Chương 215. Nhị Thần Đao
Dịch: Băng Di
Bướm độc bình thường sau khi bị biến dị dài khoảng một mét, đầu giấu sau đôi cánh, cũng trở nên vô cùng dữ tợn khủng bố.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy thủ lĩnh thật sự của đám bướm độc mới biết được đây mới là sư phụ.
Một con bướm độc biến dị đã có thể tích lớn gấp năm sáu chục lần bướm độc bình thường, đôi cánh mở ra thật lớn, từ xa bay tới giữa hai cánh là cái đầu vừa tròn vừa nhọn lại vừa loé ra ánh sáng xanh, sáu cặp chân thật dài đầy gai móc ngược.
"Phiền phức rồi, đây chính là thủ lĩnh của đám bướm độc, bướm vua". Viên sĩ quan sau khi giết chết một con bọ ngựa khổng lồ, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
"Các phương diện tiến hóa của bướm vua đều lợi hại hơn bướm độc bình thường".
"Ví dụ như độc tính của phấn độc, đã độc hơn loại bình thường gấp ba bốn lần, còn có đôi cánh của nó, có thể quạt ra một trận cuồng phong, khiến cho phấn độc phát tán nhanh hơn.
Quân nhân thủ thành luôn sợ hãi khi nhìn thấy bướm độc là vì vậy.
Các tiểu đội ngay lập tức trở nên bất an.
"Làm sao bây giờ thưa trưởng quan?"
Viên sĩ quan nghiến răng. "Khoảng cách giữa tường thành và con bướm vua này quá xa, có lẽ chỉ có cường giả nhị đẳng biết bay mới có thể đối phó được với nó, bên phía chúng ta chỉ có Chu thiếu úy mới có thực lực này".
Chu thiếu úy là trưởng quan của bọn họ, nhưng mà mọi người tìm một vòng phát hiện hắn đang bị mấy con sinh vật biến dị có thực lực cường đại bao vây, vốn không rảnh tay.
Các trưởng quan khác cũng đều đang đối phó với mấy con sinh vật biến dị, không ai có thời gian đến đây để giúp bọn họ".
"Lão Hà, hay là chúng ta công kích từ xa đi". Một sĩ quan khác đề nghị.
Lão Hà trong miệng của hắn chính là một vị sĩ quan trong tiểu đội của Cao Hàn, họ Hà.
Viên sĩ quan suy nghĩ một giây. "Tôi biết rồi, vậy cứ thử xem, nhưng mà đến khi bướm vua bắt đầu thả ra phấn độc thì nhất định mọi người phải ngừng thở".
Lúc này, đột nhiên Cao Hàn quay đầu lại, tốc độ cực nhanh nói. "Bướm vua cứ giao cho tôi, mọi người chiến đấu như bình thường đi, tôi sẽ không để cho nó có cơ hội rải phấn độc xuống".
Mọi người không tự chủ được sửng sốt một chút.
Viên sĩ quan nhớ đến biểu hiện mới vừa rồi của Cao Hàn, cùng với việc hắn lại là bạn của Chung Ly trung tướng, hai mắt lập tức sáng ngời, nhưng mà một giây sau lại hơi tối xuống, thoạt nhìn y còn trẻ quá, không giống người có tu vi nhị đẳng, chẳng lẽ y định dùng phương pháp khác?
"Bướm vua bay cao như vậy, cậu làm sao...." Viên sĩ quan nhìn khoảng cách giữa tường thành và bướm vua, thấy thế nào cũng không giống như có thể công kích được từ khoảng cách này.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Cao Hàn đột nhiên bay về phía không trung.
"Hả? Làm sao cậu ta bay được?"
"Ngu ngốc, vậy còn chưa rõ sao, chỉ có cường giả có tu vi nhị đẳng trở lên mới bay được".
"Chứng tỏ rằng cậu ta đã là cường giả nhị đẳng, đương nhiên là có thể bay".
Mọi người mồm năm miệng mười nói vài câu, sau đó nhanh chóng hoàn hồn vì bị cấp trên quát lớn, vội vàng ngậm miệng, vừa giết sinh vật biến dị, vừa chú ý đến tình huống của Cao Hàn.
Đây là lần đầu tiên Cao Hàn bay lên không trung, cái loại cảm giác không trọng lượng này ngược lại lại không xa lạ.
Ở kiếp trước khoa học kỹ thuật phát triển rất cao, y đã thường xuyên trải qua loại cảm giác này, chỉ chốc lát liền tìm lại được cảm giác quen thuộc.
Cao Hàn nhìn thấy bướm vua còn cách một khoảng. Bướm vua cũng chú ý đến sự tồn tại của y, trong miệng phát ra sóng âm mà con người không nghe được, ra lệnh cho đám bướm độc xung quanh công kích y, hai cánh của nó vỗ mạnh, tiếp tục bay lên trên, nó muốn tìm một vị trí thích hợp để phóng phấn độc.
Từ góc nhìn của binh lính trên tường thành, Cao Hàn bị đám bướm độc vây quanh bốn phương tám hướng, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể sốt ruột nhìn, trong lòng thầm cầu nguyện y không được xảy ra chuyện.
Bướm độc không xông tới công kích y, ngược lại tránh một khoảng cách rải phấn độc về phía y.
Cao Hàn nắm chặt linh khí trong tay, nếu như viên sĩ quan ở đây nhất định có thể nhận ra, truyện linh khí này không phải là kiện vừa lúc nãy.
Linh khí hiện tại y đang cầm trong tay là linh khí loại tinh hạch mà y luyện chế lần đầu tiên, cũng vì y bắt đầu học tập linh thuật đao pháp, vì vậy các linh khí y luyện chế đều là lấy đao làm chủ.
Linh năng vừa được thúc giục, tinh hạch trên linh khí lập tức phát ra ánh sáng.
Từ phía dưới nhìn lên trên, mọi người chỉ nhìn thấy đám bướm độc đang vây quanh Cao Hàn, một vòng lửa lấy y làm trung tâm đột nhiên phóng ra.
Trên không trung lại gần nữa rơi xuống mưa bướm độc.
Giải quyết đám bướm độc chặn trước mặt, Cao Hàn lập tức xông về phía trước bắn ra một luồng lửa.
Đám bướm độc xông tới chặn y đụng vào ngọn lửa này, trong phút chốc bị thiêu đốt thành tro tàn, ngay cả thời gian để hét lên cũng không có.
Bướm vua thấy thế, trong đôi đồng tử khủng bố lấp loè cảm xúc phẫn nộ, tên nhân loại đáng chết, dám giết chết nhiều thủ hạ của nó như vậy, không thể tha thứ!
Hai cánh của bướm vua càng quạt càng nhanh, bắt đầu rải độc xuống.
Ánh mắt Cao Hàn lạnh buốt, tinh hạch trong lỗ khảm thứ nhất bắt đầu tỏa sáng, thân đao nhanh chóng bị ngọn lửa vây quanh.
Linh khí bốn phía giống như đang bị lôi kéo, trong khoảnh khắc giống như là một cụm mặt trời nhỏ chiếu sáng bầu trời như ban ngày.
Mấy người đang chiến đấu ở gần đó bị luồng ánh sáng mạnh này đâm vào mắt, không tự chủ được phải nhìn qua.
Thân ảnh của Cao Hàn nhìn không ra nữa, bầu trời ban đêm tựa như mọc thêm một mặt trời nhỏ.
"Đó là cái gì vậy?"
"Uy lực thật là mạnh".
Đám người Thẩm tướng quân cũng chú ý đến tình huống bên này, nhãn lực của bọn họ so với người khác mạnh hơn nhiều, lập tức nhìn thấy Cao Hàn ở trung tâm của ánh sáng, trong lòng thầm giật mình.
"Thực lực của tên nhóc này đã mạnh đến như vậy sao?"
"Một chiêu này xem uy lực đã tương đương với một chiêu của cường giả nhị đẳng thượng cấp rồi".
"Hình như mấy ngày hôm trước cậu ta mới chỉ đột phá đến cường giả nhị đẳng hạ cấp".
"Đao trong tay của cậu ta hình như có gì đó sai sai".
"Là linh khí hạ cấp, nhưng linh khí hạ cấp lại có uy lực mạnh như vậy sao?".
Nếu như bọn họ biết được linh khí của Cao Hàn là linh khí loại tinh hạch, nhất định không chỉ đơn giản là giật mình.
Bướm vua cảm thấy Cao Hàn có sức uy hiếp rất lớn, nó ra sức đập cánh với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nhiệm vụ của nó không phải là chiến đấu với cường giả nhân loại, mà là đem phấn độc rải khắp nơi trên thành trì của nhân loại, hạ độc những nhân loại luyện linh giả có thực lực kém, cho nên nó sẽ không đối cứng với Cao Hàn.
Bướm vua vừa xin viện trợ từ các đồng loại, vừa bay về hướng khác.
Đúng lúc này, nó cảm nhận được một nguy cơ cực kỳ mãnh liệt, tựa như đang bị thần chết theo dõi.
Ngay lúc này, Cao Hàn phía dưới liền dùng sức chém một đao, đây là Nhị Thần Đao, thức thứ hai trong Bát Thần đao.
Trút xuống hơn phân nửa linh năng của y, còn có vô số linh khí xung quanh.
Y cứ như vậy chém ra, sinh vật biến dị ở dọc đường cho dù là châu chấu tím hay là bướm độc hoặc là dơi hút máu, ngay cả một chút sức chống cự cũng không có, ngay lập tức hóa thành tro bụi.
Uy lực của Nhị Thần Đao không hề yếu bớt, vẫn vô cùng mạnh mẽ chém về phía bướm vua.
"Cứu ta!" Đột nhiên bướm vua có một loại trực giác, mình bị một đao này cố định, tuyệt đối sẽ tránh không khỏi, bèn lớn tiếng kêu gọi.
Lúc này, một bóng đen từ nơi khác lao tới túm chặt lấy bướm vua kéo nó đi.
Bóng đen cho rằng như vậy là có thể tránh thoát được đao này, mà không biết rằng một khi đối tượng bị Nhị Thần Đao nhắm trúng, trừ khi là thân tử đạo tiêu, nếu không sẽ tuyệt đối trốn không thoát.
Nhị Thần Đao bẻ cong trong không trung, trong nháy mắt hướng lên trên, chính diện đánh trúng bướm vua và sinh vật biến dị đã cứu nó.
Tiếng vang ầm ầm, một hồi âm thanh nổ mạnh như pháo hoa trong không trung. Lúc ánh sáng rút đi, lực lượng va chạm hình thành cơn lốc cũng biến mất, chỗ trên bầu trời kia trống không, bốn phía không một con sinh vật biến dị nào còn sống, chỉ có hai con sinh vật biến dị đang hết sức chật vật.
Máu tươi bất tận chảy xuống, một bên cánh của bướm vua rách mất, còn lại một cái cũng không tốt hơn bao nhiêu, như vải vụn bị xé nát, treo lơ lửng một cách nguy hiểm.
Mà sinh vật biến dị cấp cao đã cứu nó thì thoạt nhìn không trọng thương nhiều, chỉ có chút chật vật, nhưng chỉ có nó tự biết, thật sự trúng một đao kia sẽ chẳng khác gì bướm vua hiện giờ.
Bản thể của nó là một con rắn Mamba đen, cũng là một trong chín con sinh vật biến dị cao cấp lần này, nó phụ trách bảo vệ bướm vua để cho kế hoạch của bọn họ tiến hành được thuận lợi.
Nhưng mà hiện tại nhìn tình trạng của bướm vua, cũng không biết kế hoạch còn có thể thực hiện được hay không.
"Độc Mộc, người còn có thể phóng ra độc phấn không?" Rắn Mamba lạnh mặt hỏi.
Sức mặt của bướm vua vô cùng thâm độc nhìn về phía Cao Hàn, chịu lỗ nặng từ tên tiểu tử nhân loại này, cục tức này không phun không được. "Ta còn có thể, nhưng mà ta muốn người này phải chết".
"Yên tâm, ta sẽ không để cho hắn tồn tại". Rắn Mamba cũng chịu lỗ nặng, ánh mắt nhìn Cao Hàn cũng tràn ngập sát khí.
Cao Hàn thấy một kích của Nhị Thần Đao không chém chết được bướm vua, nhưng mà cũng coi như là có thu hoạch, ít nhất hiện giờ bướm vua đang bị thương nghiêm trọng, không thể trở lại tùy ý như trước kia.
"Nhân loại, bản tôn ngược lại muốn nhìn ngươi còn có thể ra được chiêu thức gì khác." Ba Xà kết luận chiêu kia không thể đánh được lần thứ hai, bởi vì uy lực của nó thật sự mạnh mẽ, lấy tu vi của nhân loại này, chỉ sợ là đã vượt cấp mà sử dụng.
Cao Hàn nhíu mày, thân đao run rẩy, muốn biết y có thể lại sử dụng một lần nữa hay không thì cứ thử xem là biết.
Tinh hạch ở lỗ khảm thứ hai bắt đầu tỏa sáng, một cổ năng lượng khổng lồ mãnh liệt tràn ra, từ thân đao tuôn ra một ngọn lửa màu xanh lam, kéo thành một đao ảnh dài bảy tám mét.
Một tay khác của Cao Hàn nắm chặt một viên tinh hạch cao cấp, không ngừng hấp thu năng lượng bên trong, chuyển đổi thành linh năng của cơ thể, linh năng theo đà dũng mãnh chảy vào trong linh khí, đao ảnh màu lam không ngừng lớn mạnh.
So với một đao vừa rồi còn có uy lực lớn hơn, rõ ràng là cùng một chiêu thức, nhưng không hiểu vì sao uy lực cường đại lại không ngừng tăng gấp đôi.
Cho dù là cường giả nhân loại gần đó, hoặc là sinh vật biến dị cấp cao đều thay đổi sắc mặt.
Chiêu này hẳn là không hề nương tay, những người biết chuyện đều nhìn ra, chiêu thức này tuyệt đối chứa đựng uy lực mạnh nhất của cường giả nhị đẵng thượng cấp.
"Đây là chiêu thức gì vậy?"
"Tại sao lại mạnh như vậy, không phải cậu ta chỉ mới có tu vi hạ cấp nhị đẳng hay sao?"
"Tôi nhìn ra vấn đề hẳn là xuất phát từ linh khí trên tay của cậu ấy, tên nhóc này giỏi, vậy mà che giấu thực lực". Chung Ly Hách cười to, vốn còn đang lo lắng Cao Hàn không thể ứng phó được, hiện tại cảm thấy nên lo lắng cho con sinh vật biến dị ở đối diện mới đúng.
Chung Ly lão gia tử cũng hài lòng gật đầu, ông đã sớm nhìn ra tên nhóc này không hề tầm thường, không hổ là người mà con của ông coi trọng.
Sắc mặt của Ba Xà đâu chỉ khẽ biến mà là đại biến.
Mới chiêu thứ nhất thôi đã làm cho nó thiếu chút nữa là lật thuyền trong cống ngầm, chiêu này còn có uy lực lớn hơn nữa, nhỡ đâu tiếp không được thì xong đời rồi.
Sắc mặt của Ba Xà biến đổi không ngừng, trong mắt hiện lên từng kia lệ khí âm trầm, bóng đen vẫn không nhúc nhích đột ngột biến mất tại chỗ, các cường giả đang nhìn chằm chằm thì thấy nó vậy mà chủ động lao về phía Cao Hàn.
Đã không có khả năng tiếp được, thì nó phải nhân lúc nhân loại này còn chưa ngưng tụ xong chiêu thức, giết chết hắn trước!
"Không tốt, con rắn này đang muốn chơi chiêu bẩn". Cường giả nhân loại thấy thế sắc mặt đều thay đổi, nhưng lại có người càng nhanh hơn so với bọn họ, chính là Chung Ly Đình Châu.
Hất văng con chìa vôi đầu mào xong, thân ảnh của hắn cũng rất nhanh biến mất tại chỗ, trước khi Ba Xà kịp lao tới đã chặn trước nó, đồng thời cũng vung ra một luồng kiếm.
Ba Xà không ngờ tới có người còn nhanh hơn nó, dưới tình huống trở tay không kịp, chỉ có thể phòng ngự, lập tức bị luồng kiếm đánh cho bay trở về, rơi ở phía sau của bướm vua, nó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm độc.
"Ba Xà Đại Nhân". Bướm vua cũng không ngờ tới, Ba Xà đại nhân chỉ mới chịu một kích đã rơi xuống thế hạ phong.
Chung Ly Đình Châu đón gió mà đứng, khuôn mặt đẹp đẽ như đao gọt không có một chút biểu cảm nào, lạnh như băng giống như một khối băng lạnh ngàn năm, vô cùng sắc bén, giống như một vị sát thần tràn ngập sát khí.
Không biết vì sao, mọi người có cảm giác kinh ngạc vì một màn này, cứ cảm thấy có thứ gì đó mà mình nhìn không thấu.
Đúng lúc này, Cao Hàn ở phía sau lưng hắn mở miệng. "Tôi không sao".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro