Chương 225: Cuộc sống này không thể sống nổi nữa rồi.

Chuyển ngữ: Băng Di

Thành số 1 càng ngày càng ổn định, Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu cũng không thể cứ ở mãi.

Chung Ly Trường Thanh vô cùng luyến tiếc bọn họ, nhưng hắn và ông nội phải ở lại đây để trấn thủ.

Bọn họ đi rồi, hắn sẽ thật lâu không thấy được chú nhỏ, vì thế Chung Ly Trường Thanh tìm lối tắt chạy đi tìm Cao Hàn, thuyết phục y ở lại, Cao Hàn dễ dàng nhìn thấu ý đồ của hắn muốn thông qua y để Chung Ly Đình Châu cũng ở lại, tuy cảm thông nhưng y cũng rất kính nể họ.

Chung Ly Trường Thanh tuổi còn rất trẻ, thật ra hắn có lựa chọn càng tốt hơn, có thể khiến cho cuộc sống của mình càng thêm huy hoàng sáng lạn, nhưng hắn lại không oán không hối dứt khoát ở lại thành số 1, quyết định như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

"Chúng ta sẽ lại trở về mà".

Cho dù có bao nhiêu cảm thông và kính nể, cũng không ngăn cản được quyết tâm của Cao Hàn, y còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.

Chung Ly Trường Thanh thở dài một hơi, cũng biết hi vọng không lớn, đành đưa bọn họ đến cổng lớn, chờ đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ mới xoay người trở về.

Tàu bay đã sớm bị trường học lái trở về, Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu cũng lười ngồi lên thứ này, hai người trực tiếp bay trở về, tốc độ so với tàu bay còn nhanh hơn.

Núi non sông nước của tổ quốc đang ở dưới chân bọn họ.

Lần đầu tiên Cao Hàn nghiêm túc quan sát trái đất từ trên cao.

Sự biến đổi của trái đất trước kia phải trải qua trên trăm triệu năm, nhưng chưa đầy ngàn năm đã thủng trăm ngàn lỗ, đại địa núi sông, vật đổi sao dời.

Có lẽ là do vẫn còn một chút huyết mạch của nguyên chủ, trước kia Cao Hàn vẫn luôn không cảm thấy mình là người của thế giới này, đối với sự biến hóa của địa cầu cũng không có bao nhiêu lòng trung thành, hiện tại hình như tâm cảnh của y cũng thay đổi.

"Hi vọng tương lai có thể tìm được một con đường sống". Cao Hàn biết trước được tương lai, có chút u sầu nghĩ.

Trở lại đế đô cũng chỉ mất hơn 20 phút.

So với vùng thiên tai chủ nơi nơi tràn ngập linh khí nồng đậm, không khí ở đế đô vẩn đục hơn rất nhiều. Nhưng mà có lẽ là ở gần vùng thiên tai chủ hơn, nên độ dày linh khí ở đế đô cũng vẫn đậm hơn so với những nơi khác một chút.

"Tiếp theo em muốn đi đâu?"

Chung Ly Đình Châu không quan tâm sẽ đi nơi nào, Cao Hàn đi đâu hắn liền đi đó.

"Tôi muốn về đại viện quân khu gặp cha mẹ trước, thuận tiện cũng giao Mộc Tâm da xanh cho bọn họ". Cao Hàn nói ra dự định của mình. "Còn anh thì sao?"

Chung Ly Đình Châu híp mắt, cong khóe miệng. "Anh à, đương nhiên là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó".

Cao Hàn. "......" Y sai rồi, không nên hỏi hắn mới đúng.

Hai người cùng bay trở về đại viện, bay trên bầu trời ở đế đô ít nhiều sẽ để lại dao động năng lượng khiến cho các cường giả ở đế đô chú ý.

Vừa thăm dò thì thấy là một cường giả nhất đẳng và một cường giả nhị đẳng, liền lui trở về.

Nếu như có kẻ địch tập kích, hoặc là ma tu xuất hiện cũng không dám trắng trợn táo bạo như vậy, đế đô là nơi cường giả tụ tập, chính phủ và đại bản doanh của quân bộ cũng đều ở đây, không ai dám gây chuyện sinh sự ở nơi này, cho dù là cường giả nhất đẳng cũng không dám.

Hai người đi vào đại viện quân khu, nơi này cường giả càng nhiều.

Còn tưởng là cường giả nhất đẳng nào đại giá quang lâm, nhóm hàng xóm vừa thấy là thiên tài của nhà Chung Ly, vậy mà đã đột phá qua nhị đẳng thượng cấp đỉnh phong, lại nhịn không được mắng một tiếng. Người so với người thật tức chết người, bọn họ kẹt ở tu vi nhị đẳng không biết đã bao nhiêu năm, người này chỉ đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về tu vi lại cao lên rồi. Chung Ly Đình Châu mạnh mẽ chói sáng, không cẩn thận che dấu ánh sáng của Cao Hàn, thế nên mọi người không hề phát hiện đi bên cạnh hắn còn có một tên cũng biến thái không kém.

"Chung Ly Thiên Lãng sao lại có mạng tốt như vậy chứ?" Lão Vương ở cách vách thở ngắn than dài, tại sao nhóc đó không phải là con trai của ông chứ, rõ ràng ông cũng gọi là lão Vương mà.

"Đừng có mơ tưởng, mạng có tốt hay không còn khó nói, nếu chuyện kia đúng là sự thật thì phiền phức của nhà Chung Ly không phải một hai câu là có thể nói được rõ ràng". Hàng xóm cùng tiểu khu nói.

Lão vương ở cách vách hứ một tiếng. "Cho dù là sự thật thì thế nào, với công tích và thực lực của Chung Ly Thiên Lãng, còn ai có thể làm gì được lão gia hỏa này, ngay cả bản thân nhà họ Viên cũng khó mà bảo toàn".

Hàng xóm gật đầu. "Nói cũng đúng".

"Tôi nói này, các người không chú ý đến một người khác đang đi cạnh Chung Ly Đình Châu sao?" Hàng xóm họ Đường thấy bọn họ chưa nói đến chuyện khác, nhịn không được mở miệng.

Hai người cùng nhìn về phía người hàng xóm họ Đường này. "Anh đang nói bạn lữ của Chung Ly Đình Châu hả, con trai của vợ chồng họ Cao kia đúng không? Đương nhiên là thấy được rồi".

Hàng xóm vẻ mặt cạn lời. "Nếu thấy được thì hai người không phát hiện ra hơi thở trên người bạn lữ của Chung Ly Đình Châu có gì khác trước sao?"

Hai người cẩn thận nhớ lại một chút, lúc ấy thật là không có chú ý, cho nên bây giờ cũng không có ấn tượng gì.

"Tôi nói này, các anh không phát hiện trên người tên nhóc kia có hương vị nồng đậm của cường giả nhị đẳng hay sao?"

Hai người. "......."

"Đậu xanh, nếu như tôi nhớ không lầm thì tên nhóc đó trước kia vẫn là tam đẳng đúng không?"

"Chúc mừng anh rốt cuộc cũng phát hiện được rồi, hiện tại các anh nên ghen ghét không chỉ là Chung Ly Thiên Lãng có một thằng con trai có thiên phú trác tuyệt, mà còn có thêm một thằng con dâu thiên phú cũng không tồi, à đúng rồi, thằng con dâu này còn có một người mẹ tu vi cũng không tầm thường, và một người cha là thiên tài vẽ bùa nữa".

Hai người im lặng một lúc lâu đồng thời phun ra một câu. "Cuộc sống này đúng là không thể sống nổi nữa rồi".

Không biết mình đã trở thành đề tài bà tám trong miệng của các vị hàng xóm, rốt cuộc Cao Hàn cũng gặp được cha Cao mẹ Cao, bị sắc mặt của hai người làm cho hoảng sợ.

"Đứa con chết bầm, không có việc gì tại sao không nhắn một tin nhắn về?" Mẹ Cao đánh vào lưng con trai một cái.

Cao Hàn có loại cảm giác bị đánh đến nội thương, lực tay của mẹ Cao quả nhiên đã mạnh lên rất nhiều.

Còn chưa kịp giải thích, Chung Ly Đình Châu đã che trước mặt y, nghiêm túc nói. "Mẹ, mẹ có muốn đánh thì cứ đánh con đi".

Mẹ Cao chấn động, ngay lập tức không dám ra tay nữa, bà kinh doanh buôn bán đã nửa đời người, gặp qua vô số người kỳ quái, nhưng người có cốt cách thanh kỳ như Chung Ly Đình Châu vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Cao Hàn đẩy tên ảnh đế lấy phim truyền hình làm đối tượng học tập ra. "Mẹ đừng động đến anh ta, trước đó con tham gia trận thủ thành chiến, phải tắt thiết bị truyền tin, về sau lại quên không mở lên, mẹ xem không phải con không có việc gì rồi sao?"

"Thật sự không có việc gì chứ?" Mẹ Cao xoay y qua lại hai vòng.

Cao Hàn bị bắt xoay hai vòng, Chung Ly Đình Châu đứng bên cạnh vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn y, không biết có phải lại nghĩ ra chuyện gì nữa hay không.

"Thật sự không có việc gì đâu". Cao Hàn trấn an mẹ Cao.

Mẹ Cao không tin nói. "Nhưng sao mẹ lại nghe nói trận chiến thủ thành rất thảm thiết, đã chết rất nhiều người?"

Cao Hàn vừa nghe liền biết mẹ Cao đã hiểu lầm, lập tức giải thích cho bà biết nơi xảy ra chuyện không phải là thành số 1 mà là thành số 2.

Mẹ Cao lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cha Cao chép miệng. "Anh đã nói rồi mà, con trai của chúng ta phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu".

Mẹ Cao trừng ông một cái. "Vậy người lúc trước lo lắng đến mức không có tâm trạng để vẽ bùa là ai vậy?"

Cha Cao lập tức nhìn ra bốn phía. "Đúng vậy, là ai vậy, tóm lại không phải là anh".

"Đúng rồi, cha, lần này con mang về cho cha rất nhiều Mộc Tâm da xanh, tuyệt đối đủ cho cha dùng rất lâu". Cao Hàn cười to, đưa túi trữ vật cho ông, bên trong tất cả đều là lõi đã lột vỏ của Mộc Tâm da xanh.

Cha Cao lấy ra một đoạn lõi, lõi không phải là một cây, trên thực tế chỉ là một khối tương đối mềm, vừa rời cây Mộc Tâm, liền sẽ mềm thành một đống, sau đó sẽ chậm rãi liên kết thành một khối cứng rắn.

"Phẩm chất này ít nhất cũng phải cỡ ngàn năm đúng không?" Hai mắt của cha Cao giống như là nhìn cô gái mà mình thích, lần đầu tiên ông nhìn thấy lõi cây Mộc Tâm có niên đại cao như vậy, ông yêu thích vuốt ve không rời tay.

"Chắc là vậy". Cao Hàn không nghiên cứu sâu về cây Mộc Tâm, nhưng có lẽ cũng không sai biệt mấy.

Toàn thân cha Cao đã bị lõi cây Mộc Tâm hấp dẫn, gấp không chờ nổi muốn chạy đi thử nghiệm một chút.

Mẹ Cao không để ý đến ông, kéo Cao Hàn đến ngồi lên sofa, bảo y nói cho mình nghe một chút chuyện về thành số 1.

Nếu như là trước đây có lẽ Cao Hàn sẽ khai ra toàn bộ sự việc, nhưng hiện tại y dần dần không muốn để cho cha mẹ lo lắng, liền che dấu đi một phần, thế nhưng trận chiến thủ thành kinh tâm động phách thì y vẫn kể lại.

Mẹ Cao nghe mà tim không ngừng thắt chặt, không ngờ nhân loại và sinh vật biến dị đã đến tình trạng này, trận chiến thủ thành lại thảm thiết đến vậy.

"Sau này con còn muốn đi nữa không?" Mẹ Cao chau mày.

"Nhất định phải đi, nói không chừng sau này cha mẹ cũng phải đi". Thật ra Cao Hàn đã có dự cảm.

Nhắc tới bọn họ, mẹ Cao lại tỏ vẻ không sao cả. "Thật ra mẹ và cha của con đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý lên chiến trường, cha của con bây giờ là phù sư, tự bảo vệ mình cũng đủ rồi".

Trong mắt của Cao Hàn hiện lên ý cười. "Con cũng nghĩ như vậy".

Thực ra đây cũng là chỗ mà y yên tâm nhất, với thiên phú của cha Cao, sau này sẽ vẽ ra được bùa càng tốt hơn, không cần pháp khí linh khí, chỉ cần dùng bùa đã đủ.

Cao Hàn còn có những chuyện khác muốn làm nên không ở lâu, lúc chuẩn bị đi thì cha Cao bước ra.

Biết lần trước y đã dùng hết bùa mình cho, cha Cao lại đưa cho y hai xấp, còn nói là mình ngày thường nhàm chán lại vẽ thêm một đống, bảo y không cần phải tiết kiệm.

"Đúng rồi."Cao Hàn nhớ tới một chuyện.

"Thẩm tướng quân đã đem tòa nhà này chuyển sang danh nghĩa của cha mẹ, hiện tại nó là nhà của chúng ta, về sau cha mẹ không cần phải dọn đi đâu nữa".

"Còn anh thì sao, anh cũng là thành viên của nhà này mà". Chung Ly Đình Châu lập tức thò đầu qua, tận hết sức lực chen vào gia đình bọn họ.

"Tự anh biết là được". Cao Hàn ném cho hắn một câu, lại giải thích cho cha Cao mẹ Cao. "Tóm lại, về sau hai người cứ yên tâm thoải mái mà ở đi, con và Đình Châu có việc phải đi trước".

Tạm biệt cha Cao mẹ Cao, hai người rời khỏi quân khu đại viện.

Tổ trạch của nhà họ Viên, thư phòng của Viên Tranh Sơn.

"Bọn họ đã trở lại, hơi thở trên người của Chung Ly Đình Châu quả nhiên không khác mấy với ma vương, tin tức mà ma linh đưa cho chúng ta là hoàn toàn chính xác".

Viên Tranh Sơn ngồi trước bàn làm việc, cả khuôn mặt ẩn nấp trong bóng tối, trong thư phòng như bao phủ một tầng uy áp, một lát sau, lão mới mở đôi mắt tăm tối tràn ngập cảm giác áp bách, tầm mắt dừng ở trên thân của Hoàng lão ngồi trong góc.

"Chung Ly Đình Châu tạm thời không đề cập đến, Viên Thiên Sinh không chết, còn để cho hắn thành công mang theo Minh Hải Phong đi cứu Viên Thiên Bình, chuyện này cậu có lời giải thích gì không?"

Áp lực của Hoàng lão tăng lên gấp bội, giải thích nói. "Tôi cũng không ngờ Chung Ly Đình Châu sẽ đột phá được, thực lực của Viên Thiên Sinh cũng rất cường hãn, hắn đã học được Dị Thiên Đao thức thứ 100, uy lực rất lớn".

"Ta không nói chuyện quá trình, ta chỉ nói kết quả, nhiệm vụ thất bại, cậu đã hứa hẹn với ta như thế nào, cậu nói xem bây giờ còn định làm sao bây giờ".

Viên Tranh Sơn không nhắc đến Viên Đại và Viên Thập Nhất đã chết, ở trong lòng của lão ta, giết chết Viên Thiên sinh mới là chuyện quan trọng nhất.

Hoàng lão cảm nhận được Viên Tranh Sơn đang không vui, tức khắc đổ mồ hôi lạnh.

Hai anh em bọn họ có thể đi đến được bước này, ít nhiều đều do Viên Tranh Sơn nhiều năm qua bồi dưỡng, lão biết Viên Tranh Sơn có bao nhiêu đáng sợ.

Viên Tranh Sơn mạnh hơn so với Viên Thiên Sinh rất nhiều, nếu không phải do bị hạn chế, có lẽ lão ta sẽ tự mình ra tay cắt đứt hậu hoạn.

"Gia chủ, tôi nguyện lấy công chuộc tội. "Hoàng lão cúi đầu.

Viên Tranh Sơn hừ lạnh một tiếng, giống như một quả bom nhỏ vừa nổ sát bên tai.

Người trong thư phòng cổ họng cũng không dám rên lên một tiếng.

"Cậu yên tâm, sẽ có lúc cần đến cậu, Viên Thiên Sinh muốn để cho Minh Hải Phong chữa khỏi cho Viên Thiên Bình, hắn tưởng dễ làm lắm sao".

"Ý của gia chủ là Minh Hải Phong cũng không trị được?" Hai mắt của Hoàng lão hơi hơi sáng lên

Thật ra lão ta cũng rất tò mò năm đó Viên Tranh Sơn tìm đâu ra loại độc phệ sinh này, loại độc này thật ra rất nhiều năm trước đã bị diệt sạch, lai lịch của nó vẫn luôn là điều bí ẩn.

"Nếu là Minh Hải Phong đang ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ còn có khả năng".

Viên Tranh Sơn lạnh lùng nói. "Chỉ tiếc là Minh Hải Phong ở vùng thiên tai chủ đã bị trọng thương, đời này Viên Thiên Bình đừng hòng nghĩ có thể khôi phục được".

"Viên Lục". Viên Tranh Sơn đột nhiên hô một tiếng.

Viên Lục thay thế vị trí của Viên Đại và Viên Thập Nhất lập tức đứng ra. "Dạ thưa cha, ngài có gì dặn dò?"

"Đem tin tức Chung Ly Đình Châu là ma vương truyền ra ngoài, ảnh hưởng càng lớn càng tốt, những người đó tưởng muốn chế tài nhà họ Viên ta, ngược lại ta muốn nhìn xem bọn họ sẽ có biện pháp gì". Ánh mắt của Viên Tranh Sơn âm lãnh đến cực điểm.

"Dạ vâng, thưa cha".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro