Chương 219: Lỗ rồi
Dịch. Băng Di.
Cao Hàn nhảy xuống khỏi tường thành cao cao, dừng ở bên trong thành, mọi người trên tường thành vẫn còn đang nỗ lực, người phía dưới tường thành cũng không rảnh rỗi, không ngừng có người đi lên chi viện.
Phó quan của Thẩm tướng Quân đang chỉ huy giúp cho mọi người không đến mức rối loạn thành một cục.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Cao Hàn, Trần phó quan lập tức đi tới. "Bạn học Cao Hàn làm sao vậy?"
"Tôi nghi ngờ có sinh vật biến dị đang lén chui vào bên trong thành." Cao Hàn không hề do dự nói với ông.
Thành số 1 là một trong những tòa thành lớn nhất mà Hoa Quốc có được, chỉ với một mình y, nhất định sẽ không tìm được.
Sắc mặt của Trần phó quan lập tức thay đổi. "Ngài nói thật chứ?"
"Đương nhiên, tôi sẽ không nói giỡn những chuyện như thế này, tôi muốn biết ở đây có chỗ nào là có địa tầng tương đối yếu nhất, có khả năng sẽ có sinh vật biến dị chui vào không?" Cao Hàn bình tĩnh hỏi.
Trần phó quan suy nghĩ một lát. "Lúc xây dựng tòa thành quân bộ cũng đã có suy xét đến điểm này, cho nên đều dùng những loại đá cứng rắn nhất để trải mặt đất, nhưng mấy năm nay trải qua vô số trận chiến, ít nhiều sẽ có hư hao, tôi sẽ lập tức phân phó để mọi người đi tìm xem ".
"Vậy làm phiền ngài". Cao Hàn nói.
"Bạn học Cao nói đùa rồi, đây là chức trách của tôi mà". Trần phó quan nói xong liền vội vã đi rồi.
Cao Hàn cũng không rảnh rỗi, đám sinh vật biến dị cao cấp đó nếu muốn đem hy vọng xoay chuyển tình thế trận chiến đặt lên chiêu này, vậy sinh vật biến dị phụ trách chui vào bên trong thành phải có điểm đặc thù nào đó.
Y vừa suy nghĩ là loại sinh vật gì sẽ có khả năng đào hang, vừa tìm kiếm.
Suy nghĩ nửa ngày, quả thật có không ít loại sinh vật biến dị có khả năng đào hang.
Ngoài tường thành có sắt thép vô cùng cứng rắn, sinh vật biến dị chỉ có thể lựa chọn lối ngầm.
Cao Hàn dạo qua một vòng nhưng không phát hiện bất kỳ động tĩnh gì.
Bên Trần phó quan cũng truyền tin tức nói bọn họ cũng không phát hiện được bất kỳ điều gì.
Cao Hàn bảo bọn họ tìm lại lần nữa.
Tuy rằng đã tìm qua một lần nhưng vẫn không tìm được, Trần phó quan cũng không dám bỏ qua, cho dù độ chính xác của tin tức mà Cao Hàn cung cấp có không cao đi chăng nữa cũng không dám không coi trọng, dù sao cẩn thận vẫn tốt hơn.
Bên trong thành bận rộn hành động, nơi nơi đều là âm thanh lẹp xẹp. Cao Hàn đứng ở trên bậc thang nhìn một đội binh lính chạy qua trước mắt, ánh sáng đột nhiên lóe lên trong đầu.
Y xách Phú Quý ra. "Con trai, không phải mi có thể phát hiện được mạch khoáng sao, mi có thể nghe được động tĩnh dưới lòng đất không?"
Phú Quý nghe hiểu lời y nói, có chút không tình nguyện, nó chính là Ngân Tinh Dịch chứ đâu phải chuột.
"Nếu như mi có phát hiện, xong việc ta sẽ cho mi 50 viên tinh hạch trung cấp và 5 viên tinh hạch cao cấp".
Phú Quý lập tức dựng thẳng lên ba ngón tay.
"Được, vậy thì 30 viên". Cao Hàn dứt khoát đồng ý, Phú Quý lập tức cảm thấy mình bị lỗ rồi, sớm biết như vậy nó lại thêm một ngón tay.
Thở dài một hơi, đàn ông đàn ang, nói chuyện phải giữ lời.
Nó nhảy ra khỏi lồng ngực Cao Hàn, bước bốn chân ngửi một hồi trên mặt đất, tìm được một hướng liền chạy về phía đó.
Cao Hàn đi theo nó qua từng bức tường, Phú Quý tăng tốc độ, y cũng tăng tốc độ.
Trần phó quan thấy y chạy nhanh như vậy, suy đoán có phải y đã có phát hiện gì rồi hay không, lập tức phái một đội binh lính nhỏ đuổi theo y.
Một phút đồng hồ sau, Cao Hàn đi theo Phú Quý đến một nơi, y phát hiện vô cùng quen mắt.
"Đây không phải là nơi mà binh lính trị thương và tĩnh dưỡng sao?"
Trong lòng Cao Hàn căng thẳng, trong đó ngoại trừ thương binh còn có không ít thủy mộc luyện linh giả phụ trách trị liệu, nếu bọn họ cũng xảy ra vấn đề, sau đó binh lính bị thương sẽ không có người hỗ trợ trị liệu, đây là chuyện lớn.
"Bạn học Cao Hàn có phải đã phát hiện được gì rồi không?" Trần phó quan cũng chạy tới đây.
"Tôi nghi ngờ sinh vật biến dị có khả năng sẽ từ một nơi nào đó chui ra". Cao Hàn giải thích, Trần phó quan hít một ngụm khí lạnh, chuyện Cao Hàn nghĩ đến ông cũng nghĩ đến.
"Tôi đi vào đó với cậu".
Hi vọng còn kịp.
Cao Hàn không từ chối, lập tức vén rèm đi vào, một mùi máu tươi đập vào mặt, còn có những binh lính bị thương nằm trên giường bệnh kêu rên.
Thấy tình cảnh như vậy, Trần phó quan thở ra một hơi, không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.
Những thủy mộc luyện linh giả đang khẩn cấp trị liệu cho những binh lính bị thương nặng, không hề phát giác.
Trần phó quan dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cao Hàn.
Cao Hàn nhìn về phía Phú Quý, Phú Quý nhìn về một hướng hất hất đầu, sau đó lại khẳng định gật đầu, chính xác không thể nghi ngờ.
"Trần phó quan, ngài lập tức cho người sơ tán nơi này, tôi đã xác định được sinh vật biến dị sẽ chui từ chỗ này ra". Cao Hàn lập tức nói với Trần phó quan.
Trần phó quan không dám lơ là, thà rằng tin là có chứ không thể không có thái độ, nghe lời y cho thêm hai đội binh lính tiến vào, đem người bị thương nặng không đi được nâng ra ngoài.
Đám thương binh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng xem vẻ mặt của Trần phó quan rất nghiêm túc, họ cũng không dám chần chờ, chỉ có một vài người cá biệt cũng dò hỏi.
Những vị dò hỏi đều là những sĩ quan quân hàm không thấp.
Trần phó quan cũng muốn để bọn họ hỗ trợ trấn an những thương binh khác, liền nói sơ sơ tình huống cho bọn họ.
"Chúng tôi hoài nghi bên sinh vật biến dị sẽ có hậu chiêu, bắt đầu từ nơi này".
Vài vị sĩ quan lập tức trở lên nghiêm túc, không dám có ý kiến nữa.
Có bọn họ hỗ trợ, trận di tản này trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cao Hàn đi theo Phú Quý vào trong hậu viện của khu trị liệu, ở hậu viện hiếm khi có người đến, đặc biệt là trong trận chiến, tất cả mọi người đều đang bận rộn ở phía trước, càng thêm không có người đến đây.
Phú Quý ngừng lại trên bậc thang rồi nhảy vào trong lồng ngực Cao Hàn, móng vuốt chỉ vào trong một góc của hậu viện.
Cao Hàn còn chưa nói gì, mặt đất của hậu viện đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh, khe hở lại lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra bốn phía.
Rất nhanh nửa cái hậu viện bị xé toạc cả mặt đất rồi sụp xuống.
Một con sinh vật biến dị lộ ra hai cái càng to.
Nhìn thấy hai cái càng này, trong đầu của Cao Hàn lập tức hiện lên hình ảnh của một con sinh vật biến dị, rốt cuộc y cũng biết được sinh vật biến dị cao cấp bên ngoài đang chuẩn bị hậu chiêu là gì.
Từ ngón tay y lập tức xuất hiện mấy cái bùa, không chút do dự ném về phía cái hố đang nứt tọac.
Cao Hàn nhanh chóng lui lại, sau đó chính là tiếng nổ mạnh.
Mặt đất kịch liệt chấn động một hồi, hậu viện nứt ra được một nửa kia cũng hoàn toàn bị nổ sập, nhưng hiệu quả đã lộ rõ.
Trần phó quan nghe được tiếng nổ mạnh mang theo người chạy tới liền thấy một màn như vậy.
Hậu viện bị nổ ra thành một hố lớn, phía dưới cái hố và bên cạnh hố là mấy chục con sinh vật biến dị đứt gãy tứ chi, còn có máu màu lam bắn tung tứ phía.
"Kiến ăn thịt người!" Trần phó quan kinh hãi buộc miệng thốt ra, nếu nói sinh vật biến dị loại nào bọn họ không muốn gặp nhất thì kiến ăn thịt người là một trong những loại có tên trên bảng.
Đầu của chúng nó không lớn, nhưng chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, cái gì cũng ăn được, khủng bố nhất chính là chúng nó vô cùng thích ăn luyện linh giả, mặc kệ là người sống hay là thi thể, trên chiến trường nếu như xuất hiện kiến ăn thịt người, tuyệt đối sẽ không còn một thi thể nào sót lại, phần lớn là thi cốt vô tồn.
Không chỉ có như vậy, sau khi luyện linh giả bị chúng nó ăn mất, năng lượng còn sót lại sẽ bị chúng nó hấp thu chuyển hóa thành thực lực của mình.
Lần này nếu không phải Cao Hàn phát hiện trước tiên mà nhắc nhở bọn họ, nếu để cho đám kiến ăn thịt người này tiến vào trong thành rồi khuếch tán ra bốn phương tám hướng thì phiền phức vô cùng lớn.
Kết quả không chỉ sẽ chết rất nhiều người mà một khi kiến ăn thịt người đánh lén từ sau lưng, phía trước có sói phía sau có hổ, bọn họ sẽ không dễ dàng có được thế chủ động, nói không chừng sẽ toàn quân bị diệt.
Giờ khắc này Trần phó quan vô cùng biết ơn Cao Hàn.
Những binh lính chạy đến sau cũng vô cùng biết ơn y, nhiều thi thể của kiến ăn thịt người như vậy, bọn họ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại.
"Mọi người cẩn thận một chút, mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc". Cao Hàn lớn tiếng dặn dò.
Trên nền đất chỉ bị nổ chết mấy chục con kiến ăn thịt người, còn có rất nhiều.
Thật ra Cao Hàn nghĩ lại ném thêm mấy lá bùa công kích xuống, nhưng nơi này là bên trong thành, sợ nếu như mặt đất bị nổ sụp sẽ làm cho càng nhiều kiến ăn thịt người thừa dịp này xông vào, nghĩ nghĩ, lại thu hồi bùa trong tay trở lại.
Kiến ăn thịt người dưới lòng đất sau khi ăn luôn thi thể của đồng bọn lại tiếp tục bò ra, dưới cái hố to lộ ra đầu của chúng nó.
Linh năng của Cao Hàn đã khôi phục một chút, thanh đao trong tay không chút do dự lại bổ xuống.
Mũi đao rơi xuống đầu hai con kiến ăn thịt người, máu màu lam bắn ra.
Trần phó quan vốn còn đang lo lắng bọn họ không thể đối phó được nhiều kiến ăn thịt người như vậy, thấy một màn này, hai mắt lập tức sáng lên.
Đúng rồi, đám kiến ăn thịt người này còn ở dưới lòng đất, bọn họ có thể canh giữ cái hố này, chỉ cần có kiến ăn thịt người chui ra là lập tức giết chết.
Cao Hàn nói với ông: "Trần phó quan, anh mang theo mấy đội binh lính đi xem bên ngoài, phòng ngừa kiến ăn thịt người đến bất ngờ từ chỗ khác, để lại những người này cùng tôi thủ ở đây là được."
"Đúng đúng đúng, không thể để sơ sẩy ở những chỗ khác được". Trần phó quan biết ơn nhìn Cao Hàn một cái, vừa mới nãy bị kiến ăn thịt người dọa đến, ông không kịp suy nghĩ nhiều như vậy.
Ông lập tức sắp xếp cho một đội người ở lại, những người còn dư lại thì mang đi.
Cao Hàn thở ra một hơi, thật ra y cũng không lo lắng, có Phú Quý ở đây, nếu như có kiến ăn thịt người ở chỗ khác y vẫn có thể phát hiện được, nhưng chỉ sợ chạy đến không kịp.
Đám kiến ăn thịt người này chỉ cần giết chết trong hố luôn là được không cần quá mức lo lắng.
Kế hoạch của đám sinh vật biến dị cao cấp cũng không thể thực hiện được.
Sau khi rời khỏi đây Trần phó quan cũng ý thức được chuyện này, lập tức lại điều động thêm một số lớn người tới, một vài binh lính bị thương nhẹ cũng tự nguyện gia nhập.
Cùng lúc đó, lúc Cao Hàn ném ra mấy lá bùa, tiếng nổ mạnh cũng truyền ra bên ngoài.
Vô duyên vô cớ bên trong thành lại phát ra tiếng nổ mạnh, khiến cho các cường giả nhân loại đang chiến đấu biến đổi sắc mặt, lo lắng có phải trong thành đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
"Đình Châu, lập tức giải quyết chìa vôi đầu mào, có khả năng trong thành đã xảy ra chuyện lớn". Chung Ly Hách đang đối phó với thủ lĩnh của bọ ngựa khổng lồ, đối thủ đặc biệt khó chơi, thật sự không thể phân thân.
Chung Ly Đình Châu hiển nhiên nghĩ đến chim cắt lớn vừa mới phát ra sóng âm, quét một vòng lên tường thành phát hiện Cao Hàn đã không còn ở nơi đó.
Nhanh như vậy mà y đã phát hiện, chứng tỏ Phú Quý đã thông báo cho y.
Trong thành, ngoại trừ sau vài tiếng nổ mạnh thì không còn động tĩnh gì đặc biệt lớn nữa, cho nên hắn suy đoán có khả năng Cao Hàn đã áp chế được thế cục tạm thời.
Chung Ly Đình Châu không có chuyện dựa vào may mắn, kiếm trong tay bắt đầu tràn ra khí đen, đám khí đen ở trên mũi kiếm đã rụt rịt muốn động từ lâu.
Trước mặt công chúng, hắn không có thi triển chiêu lớn quá mức dễ thấy, nhưng mà không có nghĩa là hắn không dám.
Giờ phút này tâm cảnh giết chóc của hắn truyền vào trong khí đen, khí đen liền không thèm áp chế chính mình nữa, bắt đầu không kiêng nể gì hút lấy linh khí bốn phía.
Linh khí lấy nơi đây làm trung tâm lốc xoáy hướng về phía Chung Ly Đình Châu tập trung lại, giống như một cái hố đen khổng lồ điên cuồng cắn nuốt bốn phía.
Một màn này khiến cho người và sinh vật biến dị bốn phương tám hướng chú ý.
Sinh vật biến dị không biết tình huống của Chung Ly Đình Châu, chỉ là thêm kiêng kị hắn mười phần.
Còn nhân loại đã biết thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thật ra từ lúc bắt đầu có vài người đã nhìn ra, rõ ràng Chung Ly Đình Châu là quang linh mạch, nhưng thực lực và chiêu số thi triển mà hắn biểu hiện ra hiện tại lại không hề giống với quang linh mạch.
Sự khác nhau lớn nhất chính là kiếm quang màu trắng lại biến thành kiếm quang màu đen.
Sau khi đủ linh khí, khí đen nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm thật lớn, ánh đen cuồn cuộn, thả ra uy áp vô tận, chấn nhiếp đến mức người đang ở rất xa cũng tê dại cả da đầu, kinh hãi nhìn thanh kiếm này.
Chìa vôi đầu mào bỗng nhiên cảm nhận được một mối nguy cơ thật lớn đang bao phủ trên đầu mình, nó có dự cảm, nếu như không né nhát kiếm này nó sẽ chết!
Chung Ly Đình Châu từ trên cao nhìn chằm chằm xuống chìa vôi đầu mào, gió từ đâu tới thổi bay quần áo phất phới.
Thân hình nhỏ bé gần như không đáng để nhắc tới trong trời đất, nhưng giờ phút này lại vô cùng cao lớn uy mãnh, trên người thả ra uy áp cường đại, giống như một tôn sát thần diệt thế, trường kiếm đè nặng, môi mỏng phun ra một chữ. "Giết!"
Trường kiếm biến ảo màu đen, bỗng nhiên tuôn ra cuồng phong kịch liệt, xé rách hư không, từ trên đỉnh đầu của chìa vôi đầu mào chém xuống.
"Ta không tin!" Đồng tử của chìa vôi đầu mào mở to, đôi mắt đỏ đậm, sương gió làm rối tung lông của nó, nó ngửa mặt lên trời há miệng phát ra một tiếng ngâm thật dài, một viên cầu sáng nhanh chóng ngưng tụ, rút ra toàn bộ sức mạnh của nó.
Phía sau là ánh mặt trời đang dần dần ngoi lên, ánh nắng bắn từ phía sau tới, cũng ngăn không được uy năng ủa trường kiếm màu đen và quả cầu sáng, bị chiếu rọi trên không trung chỉ có hai loại màu sắc.
Đại địa kịch liệt chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro