Chương 224: Ngọn nguồn của mảnh nhỏ tinh thể màu đen

Chuyển ngữ: Băng Di.

Ngày hôm sau, Triệu đạo sư mang theo học sinh của đại học Bồng Lai khởi hành về trường.

Cao Hàn cùng Chung Ly Đình Châu tiễn bọn họ đi xong, thì tới tìm Chung Ly lão gia tử.

Chung Ly Trường Thanh nói cho bọn họ, lão gia tử đang chữa thương.

"Lão gia tử bị thương?" Cao Hàn kinh ngạc nói, ngày hôm qua mở họp, lão gia tử thoạt nhìn không giống như đang bị thương.

Chung Ly Trường Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của chú nhỏ, buồn cười nói. "Chữa vết thương lòng".

"......" Cao Hàn nhìn hắn một hồi, lại nhìn về phía Chung Ly Đình Châu không có phản ứng, tức khắc cạn lời.

Y sớm nên biết, lão gia tử này cũng là người có tính cách hiếm có, không đúng, cả nhà bọn họ 99% đều hiếm có, còn sót lại một người y cảm thấy bình thường, đó chính là Chung Ly tướng quân.

Nhưng mà y cũng không tiếp xúc nhiều với Chung Ly tướng quân, cũng không xác định được vị này có thật sự bình thường hay không, phải biết rằng, Tống Minh Minh cũng không lớn lên bình thường.

"Đúng rồi, thành số 2 bên kia có tin tức gì không, tình huống hiện tại như thế nào rồi?". Cao Hàn lại hỏi.

Nụ cười trên mặt Chung Ly Trường Thanh nháy mắt thu lại, sắc mặc nghiêm trọng. "Không tốt lắm, lần này Hoa Quốc đã chết mất một vị cường giả nhất đẳng, hai vị bị trọng thương, còn có không ít luyện linh giả tam đẳng bị thương vong".

Vẻ mặt của Cao Hàn hơi động. "Tôi nhớ rõ gia tộc trấn thủ thành số 2 có nhà Tư Mã, cũng có nhà họ Viên và nhà họ Đường đúng không?"

Vẻ mặt của Chung Ly Trường Thanh lập tức lạnh xuống, tức giận khó bình. "Vị bị chết kia là của nhà Tư Mã, ông ấy lựa chọn đồng quy vu tận với một con sinh vật biến dị cấp cao, nhà họ Viên ngược lại tổn thất không lớn, những người này đã đến thời điểm chiến tranh còn đang suy nghĩ nội đấu với nhau".

Cao Hàn nhíu mày. "Chính phủ không dự định quản chuyện này sao?"

Chung Ly Trường Thanh cười lạnh, còn không có mở miệng, ót đã bị Chung Ly Đình Châu đánh một cái, lập tức vẻ mặt ngơ ngác. "Nói chuyện đàng hoàng, đừng có âm dương quái khí".

Chung Ly Đình Châu nhàn nhạt liếc hắn một cái, người ở trước mặt của mi chính là vợ của ta.

Chung Ly Trường Thanh yên lặng nuốt một búng máu, đột nhiên hiểu được cảm giác tối hôm qua của ông nội, đặc biệt thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chú nhỏ thiên phú cao, chú nhỏ lớn lên đẹp trai, chú nhỏ mạnh mẽ, nói gì cũng có lý, hơn nữa chú nhỏ hoạt bát như vậy không dễ gặp.

"Nếu như chính phủ mặc kệ, nhà Tư Mã không tán thành, chúng tôi cũng sẽ không tán thành".

"Lần này nhà họ Viên phạm vào đại kỵ, nếu không xử lý cho mọi người một câu trả lời vừa lòng, về sau ai còn dám thủ thành chung với nhà họ Viên, nhưng mà trải qua lần này, đại khái cũng sẽ không có gia tộc nào dám theo chân bọn họ cùng làm việc".

Cao Hàn cũng không cảm thấy vui vẻ hơn, gặp phải đại nạn diệt vong, lại còn ở bên trong nội đấu, không chỉ có tạo ra thế bất lợi cho đại cục trong tương lai, mà còn lưu lại tai họa ngầm càng sâu về sau.

"Lần này cường giả chết ở thành số 2 quá nhiều, chuyện cần làm cũng quá nhiều". Chung Ly Trường Thanh thở ngắn than dài.

"Nếu như không có gia tộc nào đồng ý hợp tác với nhà họ Viên, chẳng lẽ chính phủ để cho nhà họ Viên đơn độc trông coi một thành, nếu như không cho bọn họ thủ thành thì không khỏi quá lãng phí". Cao Hàn nói.

"Nhà Chung Ly, nhà Tư Mã, nhà họ Đường, ba đại gia tộc cộng lại với nhau cũng không nhiều bằng người của nhà họ Viên, chính phủ tuyệt đối sẽ không nuôi dưỡng để bọn này rảnh rỗi, trong khi những cường giả nhân loại khác phải phấn đấu trên tiền tuyến, nhưng không có khả năng để cho bọn họ đơn độc trong coi một thành".

Qua chuyện của thành số 2 lần này, tệ nạn của người nhà họ Viên đã bại lộ trước mặt mọi người, nếu để cho bọn họ đơn độc thủ một thành, lỡ đâu thủ không được người nhà họ Viên trực tiếp bỏ chạy, thành trì bị công phá thì phiền phức sẽ càng lớn".

Đây là một chuyện rất nghiêm túc, cho nên cho dù nhà Tư Mã không đề cập tới, chính phủ tuyệt đối cũng sẽ không làm ngơ.

"Ông nội ở bên trong, chú thím vào đi thôi". Chung Ly Trường Thanh còn có việc bận.

Chú hai và Trường Trạch đều đi rồi, những người khác cũng đều chạy đến thành số 2 để chi viện, hiện tại số người có thể sử dụng ở thành số 1 không nhiều lắm, cũng may là trận này đánh thắng nên việc xử lý tiếp theo cũng tương đối đơn giản.

Cao Hàn nhìn bóng dáng của hắn vội vàng rời đi, khuỷu tay chọc chọc vào Chung Ly Đình Châu  một chút. "Nhìn xem cháu trai anh đi rồi, nhìn lại anh xem, không cảm thấy có chút áy náy nào sao?"

So với Chung Ly Trường Thanh bận trước bận sau, Chung Ly Đình Châu đúng là quá rảnh rỗi rồi.

"Đây chính là quyền lực lớn".

Chung Ly Đình Châu không hề đuối lý chút nào.

Cao Hàn cạn lời. "Nếu như đây là quyền lực, thì tôi nghĩ rất nhiều người đều muốn".

Chung Ly Đình Châu nói. "Cho nên anh chỉ là trên danh nghĩa mà thôi".

"Anh nói có lý". Cũng là trên danh nghĩa, Cao Hàn cảm thấy mình cũng không có quá nhiều lập trường, liền ngưng nói về đề tài này, đẩy cửa đi vào.

Chung Ly Trường Thanh nói chữa vết thương lòng chỉ là cách nói khoa trương, lão gia tử rất tốt, hình như đang trò chuyện với cấp trên. Nhìn thấy bọn họ bước vào thì làm thủ thế chờ một chút, một lát sau mới ngắt liên lạc.

"Bọn Trường Trạch đã đi rồi, không đi đưa tiễn à?" Lão gia tử cười tủm tỉm hỏi.

Cao Hàn cứ cảm thấy ánh mắt ông nhìn mình có vẻ quá mức hiền lành. "Đưa rồi ạ, lần này đến đây là có một chuyện muốn hỏi ngài".

"Không cần kêu ngài, cứ kêu ta là cha giống như Đình Châu là được". Lão gia tử tiếp tục cười hiền lành.

Cao Hàn: "......"

Cao Hàn lấy ra một cái hộp, đi thẳng vào vấn đề, "Con muốn hỏi ngài chính là cái này."

Nụ cười của lão gia tử trong nháy mắt tắt đi, vẻ mặt ngưng trọng hỏi. "Thứ này các con có được từ đâu?"

"Có từ chỗ của một con sinh vật biến dị cao cấp".

"Các con đến đây hỏi ta xem ra là đã đoán được gì đó, cũng đúng, chuyện này cũng không giấu được bao lâu nữa". Lão gia tử thở dài một tiếng.

Cao Hàn làm ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, Chung Ly lão gia tử là cường giả đứng đầu Hoa Quốc, chính phủ có muốn che giấu điều gì cũng tuyệt đối không giấu được ông, hỏi ông chính là lựa chọn tốt nhất.

Lão gia tử mở hộp ra, quả nhiên bên trong có một mảnh nhỏ tinh thể màu đen". "Cái hộp này là dùng đá thiên thạch để chế tạo, xuất phát từ đám sinh vật biến dị, đá thiên thạch và mảnh tinh thể đen cùng xuất hiện trên địa cầu, chỉ có nó mới có thể ngăn cách hơi thở của mảnh tinh thể đen."

"Loại mảnh tinh thể đen này rốt cuộc có vị trí như thế nào?" Cao Hàn hỏi.

"Chúng tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định là vật ngoại lai, biến dị trên địa cầu có quan hệ rất lớn đối với nó, loại mảnh nhỏ này chỉ có tác dụng đối tốt với sinh vật biến dị ".

Cao Hàn chú ý tới cách lão gia tử dùng từ có hơi kỳ lạ. "Ý của ngài chính là đối với nhân loại cũng có tác dụng nhưng không phải là tác dụng tốt sao?"

"Không sai, nhân loại tiếp xúc lâu ngày cũng sẽ sinh ra biến dị, nhưng phương hướng biến dị không phải là mạnh mẽ hơn, mà là dị dạng, còn sinh vật biến dị có tới mấy phần có thể mạnh lên".

"Lần đầu tiên chính phủ có được mảnh nhỏ tinh thể màu đen này đã bắt đầu nghiên cứu, về sau có được càng ngày càng nhiều mới có phát hiện".

"Là phát hiện gì?"

"Mảnh nhỏ này hẳn là một chỉnh thể, nhưng những mảnh nhỏ tinh thể này vô cùng cứng rắn, không có bất kỳ thứ gì trên địa cầu có thể làm cho nó vỡ ra được, cho nên chúng tôi nghi ngờ trước khi mảnh tinh thể này rơi vào địa cầu, đã vỡ ra từng mảnh".

"Mảnh vỡ tinh thể màu đen như vậy còn có rất nhiều, hơn nữa còn ở dưới nền đất của vùng thiên tai chủ, có khả năng ở trong tay của con sinh vật biến dị trực tiếp nắm giữ vùng thiên tai chủ, nếu vẫn cứ luôn mặc kệ nó hấp thu năng lượng của mảnh tinh thể màu đen, trong tương lai, sẽ đến một lúc nào đó nó mạnh đến mức nhân loại không thể chống lại được". Nói đến đây, sắc mặt của lão gia tử càng thêm nghiêm trọng.

Nhân loại đã thực sự đến bờ vực sinh tử tồn vong.

Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nghe đến những lời này tâm trạng của Cao Hàn cũng rất tồi tệ.

Tình huống này so với suy đoán của y còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, y cho rằng trong vòng trăm năm sau, địa cầu mới có thể bị hủy diệt, hiện tại xem ra có khả năng không vượt qua nổi mười mấy năm.

Nhưng thật sự chỉ có mười mấy năm thôi sao, thật ra Cao Hàn cũng rất nghi ngờ.

"Nếu như chính phủ đã nghiên cứu nhiều năm, chẳng lẽ không tìm ra được biện pháp gì sao?"

Nếu tìm được biện pháp giải quyết thì tương lai địa cầu sẽ không bị hủy diệt.

Quả nhiên, lão gia tử lắc đầu. "Những năm gần đây Chính phủ đã phái rất nhiều người đi vào sâu trong vùng thiên tai chủ để điều tra, nhưng mà trước giờ không thể đến quá gần".

"Vì sao không đến quá gần?"

"Con sinh vật biến dị cường đại kia vẫn luôn trấn thủ ở chỗ sâu trong của vùng thiên tai chủ, nếu như chúng tôi đoán không sai, vẫn là ở khu vực dư lại mảnh tinh thể màu đen". Lão gia tử nói.

Cao Hàn đột nhiên phát hiện những lời này có chút mâu thuẫn. "Vậy mảnh tinh thể màu đen này chỉ là những mảnh nhỏ, chẳng lẽ bản thể của nó rất lớn? Con sinh vật biến dị kia không thể di chuyển đi được?"

Lão gia tử thấy  y nhạy bén như vậy, khen ngợi gật đầu. "Cho dù bản thể có lớn hay không lớn, có thể khẳng định đúng là sinh vật biến dị không mang nó đi, ta đã từng phái hai vị cường giả nhất đẳng xâm nhập vào, thử qua nhiều lần, phát hiện một vấn đề, con sinh vật biến dị kia hình như không rời đi một khu vực riêng, chúng tôi hoài nghi chính là nơi cất giữ bản thể của tinh thể, nhưng mà....."

Sắc mặt của lão gia tử lại nghiêm túc lên. "Không ai trong chúng tôi có thể khẳng định được, con sinh vật biến dị trấn thủ kia có bị trói buộc ở đó hay không, trên thực tế, trải qua lần đánh úp bất ngờ này của sinh vật biến dị, chúng tôi không thể không nghi ngờ, con sinh vật biến dị trấn thủ kia có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, chuyện này có liên quan gì đến khu vực riêng kia hay không, mà khả năng này cao tới 80%".

"Ngài là đang lo lắng, lúc con sinh vật biến dị trấn thủ kia rời đi, thực lực của nó sẽ đột phá qua cấp 15 đúng không?" Trong mắt Cao Hàn lóe lên ánh sáng lạnh.

Nói thật, lão gia tử phát hiện những chuyện mà Cao Hàn biết so với ông dự đoán còn nhiều hơn, hiện tại cũng đã nói đến nước này rồi không có gì phải giấu giếm nữa.

"Trên cấp 15, hoặc là nói phía trên nhất đẳng thượng cấp là cái gì, trong những năm gần đây, vô số người dừng lại ở chỗ này, không ai xác định được sau khi đột phá rốt cuộc sẽ là gì, nhưng có thể khẳng định, đó sẽ là một bước nhảy vọt, cường giả nhất đẳng thượng cấp cũng không còn là đối thủ".

Cao Hàn nhẹ nhàng nói. "Là thành tiên sao?"

Lão gia tử nói. "Có lẽ vậy".

Ngay cả Chung Ly lão gia tử cũng không biết, xem ra thượng tầng của Hoa Quốc cũng không biết sau khi đột phá qua nhất đẳng thượng cấp là cái gì.

"Tạm thời con không còn vấn đề gì nữa, cảm ơn lão gia tử". Cao Hàn vẫn gọi là ngài, khuỷu tay lại chạm vào Chung Ly Đình Châu . "Đến phiên anh".

"Anh?" Chung Ly Đình Châu  nhướng mày, cái gì mà đến phiên hắn, hắn có nói qua muốn hỏi lão gia tử cái gì sao?

"Anh không cảm thấy có chuyện gì thì cũng nên thẳng thắn với trưởng bối trong nhà một chút sao?" Cao Hàn hỏi lại.

Chung Ly Đình Châu lập tức chìm vào trong suy tư.

Lão gia tử thấy thế, trong lòng cũng ngứa ngáy, ngay cả mình cũng muốn nhắc nhở con trai nhỏ một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn mờ mịt, Cao Hàn biết chờ đến khi hết suy nghĩ cẩn thận nói không chừng chờ đến sang năm cũng chưa nghĩ ra được, nhắc nhở nói. "Thân phận của anh".

Chung Ly Đình Châu nhìn về phía lão gia tử mang vẻ mặt chờ mong, cạn lời. "Bạn trai, em quá ngây thơ rồi, em cho rằng ông ấy cái gì cũng không biết sao?"

Ông ấy trong miệng của hắn đột nhiên không được tự nhiên dời tầm mắt đi.
 
Cao Hàn nhàn nhạt nói. "Cho dù lão gia tử đã biết, anh thân là con trai, chẳng lẽ không nói với người nhà một tiếng, để cho bọn họ yên tâm hay sao?"

"Được rồi, nếu em kiên trì như vậy, với tư cách là bạn trai luôn quan tâm đến em, anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của em". Chung Ly Đình Châu nhún vai, còn không quên tăng độ hảo cảm cho mình.

Chung Ly Đình Châu nói xong liền quay sang lão gia tử. "Ông bô, tự cha nói một câu đi".

Lão gia tử ho nhẹ một tiếng. "Là thân phận Ma Vương sao?"

Cao Hàn: "....."

"Tuy không phải biết rõ ngay từ đầu nhưng sau này cũng có suy đoán, nếu như con lo lắng thân phận của nó sau khi bại lộ ra ánh sáng sẽ bị người khác làm loạn thì cứ yên tâm đi, có ta ở đây, cho dù nó thật sự giết người cũng không ai dám động đến nó, nhiều nhất chỉ là mất chút danh tiếng mà thôi".

Lão gia tử còn cho rằng Cao Hàn đang lo lắng cho con trai nhỏ.

Chung Ly Đình Châu tỏ ra đắc ý với Cao Hàn.

"Con biết rồi". Cao Hàn trầm giọng đáp, thì ra bọn họ không ở cùng một kênh. Thật là may.

Rời khỏi nơi ở của lão gia tử, Cao Hàn vừa xoay người định nói với hắn vài câu, liền nhìn thấy đôi mắt của hắn đã thay đổi, rõ ràng trước khi đi vào vẫn là màu trắng.

"Mắt của anh có phải giết chóc càng nhiều tốc độ biến đổi sẽ càng nhanh hơn không?"

Chung Ly Đình Châu hơi sửng sốt, sờ lên mắt của mình.

"Lại bắt đầu chuyển đỏ rồi sao? Cục cưng đúng là quan sát tinh tế tỉ mỉ".

Mắt của hắn thay đổi rất nhỏ, không nhìn kỹ vốn sẽ nhìn không ra.

"Bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt". Cao Hàn âm thầm nhíu mày, nhưng bọn họ không thể nào vẫn cứ đợi ở đây, chuyện nên đối mặt quả nhiên vẫn phải đối mặt.

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro