồng quy vu tận với đám ma linh.

Cao Hàn bảo hắn ngồi xuống, đốm sáng màu xanh lam trên lòng bàn tay y chui vào trong cơ thể của gã binh lính.

Trên cẳng chân của hắn, xương cốt đều đã gãy vụn, gần như không một chỗ nào còn nguyên vẹn, nhưng vì dây thần kinh vẫn chưa bị hư quá nhiều, dễ xử lý hơn so với đám binh lính cụt tay cụt chân kia.

Sau khi đốm sáng màu xanh lam tiến vào trong cơ thể, gã binh lính rõ ràng cảm thấy cẳng chân của mình không còn đau đớn như vậy nữa, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui vẻ, "Thế nào rồi?"

"Vấn đề không lớn, có thể trị liệu được". Cao Hàn xác định xong liền trả lời hắn.

Gã binh lính này vô cùng vui mừng, cũng đem số liên lạc của mình đưa cho Cao Hàn.

Liên tiếp sau đó, Cao Hàn đều cho những binh lính bị thương khác đáp án khẳng định, những người khác cũng mặc kệ, chiến hữu bị thương nặng như vậy còn có thể, bọn họ hẳn là cũng có thể, người đến dò hỏi càng ngày càng nhiều, tưởng đâu không có thu hoạch, ai dè lại thu hoạch được một đống dãy số thông tin liên lạc.

Bên này khí thế ngất trời, bên kia những binh lính bị thương nhẹ hoặc không bị thương đều không nói một lời, không bởi vì Cao Hàn trẻ tuổi, là sinh viên năm nhất Bồng Lai mà nghi ngờ, bọn họ quá hiểu biết suy nghĩ của chiến hữu.

Cho dù chỉ là một phần ngàn hy vọng, bọn họ cũng không muốn bỏ qua, chút hi vọng này, đối với bọn họ chính là sự an ủi tốt nhất.

"Người bạn này của cậu, bản lĩnh cũng không nhỏ đâu, chỉ đến đây chưa đến một hai tiếng, cả binh đoàn của tôi đã bị y thu mua." Thẩm tướng quân chứng kiến hết thảy tràng diện này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng ý cười trong mắt đã để lộ tâm trạng của ông.

Chung Ly Đình Châu liếc ông, "Cứ cười trộm cho đã đi, nếu không phải nhờ Cao Hàn, binh đoàn của chú hiện giờ đã rơi vào tình cảnh bi thảm rồi."

Thẩm tướng quân kinh ngạc liếc hắn một cái, "Mấy lời như thế này hình như không giống những lời cậu sẽ nói, vừa thay đổi một thân quần áo đen thì không giả vờ cao lãnh nữa à?"

"Tôi còn cần phải giả vờ sao?" Ánh mắt của Chung Ly Đình Châu nhìn thẳng tắp vào thân ảnh của Cao Hàn ở phía trước, giữa mày là vẻ cương nghị cứng rắn trước sau như một.

Thẩm tướng quân nhẹ giọng cười: "Không cần, cậu tìm ra anh bạn nhỏ này từ chỗ nào vậy, y là thủy hỏa song hệ, hẳn là sinh viên của học viện luyện khí nhỉ, tôi thấy năng lực thực chiến của y rất mạnh, vậy năng lực luyện khí như thế nào?"

"Chú lại đang có chủ ý gì vậy?" Chung Ly Đình Châu chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu ông ta.

"Cậu cũng biết đó, trước đó chúng tôi thật bất hạnh gặp phải một đám sói quỷ kết bè kết đội, tổn thất thảm trọng, pháp khí của binh lính đều bị hỏng rất nhiều, nếu tiếp tục thâm nhập sâu vào vùng thiên tai Bạch Thành, đối với binh đoàn của tôi sẽ rất bất lợi, nếu năng lực luyện khí của y không tệ, tôi muốn nhờ y hỗ trợ sửa chữa pháp khí cho binh lính, đương nhiên, thù lao sẽ không thấp". Thẩm tướng quân biết không thể gạt được hắn, cũng không có ý giấu diếm.

Chung Ly Đình Châu nghĩ đến Cao Hàn có chút tham tiền, biết hơn phân nửa y sẽ đáp ứng, ngoài miệng lại nói: "Không thấp là bao nhiêu, bạn của tôi trị liệu cho binh lính của chú, phí vất vả còn chưa có, hiện tại còn phải giúp mấy người sửa chữa pháp khí, nói thẳng ra ý đồ của chú đi".

"Cậu trở nên tính toán như vậy từ bao giờ? Nên trả bao nhiêu thì một phân cũng không thiếu, như vậy thì được rồi chứ". Thẩm tướng quân nghe ra hắn có ý muốn nâng giá, dở khóc dở cười. Tuy rất ngạc nhiên trước sự thay đổi lớn của Chung Ly Đình Châu, nhưng ông vẫn cảm thấy người trước mặt dễ ở chung hơn.

Đương nhiên, nếu ông biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, lúc ấy sẽ không suy nghĩ như vậy nữa đâu, dễ ở chung? Đó chỉ là ảo giác.

Khóe miệng Chung Ly Đình Châu nhếch lên thành nụ cười, "Vậy tôi đi nói với em ấy".

Chung Ly Đình Châu đi qua kéo Cao Hàn đang bận rộn sang một bên, nói lại tình huống cho y biết.

Cao Hàn không chút do dự đồng ý liền, loại điều kiện trăm lợi không hại này, y không có lý do gì không đồng ý.

Chờ sau khi kết thúc trị liệu, một vài binh lính liền cầm pháp khí bị hư của mình đi tìm Cao Hàn.

Trong binh đoàn của họ cũng có khí sư, nhưng không phải pháp khí nào ông ta cũng có thể sửa, pháp khí bị hư hao quá nhiều, khí sư cũng không có cách nào.

Nghe nói Cao Hàn cũng có thể sửa pháp khí, một vài binh lính liền ôm một chút hi vọng đi hỏi thử.

Ai đến Cao Hàn cũng không từ chối, bản thân mình đang có nguyên liệu dư dả, nguyên liệu y bỏ ra, xong việc y sẽ đi tìm Thẩm tướng quân thanh toán lại, bởi vậy y cũng không vội.

"Bạn học Cao, pháp khí của tôi còn có thể sửa được không?" Binh lính đau lòng nhìn đoạn gãy trên pháp khí của mình, pháp khí thượng phẩm này là do hắn tích góp quân công thật lâu mới đổi được, cũng là pháp khí mà hắn dùng thuận tay nhất, hắn không nỡ bỏ, khí sư trong binh đoàn cũng nói là không thể sửa được.

"Có thể sửa". Nguyên liệu tồn kho của Cao Hàn đang rất sung túc, cơ bản đều có thể tìm được nguyên liệu cần tìm. Binh lính vui mừng đến mức gật đầu liên tục, "Cần phải dựng lều trại không?"

Khí sư của bọn họ lúc sửa pháp khí không thích người khác vây xem, cho nên bọn họ sẽ tự giác dựng lều trại, sau đó sẽ rời khỏi, binh lính cho rằng khí sư đều có tính cách như vậy.

"Không cần, cho tôi nửa tiếng là được". Cao Hàn lấy tài liệu cần ra khỏi túi, đá linh vận thì y không có nhiều lắm, binh đoàn phải cung cấp.

Binh lính há to miệng, khí sư của bọn họ mỗi lần sửa chữa pháp khí phải tốn mất một tiếng.

"Trương Phàm Đào, cậu cứ như vậy mặc kệ cho cậu ta sửa pháp khí của cậu sao, lỡ như sửa hỏng thì phải làm sao bây giờ?" Đang lúc gã binh lính đang đứng đợi thì có hai chiến hữu đi tới.

"Tôi thừa nhận thực lực của cậu ấy không tồi, nhưng ít có ai có thể làm được cả hai việc, hơn nữa cậu ấy nói chỉ mất nửa tiếng, Vương doanh trưởng đã nói phải mất ít nhất một tiếng".

Trương Phàm Đào biết bọn họ đang quan tâm mình, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Cao Hàn.

"Pháp khí đã hỏng thành như vậy rồi, có hỏng nữa cũng không hỏng thế nào được, Vương doanh trưởng cũng đã nói không thể sửa chữa".

"Vương doanh trưởng không phải đã nói có hai phần cơ hội thành công sao, tuy rằng tỷ lệ có thấp một chút, nhưng cũng không phải là không có cách, chúng ta tích góp quân công để đổi lấy pháp khí, đã tiện nghi hơn so với mua bán bên ngoài, chúng ta cũng không đủ khả năng, mà phải chờ đợi rất lâu nữa, ai biết được trong thời gian đó sẽ xảy ra chuyện gì".

Quân đoàn thỉnh thoảng phải đi làm nhiệm vụ, phải đối mặt với nhiều loại nguy hiểm khác nhau, ai biết được qua một khoảng thời gian, ai còn ai mất, một kiện pháp khí tốt quá quan trọng với họ.

"Hai phần quá thấp". Trương Phàm Đào cúi đầu.

Vương doanh trưởng đã sửa pháp khí cho bọn họ không phải chỉ mới một hai năm, thông thường ông ta nói tỷ lệ thấp hơn năm phần, thì sẽ đều thất bại, huống chi là hai phần, cùng với đi chọn một bên nhất định sẽ thất bại, còn không bằng đi chọn bên khác có hi vọng hơn.

Hai chiến hữu nhịn không được khuyên: "Vương doanh trưởng sửa pháp khí cho chúng ta cũng đã tận tâm tận lực, không thể trách ông ấy được".

"Tôi không trách ông ấy, tôi chỉ là muốn thử xem". Trương Phàm Đào nghĩ nghĩ, nhìn về phía một người trong đó, "Hà Quang, pháp khí của cậu không phải cũng đã bị hỏng rồi sao? Sao không đưa bạn học Cao nhìn thử xem?"

Pháp khí của Hà Quang ở lúc đối chiến với đám sói quỷ, một lá bùa trong đó đã bị rách, pháp khí bị hư hao nghiêm trọng, so với cái của Trương Phàm Đào không tốt hơn bao nhiêu, nhưng mà vận khí của hắn còn tốt, ít nhất hắn không bị thương, cũng coi là nhặt được về một cái mạng.

Hà Quang nghe vậy lắc đầu, "Không được, Vương doanh trưởng nói pháp khí của tôi ít nhất có bốn phần sửa chữa được, tôi tin tưởng ông ấy".

"Vậy được rồi". Trương Phàm Đào cũng không làm khó người khác, ai có chí nấy.

Hắn vừa đi, một chiến hữu khác liền giữ chặt Hà Quang nói, "Vị bạn học Cao kia tuổi còn trẻ, pháp khí mà ngay cả Vương doanh trưởng còn không thể sửa được, hắn làm sao có thể sửa, chỉ sợ Trương Phàm Đào sẽ thất vọng".

"Được, đến lúc đó lại đi an ủi hắn đi". Hà Quang thở dài nói.

"Đây cũng không phải là chỉ tổn thất một chút quân công, hi vọng đến lúc đó hắn đừng quá thương tâm".

Hai người thở ngắn than dài, đầy đầu đều là viễn cảnh sau khi Trương Phàm Đào biết pháp khí của mình bị sửa thất bại, sẽ thất vọng, ủ rủ đến mức cụp đuôi.

Chiến hữu xem thời gian, "Cũng đã được một tiếng rồi, chúng ta mau đi xem một chút, hẳn là Vương doanh trưởng đã sửa xong pháp khí của cậu rồi".

"Được". Hà Quang lộ ra vẻ mặt mong chờ, hai người kết bạn đi rồi.

Mà ở bên kia, Trương Phàm Đào trở về, liền nhìn thấy xung quanh Cao Hàn vây quanh rất nhiều chiến hữu, nhưng tất cả mọi người đều rất tự giác im miệng, hiện trường yên tĩnh, chỉ có Cao Hàn đang sửa chữa pháp khí, ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng vang nhỏ.

Trương Phàm Đào là người đầu tiên tới tìm Cao Hàn sửa chữa pháp khí.

Những người khác đều không dám tùy tiện đem pháp khí đưa cho người không quen biết để sửa, hiện tại vừa lúc có thể quan sát một chút, nếu Cao Hàn thật sự có thực lực, bọn họ sẽ yên tâm đưa cho y sửa.

Trương Phàm Đào còn cho rằng các chiến hữu im lặng là bởi vì bọn họ biết không thể quấy rầy khí sư sửa chữa pháp khí.

Chờ đến khi hắn đến gần mới phát hiện không phải chuyện như vậy, miệng cũng không tự chủ được mở lớn, trở thành một thành viên trong đám người đang há to miệng.

Khoảng thời gian nửa tiếng mà Cao Hàn nói, đã qua hai mươi phút, nhưng pháp khí đã hoàn chỉnh, vừa thấy còn tưởng rằng y đã sửa chữa xong, trên thực tế thì vẫn chưa, y còn phải chải vuốt bên trong pháp khí, bắc cầu nối, dựng lại bùa chú.

Nếu không chỉ sợ sau khi pháp khí sửa xong, bề ngoài có thể giống như lúc ban đầu, nhưng bùa chú thì không thể phát huy được công dụng, cũng tương đương với thất bại.

Trương Phàm Đào nâng cằm của mình lên, khoảng thời gian nửa tiếng chỉ còn lại có năm phút, hắn rất muốn nhìn một chút, có phải thật sự như y đã hứa, chỉ cần nửa tiếng là xong.

Thời gian chậm rãi trôi đi, binh lính đến vây xem càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác, mọi người đều bị thủ pháp luyện khí của Cao Hàn hấp dẫn sự chú ý, bọn họ vẫn là lần đầu tiên được ở gần như thế quan sát một luyện khí sư làm việc.

Nửa tiếng sau, ngọn lửa biến mất, một kiện pháp khí hoàn chỉnh nằm trong lòng bàn tay Cao Hàn, giống y như đúc trước khi nó bị hỏng.

Không đúng, phải nói rằng còn tốt hơn so với trước khi bị hư, những vết nám đen trên mặt đều biến mất.

Hai mắt Trương Phàm Đào trừng lớn, nhìn chằm chằm vào pháp khí, không thể tin được đây là kiện pháp khí của hắn, hắn dùng sức dụi hai mắt mình, nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến, hắn thật không dám tin tưởng.

"Thử xem xem, hẳn là không có vấn đề". Cao Hàn thả pháp khí vào trong tay Trương Phàm Đào.

Trương Phàm Đào nâng pháp khí trong tay, yêu thích đến mức không muốn buông, vừa thả linh năng vào trong xem xét, hắn liền cảm nhận được thuộc tính pháp khí của hắn, sức mạnh vậy mà chỉ tăng chứ không giảm, một lá bùa trong đó còn được thăng cấp, từ bùa trung cấp biến thành bùa thượng cấp.

Tuy rằng bùa thượng cấp quý giá lại tốn linh năng hơn nhiều so với bùa trung cấp, nhưng nếu nỗ lực sẽ có hồi báo, không ai lại ngại pháp khí của mình mạnh lên.

"Bạn học Cao, thật sự cảm ơn cậu, cậu đã sửa được pháp khí giúp tôi rồi, không chỉ như vậy, còn có thể thay bùa trung cấp của tôi thành bùa thượng cấp, cậu quá lợi hại". Trương Phàm Đào lớn tiếng nói.

Hắn ta cố ý, tất cả mọi người đều không tin vào thực lực của Cao Hàn, còn hoài nghi năng lực luyện khí của y, hắn liền lợi dụng cơ hội này muốn cho mọi người biết Cao Hàn tài giỏi bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro