Chương 164: Dẫn phát sự tức giận của nhiều người.
Tác giả: Doãn Gia
Dịch: Băng Di
Các lối ra của vùng thiên tai Sơn Hải bị phong tỏa không báo trước, ai muốn rời khỏi đó đều phải bị khám xét.
Quy định này lập tức khiến cho đám luyện linh giả phản ứng dữ dội.
"Nhà họ Đường điên rồi à?"
"Đạo cụ trữ vật của bọn ta mà dựa vào cái gì phải cho chúng xem?"
"Bọn họ nói bị mất đồ quan trọng, muốn xem đạo cụ trữ vật, đây là đạo lý gì vậy?"
"Nhưng mà, ai biết bọn họ có phải đang cố ý tìm cớ hay không".
"Nhà họ Đường gây rối vô cớ, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho bọn họ xét người".
"Đúng vậy, chúng tôi không đồng ý!"
Đạo cụ trữ vật của mỗi luyện linh giả, không chỉ là tài sản của họ, mà còn là căn cơ và át chủ bài của họ, há có thể tùy tiện để cho người khác xem.
Cao Hàn tới đây vào ngày cuối cùng, cửa ra của vùng thiên tai đang ầm ĩ náo loạn, có rất nhiều người đang bị chặn ở đây.
Trước cửa ra bị vây bởi một dãy hàng rào, bên ngoài hàng rào có một đoàn người của nhà họ Đường đang đứng, cầm pháp khí trong tay, vẻ mặt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào đám người đang đứng trong vùng thiên tai cãi cọ ầm ĩ.
Đường Hằng là cường giả nhị đẳng có thực lực mạnh nhất ở đây, khí thế phóng ra, trong nháy mắt mọi người cảm thấy bả vai như có ngàn cân gánh nặng, âm thanh ầm ĩ lập tức yếu đi nhiều.
"Tôi biết chư vị đây bất mãn trong lòng, Đường gia cũng không phải cố ý không cho các người qua, nhưng mà Đường gia chúng tôi bị tiểu tặc trộm đi đồ vật quan trọng, hiện tại người này nhất định đang lẩn trốn bên trong các người, chỉ cần bắt được người, mọi người có thể rời đi".
Làm một cường giả nhị đẳng, thái độ ôn hòa đã được xem là xuống nước, nhưng rõ ràng đây chỉ là suy nghĩ của một mình Đường Hằng, mọi người không cảm thấy được trấn an, lại càng thêm tức giận.
"Ông đang vui đùa với bọn tôi à? Nhà họ Đường các người bị mất đồ thì liên quan gì tới bọn tôi, dựa vào cái gì cấm cửa không cho bọn tôi đi ra?"
Một thanh niên đứng ra, trên mặt là sự giận dữ không thể át, đứng trước thực lực của Đường Hằng mà không hề lùi bước.
Đường Dục vừa nghe cha nói, thì biết đã xong đời.
Với thân phận và thực lực của phụ thân, ông cho rằng đây là sự nhượng bộ lớn nhất, tuy nhiên, những người này đều vô duyên vô cớ gặp vạ lây, những lời này chẳng những không có tác dụng trấn an còn tạo hiệu quả ngược .
Sự lo lắng của gã là có lý do, quả nhiên vừa dứt lời liền có người bước ra, vừa nhìn thấy thanh niên gã liền đau đầu, nhưng không ngờ đau đầu hơn còn ở phía sau.
Đường Hằng thẹn quá hóa giận, mở ra một cổ uy áp mạnh mẽ. "Chỉ bằng thực lực của ta".
Thanh niên bị ép đến mức đầu gối khẽ cong, bùm một tiếng quỳ xuống đất, mặt trướng đến mức đỏ bừng.
"Cha!" Đường Dục vội vàng đè bờ vai của ông ta lại nói nhỏ bên tai. "Người này là thân thích của nhà Tư Mã".
"Chỉ là một thân thích nho nhỏ, ta còn sợ hắn sao". Đường Hằng hừ lạnh nói.
Đường Dục sốt ruột nói. "Ngài không sợ hắn, nhưng nhà Tư Mã trăm triệu không thể đắc tội, chuyện này nếu như ầm ĩ, nhà Tư Mã muốn chen chân vào, đồ kia cũng không giấu được".
Gã hi vọng cha gã thấy rõ tính nghiêm trọng của sự việc, hiện giờ là do bọn họ đuối lý trước.
Nếu không thể trấn an bọn họ, khiến cho nhiều người tức giận hơn, càng đẩy toàn bộ sự việc lệch ra ngoài tầm kiểm soát.
Thanh niên cả giận nói. "Đường gia đơn giản là khinh người quá đáng, ông cho rằng Đường gia của ông có nhiều người thì ghê gớm lắm sao, các người dám làm như thế không phải là thấy bọn tôi dễ khi dễ, nếu đổi lại là người của gia tộc Chung Ly ở chỗ này, các người dám động đến họ không!"
"Cậu ta nói không sai, Đường gia dám đối xử với chúng tôi như vậy chính là nhìn thấy chúng tôi không có cách nào chống lại Đường gia".
"Đường gia coi thường chúng ta yếu kém".
Ở bên ngoài đám người, Cao Hàn kinh ngạc liếc nhìn thanh niên một cái.
Người này rất thông minh, một mình mình không thể chống lại Đường gia, liền châm ngòi cảm xúc của mọi người. Hắn cũng nói sự thật, nếu đổi lại là Chung Ly gia, Viên gia hoặc là người của quân bộ tới đây, thực lực của
Đường Hằng cho dù có mạnh cũng không dám làm như vậy.
Thật ra Cao Hàn không sợ bị bọn họ lục soát, người bình thường không thể cảm ứng sự tồn tại của di sinh giới, thứ đồ kia tựa như một bộ phận của cơ thể y, không treo trên người giống như đạo cụ trữ vật.
Bất cứ lúc nào y cũng có thể lấy ra một cái đạo cụ trữ vật để lừa dối qua cửa, không sợ bị bọn họ phát hiện.
Đường Dục thấy càng ngày càng không thể khống chế được tình hình, đầu như muốn to ra.
"Chú Dục, cháu có một biện pháp, không bằng trước tiên chúng ta kiểm tra những người kết thúc thí luyện của Đường gia đi, nói không chừng như vậy có thể làm lửa giận của bọn họ dịu đi một chút".
Đường Tông Bình đột nhiên đề nghị.
Đường Dục sửng sốt. "Đây cũng có thể xem là một cách, có thể không có tác dụng lớn, nhưng mà nếu như thật sự đánh nhau cũng có thể tránh cho người của Đường gia bị thương, vậy cứ làm như vậy trước đi".
Đường Tông Bình gật đầu, lập tức bước lên, bảo những người đến tham gia thí luyện nửa tháng của nhà họ Đường bước ra.
Trong đám người thưa thớt một vài người đi ra, nửa tháng trước có hơn 40 người tới, tại còn lại không tới 20 người, tỷ lệ tử vong quả nhiên vượt qua một nửa.
Những người còn tồn tại này, cũng không phải tất cả đều thông qua thí luyện, có vài người không tìm được mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ, bởi vì đã hết thời gian không thể không trắng tay mà trở về, có người ngay từ đầu đã sợ chết nên tìm chỗ trốn đi, đến thời gian mới quay lại.
Cao Hàn không nhìn thấy Đường Kiệt, cùng lúc đối mắt với Lý Văn Nam.
Lý Văn Nam cười cười đi tới, "Tôi biết anh còn sống mà, tôi để lại ký hiệu cho anh, nhưng sao anh lại không đến tìm tôi, cũng may tôi gặp được mấy người bạn, đi theo bọn họ mới tìm được Chu Hồng Thảo".
Cao Hàn thấy dáng vẻ cậu ta không coi ai ra gì, nhàn nhạt nói. "Cậu có lưu ký hiệu cho tôi sao? Sao tôi không nhìn thấy ký hiệu?".
Lý Văn Nam dừng một chút, nhìn không ra y có thật sự tới tìm mình không, hay là đang nói dối, Cậu càng thiên về giả thuyết thứ hai, cười nói: "Vậy có thể là do tôi không được may mắn, vừa lúc bị người khác hoặc sinh vật biến dị xóa đi rồi".
Người của Đường gia bắt đầu kiểm tra đạo cụ trữ vật của bọn họ, có Đường Hằng đứng nhìn ở bên cạnh, đạo cụ trữ vật bọn họ giấu ở đâu cũng sẽ bị phát hiện.
Lý Văn Nam chủ động bước lên, trên người cậu ta có bốn cái đạo cụ trữ vật, đều bị khám xét. Đường gia cũng không phải thật sự lấy đồ vật trong đó ra, chỉ là mở ra nhìn một cái đã cho qua.
Quặng linh thạch không trải qua tinh luyện, cho dù có đào ra không sứt mẻ cũng sẽ có linh khí thoát ra, nhiều quặng linh thạch như vậy đặt chung, nhất định sẽ phát ra linh khí nồng đậm.
Cho nên người của Đường gia không cần nhìn kỹ, chỉ cần có linh khí nồng đậm phát ra, bọn họ có thể cảm nhận được.
Lúc đến lượt Cao Hàn, trên người y chỉ có hai cái đạo cụ trữ vật dùng để trang trí. Đường Tông Bình nhìn y một cái, khinh miệt nói. "Cậu chính là Cao Hàn à, vậy mà chưa chết bên trong à".
Cao Hàn bình tĩnh nói. "Ừ, làm anh thất vọng rồi".
Đường Tông Bình nghe vậy không vui nhíu mày, tức giận nói. "Vật phẩm nhiệm vụ của cậu đâu? Đừng nói là cậu không hoàn thành được, cậu chính là người đứng đầu khóa của đại học Bồng Lai, ngay cả thứ đơn giản như vậy cũng không lấy được, thật không xứng đáng với tên tuổi của cậu, tôi rất nghi ngờ, ở trong đại học Bồng Lai có hoạt động gì mờ ám không thể ra ánh sáng không, mà cậu thì...a !"
Một món đồ đột nhiên ném xuống dưới chân gã, vừa lúc đập lên chân của Đường Tông Bình.
Đường Tông Bình đau đến mặt vặn vẹo, cúi đầu phát hiện là Thảo Thôi Lưu trong nhiệm vụ của Cao Hàn.
"Tuy rằng tôi thông qua thí luyện, nhưng tôi không có hứng thú trở thành người của nhà họ Đường, không cần đem tôi tính vào đó, còn nữa, giáo dục của nhà họ Đường cũng chỉ như vậy thôi". Cao Hàn từ trên cao nhìn xuống gã.
Đường Hằng nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Cao Hàn. "Người trẻ tuổi, cậu thật là cuồng vọng, nhà họ Đường mà cậu cũng có thể nghị luận?"
Cao Hàn không sợ mà nhìn thẳng vào ông ta. "Từ khi nào nhà họ Đường cuồng vọng đến mức người khác nghị luận một câu cũng không được, những người ở đây đã từng mắng người của nhà họ Đường đều phải giết sao?
Mặt Đường Hằng âm trầm, uy áp trên người cũng ngưng tụ, trực tiếp áp lên người y.
Cao Hàn không bị áp trực tiếp quỳ trên mặt đất như thanh niên của nhà Tư Mã, ngoại trừ đầu gối hơi cong một chút thì sau đó cũng có thể ngăn cản được.
"Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu sao?" Trên mặt Đường Hằng tràn ngập sát khí, ánh mắt thì như đang nhìn một con kiến.
"Giết tôi?" Cao Hàn cảm thấy thật buồn cười, cong khóe miệng. "Ông không sợ đại học Bồng Lai, không sợ Quân bộ, không sợ nhà Chung Ly tìm nhà họ Đường gây phiền toái thì hiện tại cứ giết đi".
Đường Hằng cười khinh miệt, "Cậu là cái thứ gì, đại học Bồng Lai thì có lẽ tôi còn tin một chút, tôi biết Phạm Tùng Đức là đạo sư của cậu, nhưng dựa vào cái gì mà quân bộ và nhà Chung Ly ra mặt cho cậu?"
Cao Hàn cười. "Tôi không tin Đường Vũ Hi chưa từng nhắc tới".
Đường Hằng đeo mắt lại nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, đột nhiên lạnh lùng nói. "Tông Bình, lục soát thật kỹ đạo cụ trữ vật của nó cho ta, một thứ cũng không để bỏ sót".
"Vâng, Đường gia gia". Đường Tông Bình trừng mắt nhìn Cao Hàn một cái, cầm lấy mấy cái đạo cụ trữ vật của y, vừa định đem toàn bộ đồ vật đổ ra, đột nhiên bị Đường Dục bắt lấy tay.
Đường Dục bình tĩnh nói. "Để đó ta."
Đường Tông Bình còn muốn mượn cơ hội để làm nhục Cao Hàn một phen, nhưng nhận thấy chú Dục rất kiên quyết mới miễn cưỡng buông tay. Đường Dục không đem đồ đạc của Cao Hàn đổ ra, mà chỉ đơn giản xem xét một chút, xác định không có linh thạch mà bọn họ muốn tìm, trên người Cao Hàn cũng không có đạo cụ trữ vật khác, lúc này mới thả y đi ra ngoài.
"Chú Dục, tại sao phải làm như vậy?" Đường Tông Bình không rõ hỏi.
Đường Dục trầm mặt :" Đường gia gia của con đang nổi nóng, con cũng ngớ ngẩn theo sao, có nhiều người đang nhìn, nếu mình đối xử với người của mình như vậy thì họ sẽ nghĩ thế nào".
Sau lưng Đường Tông Bình toát ra mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, gã quên mất.
Cao Hàn kín đáo cảm thấy đáng tiếc, y còn chờ Đường Tông Bình đổ toàn bộ đồ vật trong đạo cụ trữ vật ra, để cho mọi người cùng thấy, cái gọi là kiểm tra của nhà họ Đường là như thế nào. Không ai chú ý tới, Lý Văn Nam ở gần đó nhìn thấy Thảo Thôi Lưu ở trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cậu ta lại suy đoán sai rồi?
Cao Hàn lợi dụng quặng lôi thạch hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, giả bộ không muốn hoàn thành nhiệm vụ, lừa bọn họ rời khỏi chỗ có Thảo Thôi Lưu, cuối cùng lại quay trở lại lấy Thảo Thôi Lưu? Là như vậy sao?
Đi khỏi vùng thiên tai, Cao Hàn quay đầu lại nhìn mọi người đang tranh chấp với nhà họ Đường, lại nhìn về phía thanh niên đứng phía bên kia, gửi một tin tức cho Tư Mã Dật.
Nếu không phải nghe lời Đường Dục nói, y cũng không biết thanh niên này lại là thân thích của nhà Tư Mã, vũng nước đục này phải càng quậy cho càng đục mới được.
Nhà Tư Mã.
Tư Mã Dật đang nói chuyện với phụ thân, trong lúc vô ý nhìn sang máy truyền tin thì thấy có tin nhắn, không hỏi kinh ngạc một chút. "Chuyện gì vậy?" Gia chủ Tư Mã thấy được sự khác thường của hắn.
Tư Mã Dật trả lời: "Là Cao Hàn nhắn tin cho con, đây là lần đầu tiên con nhận được tin nhắn của hắn".
Gia chủ Tư Mã gật đầu: "Vậy xem một chút đi, nói không chừng nó tìm con có chuyện quan trọng, nó không phải như lúc trước, nghe đâu nó có thể luyện được linh khí, bản lĩnh luyện khí không hề kém Viên Già Thanh, nghe nói còn có thể chữa trị chi gãy, chỉ cần hai bản lĩnh này, lại còn được đại học Bồng Lai, quân bộ và nhà Chung Ly hướng về, tương lai không thể hạn định, có thể kết giao thì kết giao, tận lực không được đắc tội, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ".
Tư Mã Dật xem tin nhắn xong cười khổ nói. "Không phải tìm chúng ta hỗ trợ, chỉ sợ chúng ta còn nợ ân tình của hắn thêm".
Gia chủ Tư Mã vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro