Chương 176: Cãi nhau
Dịch: Băng Di
Không đi dỗ Chung Ly Đình Châu đang tức giận, mà Cao Hàn cũng không cảm thấy hắn cần người dỗ.
Buổi sáng hôm sau, y nhận được tài liệu linh khí do người của Ô Chính mang đến, quả nhiên Hồng Bảo Thạch giàu nứt đố đổ vách.
Cao Hàn cũng không nói muốn bao nhiêu, Ô Chính liền cho đưa tới rất nhiều tài liệu, chỉ tài liệu làm linh khí đã có hơn trăm loại, mà hắn chỉ cần luyện có một món linh khí.
Người đưa tài liệu tới chuyển lời của Ô Chính với y.
Ô Chính nói, hắn chỉ cần một kiện linh khí, phần tài liệu dư ra tính là để cảm ơn y.
Công ty của hắn chuyên bán tài liệu luyện khí, thứ không thiếu nhất cũng chính là tài liệu, nếu như món linh khí mà Cao Hàn làm cho hắn khiến hắn vừa lòng, sau này y muốn tài liệu gì, chỉ cần hắn có, đều có thể bán cho y với giá thấp hơn giá thị trường.
Điểm này thật ra rất hợp ý Cao Hàn.
Tài liệu hiện tại của y phần lớn được mua từ bộ nghiệp vụ của trường học, vì có quen biết với Trần đạo sư, giá cả cũng không cao.
Tài liệu trong trường có một phần là thu mua từ học sinh, nhưng học sinh dù có mạnh cũng chưa chắc tìm được tài liệu tốt.
Có sự hứa hẹn của Ô Chính, sau này mua sắm tài liệu linh khí sẽ không cần phải lo lắng thiếu hoặc không có nữa.
Cao Hàn nói một tiếng với Chung Ly Đình Châu và Phú Quý thì đi bế quan.
Lúc Chung Ly Đình Châu đi ra thì y đã vào phòng.
Phú Quý được Cao Hàn chỉ điểm không được nặng bên này nhẹ bên kia, khi nhìn thấy Chung Ly Đình Châu thì không luôn đi theo sau hắn nữa, nhưng ngẫu nhiên vẫn không nhịn được lén lút nhìn chằm chằm hắn.
Chung Ly Đình Châu sao lại không cảm nhận được, vốn dĩ hắn cũng không cảm thấy phiền, tập mãi cũng thành quen.
Cuối cùng hắn vẫn không nói sự tồn tại của Ngân Tinh Dịch cho gia chủ Chung Ly.
Hỏi hắn nguyên nhân, hắn cũng không biết.
Một người một thú im lặng hơn một tiếng đồng hồ.
Phú Quý nhịn không được trước, kéo cái đuôi dài đi vào phòng bếp, kéo trong tủ lạnh ra mấy khối thịt linh thú, tay còn lại kéo chén cơm của mình đi ra, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Chung Ly Đình Châu, thỉnh thoảng còn chớp mắt một cái.
Chung Ly Đình Châu không phải là Cao Hàn, căn bản không bắt được sóng điện não của nó.
Thấy nó kéo miếng thịt linh thú nhìn mình nửa ngày, còn tưởng đâu nó mời mình ăn cơm.
"Ta không đói bụng, cũng không cần ăn cơm, mi tự mình ăn đi".
Luyện linh giả có thực lực càng mạnh, nhu cầu đối với ba bữa cơm càng thấp.
Cường giả giống như hắn vậy, cho dù không ăn không uống hai ba tháng cũng không có việc gì.
Ai muốn mời ba ăn cơm, ý của ta là ba nấu cơm cho ta ăn.
Phú Quý trừng mắt, bị Cao Hàn nuôi đến quen miệng, nó không quá thích ăn thịt sống nữa.
Đợi nửa ngày, phát hiện ký chủ trước mắt này ngay cả ý định giúp nó làm cơm cũng không có lấy một chút, có nhịn không được cho đối phương thêm một đánh giá tiêu cực.
Nhìn miếng thịt linh thú trên mặt còn vươn chỉ máu, Phú Quý không nhịn được đói liền cắn một ngụm, sau khi nuốt xuống thì không thèm cắn đến miếng thứ hai.
Trước đây cảm thấy ngon, nhưng sao bây giờ lại khó ăn như vậy?
Vốn năng lực trí óc của Phú Quý chưa đủ lớn, nó không thể nghĩ ra được vấn đề này, đành phải kéo chén cơm của mình đến trước cửa phòng Cao Hàn, nó đặt mông ngồi xổm xuống, chờ ký chủ đương nhiệm đi ra.
May mà, Cao Hàn cũng không để nó phải chờ lâu lắm, đến chiều cánh cửa liền mở ra.
Phú Quý kích động đến mức bổ nhào vào ôm lấy cẳng chân y, ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn Cao Hàn.
Cao Hàn cúi đầu, liếc mắt nhìn nó một cái, lại nhìn đến chén cơm riêng của nó, bên trong còn miếng thịt linh thú chỉ bị cắn một ngụm, tức khắc hiểu rõ.
Chờ đến khi trong phòng bếp truyền ra mùi vị thịt nướng, Phú Quý bắt đầu cắn ăn khối thịt linh thú đã được nướng tốt, nhìn đến cảnh này rốt cuộc Chung Ly Đình Châu cũng hiểu được.
"Cậu chiều hư nó rồi".
Giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, Cao Hàn quay đầu nhìn thấy Chung Ly Đình Châu đang đứng ở cửa phòng bếp, không biết đã đến đây từ lúc nào.
Cao Hàn theo ánh mắt của hắn nhìn xuống Phú Quý đang ăn thịt, trầm mặc một lát. "Không sao chứ?"
Chung Ly Đình Châu nhíu mày. "Nó là một con thú lại không thích ăn thịt tươi, về sau khi trở về vùng thiên tai hoặc là rừng rậm, nó không thể sinh tồn."
Cao Hàn nhìn hắn đang nghiêm túc giáo huấn mình, híp mắt. "Thật ra là do anh mang nó đến đây".
Chung Ly Đình Châu:.....
"Nhưng tôi không bảo cậu đút nó ăn thịt chín". Chung Ly Đình Châu không có ký ức cũng chỉ có thể trả lời như thế.
Ai da, đầu óc vẫn chưa có ngốc nha, vậy mà còn có thể nghĩ được như vậy.
"Nếu không phải anh mang nó đến đây, tôi cũng sẽ không đút thịt chín cho nó, cho nên vấn đề này của chúng ta là do lỗi của ai?'
Chung Ly Đình Châu cảm thấy đạo lý không phải là như thế, nhưng y lại không thừa nhận sai lầm, nhìn vào mắt của Cao Hàn, trong đó lại mang theo vài phần hương vị mẹ hiền đang chiều hư con.
Cao Hàn ho nhẹ một tiếng. "Dù sao cũng đã như vậy rồi nhiều lời cũng vô ích, linh khí của Ô Chính tôi đã luyện xong rồi, ngày mai sẽ thông báo hắn lại đây lấy".
Chung Ly Đình Châu không phải là người thích dây dưa không thôi, nếu y cứ khăng khăng như vậy hắn sẽ không có cách nào khác, nếu như là ngày thường đúng thật là hắn sẽ làm vậy.
"Để khiến nó không vứt bỏ thiên tính sinh tồn, tôi nghĩ rằng về sau cậu không nên nướng thịt cho nó nữa".
Cao Hàn nắm chính xác tính cách của Chung Ly Đình Châu, mới cố tình nói sang chuyện khác, cho nên khi nghe hắn nói như thế cũng rất kinh ngạc.
Lần đầu tiên Phú Quý nghe thấy hai người đang 'cãi nhau', đầy mặt là mộng bức, chờ đến khi nó kịp phản ứng lại, mới biết được ba ba nó đang cướp đoạt lạc thú nhân sinh của nó, tức khắc không vui, ríu rít kháng nghị.
Ta không cần thiên tính, thiên tính là cái quỷ quái gì, ta chỉ muốn ăn thịt nướng.
"Câm miệng, nơi này không có chỗ cho mi nói chuyện". Chung Ly Đình Châu đột nhiên khiển trách một câu, tựa như phát hiện ra, hắn còn bổ sung thêm một câu. "Người lớn nói chuyện, con nít không được xen mồm".
Phú Quý liền phun nước miếng, ta không, ta không đó.
Tuy Cao Hàn nghe không hiểu thú ngữ của nó, nhưng từ vẻ mặt của nó cũng phiên dịch ra được.
Nhưng mà khi nhìn thấy Chung Ly Đình Châu vậy mà cãi nhau với nó, trong mắt nổi lên hứng thú và phần nhiều là kinh ngạc.
Thì ra đóa hoa cao lãnh cũng sẽ rơi xuống phàm trần.
Cao Hàn chọc chọc Chung Ly Đình Châu. "Anh đang làm gì vậy?"
Chung Ly Đình Châu nghe thế liền cứng người lại, đúng thế, hắn đang làm gì vậy.
Cao Hàn phụt cười một tiếng.
"Tôi đi ra ngoài một chút". Trầm mặc một lát, Chung Ly Đình Châu cứng mặt đi rồi, những khí lạnh trên người không hề tăng lên.
Hai tay Phú Quý chống nạnh, còn tưởng rằng mình đã chiến thắng ba ba nó.
Cao Hàn cúi đầu nhìn nó một cái. "Thật ra ba ba của mi nói cũng không sai, mi là thú, mỗi ngày đều ăn thịt nướng thì tính làm sao đây, ngày nào đó phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, một mình mi phải lưu lạc trong rừng rậm, chẳng lẽ còn phải ăn thịt nướng mới được, bệnh kiều cũng là bệnh, cần phải sửa, về sau một ngày ăn thịt nướng một ngày ăn thịt tươi đi".
Tức khắc Phú Quý lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh, hai mắt tròn to như hai hòn bi, vì sao, nó lại làm sai gì rồi sao ?
Cao Hàn đi rồi, nó lại chìm vào trong sự hoài nghi bản thân sâu sắc.
Cao Hàn thông báo cho Ô Chính ngày mai đến lấy linh khí, sau đó nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên tu luyện thì cứ tu luyện.
Thẳng cho đến ngày hôm sau, Ô Chính đích thân đến trường học tìm y, y còn cho rằng Ô Chính sẽ sai người tới lấy.
Tuy rằng Cao Hàn hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói một tiếng với Chung Ly Đình Châu thì chuẩn bị đi ra cửa.
Tối hôm qua Chung Ly Đình Châu trở về rất muộn, Cao Hàn không gặp hắn, còn tưởng rằng hắn đang tức giận, liền thấy hắn bước ra. "Tôi đi cùng với cậu".
Cao Hàn nhìn khuôn mặt lạnh lẽo không biểu cảm của hắn, ngoại trừ đôi mắt, còn lại thì không có gì khác với bình thường, nghĩ nghĩ, vẫn là tìm một chiếc mũ ném qua. "Đội vào đi, che mắt của anh lại".
Mũ màu đen, quần áo màu trắng, một kẻ tựa thần tiên như hắn vậy mà cũng chịu phối hợp.
Đương nhiên, Chung Ly Đình Châu sẽ không suy xét đến vấn đề phối hợp hay không phối hợp, hắn quả thật không muốn để quá nhiều người biết mắt của hắn bị biến đỏ, liền im lặng đội lên.
Ô Chính phải nhờ các học sinh trong trường mới vào được, hắn dám đến đương nhiên là có cách để không bị chặn ở ngoài.
Sau này Cao Hàn mới biết được, công ty Hồng Bảo Thạch cũng có quan hệ hợp tác với Đại học Bồng Lai, tuy rằng không nhiều.
Hai người hẹn gặp mặt ở ngọn núi sau trường học, nơi đó hẻo lánh, không phải là người rảnh đến mức không có gì làm thì sẽ không đến nơi này.
Thấy Ô Chính đến một mình, Cao Hàn hỏi thăm một lúc, rồi dứt khoát giao linh khí cho hắn.
"Linh khí này đều dùng tài liệu mà Ô tiên sinh đưa để luyện chế, phẩm chất tài liệu đều rất tốt, nhưng mà với năng lực hiện tại của tôi cũng chỉ có thể luyện ra được linh khí hạ cấp".
Ô Chính nhìn thấy pháp khí hai mắt liền sáng lên, nếu độ sáng tối đa tính là 100W thì nhất định chính là 100W.
Sau khi gặp mặt Cao Hàn, hắn đã từng điều tra qua, hắn có nhân mạch ở trường học nên rất dễ dàng tra được, chỉ hỏi qua một vài học sinh, hắn đã biết được Cao Hàn có thể luyện chế được linh khí, chất lượng tốt hơn pháp khí linh khí cùng loại rất nhiều, trái tim treo cao 100% ít nhất buông xuống được 90%.
Vừa cầm linh khí vào tay, hắn đã cảm thấy bất đồng
"Bùa đỉnh cấp?" Ô Chính hít sâu một hơi.
Đa số linh khí hạ cấp chưa bao giờ xuất hiện bùa đỉnh cấp, bởi vì bùa đỉnh cấp khó khảm vào linh khí hạ cấp, cho dù hắn là người thừa kế của Hồng Bảo Thạch, đời này cũng chưa được thấy qua mấy lần.
"Bởi vì tài liệu mà anh cung cấp quá tốt, nếu như phẩm chất hơi thấp một chút tôi cũng không làm được đâu".
Trước đó Cao Hàn không thể luyện ra được linh khí hạ cấp mang bùa đỉnh cấp là vì nguyên nhân này.
Phẩm chất tài liệu luyện linh khí đạt đến tám phần trở lên chỉ có ở vùng thiên tai chủ mới có, trên thị trường vốn không thể mua được, ngay cả ở công ty Hồng Bảo Thạch, cũng không trữ được bao nhiêu hàng
Ô Chính không lo không mua được bùa đỉnh cấp, thứ mà hắn thiếu chính là một kiện linh khí có thể khảm được bùa đỉnh cấp.
"Khó trách nhà họ Viên phải hạ tử lệnh với cậu, thiên phú này của cậu đúng là đã kết thù với nhà họ Viên, nếu đổi lại là tôi, có một kẻ thù như vậy, tôi cũng muốn diệt trừ cậu".
Ô Chính nâng mắt lên, nhìn Cao Hàn cười cười.
Chuyện tranh chấp của y và nhà họ Viên mọi người đều biết, Cao Hàn cũng thấy không có gì bất ngờ, nhưng mà y cũng không tiếp nối những lời này.
Ô Chính nhìn Chung Ly Đình Châu ở phía sau y, tuy rằng có đội mũ, nhưng đặc điểm vẫn rất rõ ràng, cho dù hắn chưa từng gặp qua người thật cũng nhận ra được.
Tin đồn ở bên ngoài xem ra cũng là sự thật, quan hệ của Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu không cạn, sau này rất có thể gia tộc Chung Ly sẽ làm hậu thuẫn cho y.
Mọi người đều cho rằng hắn không biết mục đích của nhà họ Viên cũng như mục đích của những người khác, nhưng lại không biết rằng Ô Chính hắn không phải là một tên ngốc, hơn nữa nội bộ của Hồng Bảo Thạch cũng không sóng yên gió lặng như những gì thể hiện bên ngoài.
Trên thực tế, mấy ngày trước trong công ty bọn họ đã tiến hành một lần hội nghị, chính là bàn về nhà họ Viên.
Có người ủng hộ tiếp tục hợp tác với nhà họ Viên, nhà họ Viên gia thế rất lớn, lại có được xưởng luyện khí lớn nhất Hoa Quốc, hợp tác với bọn họ cũng chỉ có lợi, còn có thể lợi dụng cơ hội mở rộng Hồng Bảo Thạch.
Hắn lại không cho rằng như vậy, hôm nay nhìn thấy món linh khí mà Cao Hàn luyện chế cho hắn, suy nghĩ của hắn càng thêm kiên định.
Tâm tư Ô Chính ngàn chuyển vạn chuyển, nhưng trên mặt không mảy may biểu hiện.
"Tôi rất hài lòng với kiện linh khí này, tôi sẽ sai người chuyển tiền công vào tài khoản cho cậu, sau này có lẽ lại có cơ hội hợp tác với nhau ".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro