Chương 226. Lão tử tán tài


Chuyển ngữ: Băng Di

Trong tứ hợp viện, cỏ xanh như ấm.

Ở một nơi phồn hoa đô thị có có được một chỗ thanh tĩnh

Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu bay đến nơi này, y để lại xe huyền phù cho cha Cao mẹ Cao, hiện tại y đã không còn cần công cụ thay cho đi bộ nữa.

Hai người đứng canh gác ở cửa tiểu viện đột nhiên cảm nhận được hai luồng hơi thở của cường giả, lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác.

Phát hiện người tới có thực lực mạnh mẽ mà bọn họ đều không phải là đối thủ, cơ bắp toàn thân của hai người đều khẩn trương căng chặt.

"Không cần lo lắng, là Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu". Viên Dư Tiên cũng cảm nhận được hơi thở của bọn họ, đi ra khỏi tứ hợp viện

Hai người lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Chị Dư Tiên, thực lực của Cao Hàn đã mạnh đến như vậy sao?"

Thực lực của Chung Ly Đình Châu vô cùng mạnh mẽ thì bọn họ có thể hiểu được, thanh danh thiên tài đứng đầu Hoa Quốc bọn họ đã nghe không dưới trăm ngàn lần, nhưng Cao Hàn thì bọn họ cũng là người tham dự điều tra, biết được quá trình tu luyện của y, y tu luyện cho tới bây giờ thời gian không dài.

Nghe ra lời nói u oán và không thể tin được của hai người, Viên Dư Tiên cũng không khỏi nở một nụ cười khổ. "Đúng vậy, nó khiến cho ta giật mình quá nhiều, nhưng mà....."

Viên Dư Tiên lại vui vẻ mà cười lớn một tiếng."Thiên phú của nó cao như vậy, ta cũng rất vui mừng, năm đó thiên phú của anh trai của ta và chú Thiên Bình có bao nhiêu kinh tài tuyệt diễm, làm con cháu của bọn họ có thiên phú như vậy cũng là bình thường, sau này thực lực của nó càng mạnh thì chúng ta sẽ càng tốt hơn".

"Đúng đúng đúng." Nghĩ như vậy hai người cũng vui vẻ theo.

"Cô". Cao Hàn đáp xuống đất trước liền nhìn thấy Viên Dư Tiên.

"Tới rồi à, vào đi". Viên Dư Tiên gật đầu dẫn bọn họ vào trong tứ hợp viện.

Trong ngoài tiểu viện đều có người trông coi rất nghiêm cẩn. "Bình thường không có nhiều người như vậy nhưng hôm nay lại khác".

Viên Dư Tiên vừa đi vừa giải thích.

Nếu như là trước kia, vì để người khác không phát hiện được, bề ngoài của tòa tứ hợp viện này cũng bình thường như các tòa tứ hợp viện khác, bọn họ sẽ không cắt cử nhiều người trông coi như vậy, nhưng hiện nay ân oán với nhà họ Viên đã tới giai đoạn gay cấn, ai biết Viên Tranh Sơn sẽ lại làm ra chuyện gì.

Viên Thiên Sinh và Viên Dư Tiên đều không dám mạo hiểm, cho nên bây giờ dứt khoát sắp xếp người canh gác tiểu viện để tránh có người xông vào.

"Những người này đều là thuộc hạ của ông cả và cô à?" Cao Hàn thấy những người này trông có vẻ như đã từng quen biết.

"Không phải, phải nói đây là những người có cùng chung chí hướng cùng chung mục tiêu với chúng ta".

Viên Dư Tiên không nói kỹ càng tỉ mỉ nhưng Cao Hàn vẫn đoán được đại khái.

Những người này ít nhiều gì cũng đã bị nhà họ Viên hãm hại, nhưng mà đúng là không nhiều người lắm, dưới sự theo dõi chằm chằm của nhà họ Viên, có thể mời chào được những người này đúng là không dễ.

Đi xuyên qua tiểu viện, Viên Dư Tiên dẫn bọn họ đi đến trước một căn phòng.

Còn chưa đẩy cửa vào đã nghe bên trong truyền đến tiếng ho khan.

Cao Hàn ngẩn ra một chút, Viên Dư Tiên đã đẩy cửa ra.

Trong phòng bày biện những món đồ gỗ thật đơn giản, chỉ cần quét mắt một cái là đã thu hết những thứ trong phòng vào trong đáy mắt.

Viên Thiên Bình nằm trên một cái ghế mây, sắc mặt càng trắng hơn so với lúc bọn họ nhìn thấy trong video, thoạt nhìn không có một chút huyết sắc nào.

"Tại sao lại....." Viên Thiên Bình vừa nói vừa ngẩng đầu, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cao Hàn bên cạnh Viên Dư Tiên, âm thanh nháy mắt biến mất, một lát sau thân thể run run rẩy rẩy, kích động muốn đứng lên. "Sao con lại tới đây?"

Viên Dư Tiên vội vàng đến đỡ ông. "Chú Thiên Bình, chú chậm một chút, không nên gấp gáp".

Viên Thiên Bình đánh tay cô một cái. "Cao Hàn tới sao con không nói cho ta biết?"

Viên Dư Tiên cười nói. "Vì muốn cho ngài một sự ngạc nhiên nha".

"Con nhóc này". Viên Thiên Bình dở khóc dở cười, lại nhìn cao Hàn, giọng nói nhẹ nhàng hơn.

"Tại sao đột nhiên lại đến đây".

Cao Hàn liếc mắt nhìn Viên Dư Tiên một cái nói. "Đến để xem ngài".

Hốc mắt của Viên Thiên Bình tức khắc ươn ướt. "Con có phần tấm lòng này thật tốt".

Viên Dư Tiên nghiêng người qua một bên, Cao Hàn do dự một chút mới bước lên thay thế vị trí của cô, hai tay đỡ lấy cánh tay của Viên Thiên Bình, không qua quần áo cảm giác càng thêm gầy, tất cả đều không che được gân guốc nổi lên dưới làn da, đến nhìn gần, quầng thâm mắt càng thêm rõ ràng, đây là dấu hiệu của bệnh thập tử nhất sinh.

Cao Hàn rũ mắt, Viên Dư Tiên không muốn quấy rầy ông cháu hai người nói chuyện, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Chung Ly Đình Châu vẫn còn đứng ở cạnh cửa không có chút ý muốn đi ra ngoài, nhịn không được dùng ánh mắt ám chỉ hắn.

Chung Ly Đình Châu mắt nhìn thẳng, làm bộ như không nhìn thấy, đây cũng là cơ hội để hắn nhận ông nội của Cao Hàn, làm gì muốn đi ra.

Khóe miệng của Viên Dư Tiên nhếch lên, đừng tưởng rằng cô nhìn không ra, nhưng lại không dám trực tiếp bước lên kéo hắn rời đi, dù sao cô cũng là cô ruột của Cao Hàn, người này lại dám dùng loại thái độ này đối xử với cô, sau khi rời khỏi Viên Dư Tiên cũng thuận tay đóng cửa lại, khoảng 20 phút sau Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu cũng đi ra.

"Ông nội đã ngủ rồi". Cao Hàn nói với Viên Dư Tiên.

Viên Dư Tiên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, với tình hình của chú Thiên Bình hiện giờ, có tinh thần được khoảng 20 phút đã coi là không tệ rồi, lại dẫn y đi gặp Viên Thiên Sinh.

"Gặp qua ông nội của con rồi à?"

Vết thương của Viên Thiên sinh đã dưỡng tốt lên rồi, hiện tại nhìn lại khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.

"Gặp qua rồi, con muốn hỏi về chuyện của Minh Hải Phong". Cao Hàn đi thẳng vào vấn đề.

Viên Thiên Sinh đã sớm biết mục đích y tới nơi này, tâm trạng càng thêm trầm trọng.

Cao Hàn thấy thế, trong lòng cũng có được một đáp án không mấy tốt đẹp. "Minh Hải Phong cũng không có cách nào đúng không?"

Viên Thiên Sinh khẽ gật đầu.

"Lần này bị trọng thương ông ta cần phải dưỡng thương một thời gian, ta còn tưởng chờ ông ta dưỡng thương xong, lại đến cũng không muộn, dù sao đã chờ nhiều năm như vậy rồi, có chờ thêm chút nữa cũng không sao, nhưng ông ta vẫn từ chối".

"Là tại sao vậy?"

"Bởi vì ông ta cũng không có cách nào, độc phệ sinh quá mức bá đạo ngoan cố, cho dù thực lực của ông ta có đang ở thời khắc đỉnh phong cũng không làm gì được." Viên Thiên sinh khổ não nói, ở trước mặt của em trai ông chưa từng để lộ một chút biểu hiện khác thường nào.

"Vậy nói chính xác là không có cách nào đúng không?" Cao Hàn nhíu mày.

Viên Dư Tiên đột nhiên lớn tiếng nói. "Chúng ta sẽ không từ bỏ, đã chờ nhiều năm như vậy rồi, không thể cứ suy sụp mà từ bỏ việc cứu chú Thiên Bình".

"Không ai nói là không cứu Thiên Bình, chỉ là chúng ta có thể chờ nhưng Thiên Bình chưa chắc đã chờ được". Viên Thiên Sinh mệt mỏi xoa mắt.

Đột nhiên Viên Dư Tiên nói không nên lời, cô rất không cam lòng nghiến chặt hàm răng.

Cao Hàn nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy Viên Thiên Bình, bộ dạng gầy ốm trơ xương kia, sức sống không ngừng bị xói mòn, nghe nói đã trải qua vài chục năm như vậy, có thể chống đỡ được tới hiện tại thật sự không dễ dàng.

Bây giờ hi vọng đã tan biến, chỉ có thể nghĩ cách lại lần nữa, nhưng đồng thời với việc suy nghĩ ra cách việc cần thiết hơn là phải duy trì cho được sinh mệnh của ông ấy.

"Trước kia mọi người đều duy trì sinh mệnh của ông nội bằng cách nào?" Cao Hàn hỏi.

"Bằng cách chúng ta thay phiên vận chuyển linh năng cho chú Thiên Bình, mỗi lần đều cần phải có một lượng cực lớn". Viên Dư Tiên nói.

"Cực lớn là bao lớn?"

"Mỗi lần độc phệ sinh cắn nuốt năng lượng thật ra cũng chính là cắn nuốt linh năng trong kinh mạch của chú Thiên Bình, hơn nữa thứ này tham lam đến mức không có giới hạn, gần như không lúc nào là không đang cắn nuốt linh năng, mỗi một lần vận chuyển cần phải có lượng linh năng bằng một nửa linh năng của chú Thiên Sinh".

Viên Thiên Sinh là cường giả nhất đẳng, linh năng của ông vô cùng mạnh mẽ, mấy cường giả nhị đẳng so ra điều kém ông rất nhiều.

Có thể thấy Viên Dư Tiên để cho cường giả nhị đẳng chuyển vận linh năng cho Viên Thiên Bình thì phải hao hết linh năng của hai ba người.

Một khi linh năng hao hết muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh cần phải mất hai ba ngày, dùng linh châu hoặc tinh hạch thì có thể rút ngắn thời gian lại một chút, nhưng cường giả như bọn họ không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều ở đây.

Bệnh của Viên Thiên Bình lại cần phải có người thời thời khắc khắc ở bên cạnh, có thể phải ra tay bất cứ lúc nào.

Lúc trước Viên Dư Tiên và Viên Thiên Sinh cùng đi đến vùng thiên tai chủ tìm Minh Hải Phong sở dĩ không mang theo bất kỳ người nào là bởi vì phải để cho bọn họ ở lại bên cạnh Viên Thiên Bình, tùy thời đợi mệnh.

Mà đây vẫn là phải trong tình huống lý tưởng nhất, đám người Viên Tranh Sơn giống như bùa đòi mạng, nếu ở thời điểm linh năng bị hao hết lại còn gặp phải bọn họ thì kết cục chỉ có một con đường, đó chính là chết.

Loại này giống như loại xiếc đi trên dây sinh tử, không phải tất cả mọi người đều chịu đựng được.

Lúc trước Cao Hàn còn thắc mắc một cường giả nhất đẳng như Viên Thiên Sinh lại chỉ mời chào được số lượng thuộc hạ không nhiều lắm, thật ra cũng có liên quan đến chuyện này.

Người mà bọn họ mời chào không chỉ cần phải bảo đảm bọn họ không hai lòng, mà còn phải bảo đảm được bọn họ sẽ không bởi vì chuyện của Viên Thiên Bình mà sinh ra tâm lý phản nghịch, bán đứng bọn họ.

"Hôm nay là ngày ông nội của con cần phải truyền linh năng, ta đi trước, mọi người nói chuyện đi".

Viên Thiên Sinh đứng lên.

"Có cần hỗ trợ không?" Cao Hàn nhìn về phía Chung Ly Đình Châu đã chủ động mở miệng, người sau lập tức nhíu đôi mày anh tuấn.

"Nhìn cái gì mà nhìn, làm cháu của ông nội, cho ông ấy chút linh năng chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao?"

Viên Thiên Sinh và Viên Dư Tiên cũng đồng thời phát ngốc.

"Bình thường". Khóe miệng của Cao Hàn nhẹ nhàng run rẩy một chút, y đã xem nhẹ độ dày da mặt của tên ảnh đế này rồi, loại cơ hội lấy lòng ông nội của hắn như vậy, ảnh đế sau có thể không nắm chắc, ngay lập tức dặn dò nói. "Kiềm chế một chút, đừng làm bậy".

Chung Ly Đình Châu lại đường hoàng, tự tin nói: "Anh giống như loại người như vậy sao, không phải chỉ có một chút linh năng hay sao, nếu hết rồi anh có thể lập tức khôi phục".

Viên Thiên Sinh không có phản ứng gì, Viên Dư Tiên thì hết chỗ nói rồi, tuy rằng cũng thừa nhận hắn đúng thật là một thiên tài, nhưng mà thiên tài cũng có mức độ chứ.

Tuy rằng cô không biết sau khi Chung Ly Đình Châu đột phá lên nhất đẳng, linh năng tăng lên được bao nhiêu, nhưng mà cũng nghe được chiến tích của hắn ở thành số 1, biết được linh năng của hắn không giống với luyện linh giả nhất đẳng bình thường, nhưng linh năng là thứ không phải nói khôi phục là có thể khôi phục dễ dàng như vậy.

Nếu như ngay lập tức có thể khôi phục trở lại vậy thì sẽ thật sự vô địch trên chiến trường, đánh mãi không dứt, chiến tranh cũng không có khả năng nhanh như vậy đã kết thúc.

Chung Ly Đình Châu trước mắt cùng với người khiêm tốn trầm ổn trong ấn tượng của cô không giống nhau, Viên Dư Tiên không thể không ôm thái độ hoài nghi, Cao Hàn lại mang vẻ mặt đầy suy tư, y nghĩ đến một chuyện.

Vừa mới rồi cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là nhất thời không kịp suy nghĩ cẩn thận.

Nếu tốc độ khôi phục linh năng của cường giả đều không nhanh, vậy trên chiến trường lúc trước, y khôi phục hơn phân nửa linh năng rốt cuộc được coi là nhanh hay là không nhanh?

Tạm thời dẹp đi ý nghĩ này, Cao Hàn dự định sau này sẽ tìm thời gian để thử nghiệm lại một chút.

"Cô à, chuyện lúc trước con nhờ cô tra như thế nào rồi?" Hai người kia vừa đi, Cao Hàn liền hỏi Viên Dư Tiên.

Viên Dư Tiên biết y ở lại là vì muốn hỏi mình chuyện này. "Hai người mà con nói đó ta đã tra qua, đúng thật là có vấn đề".

"Vậy có tìm được chứng cứ hay không?" Cao Hàn vội vàng hỏi.

Viên Dư Tiên tiếc nuối lắc đầu. "Chuyện không đơn giản như vậy, lúc ta đi điều tra bọn họ, phát hiện một vài dấu vết rất kỳ lạ, dường như cũng có người đang điều tra bọn họ".

Cao Hàn nhíu mày. "Chẳng lẽ là người của nhà Chung Ly?"

"Không giống, bởi vì hình như bọn họ muốn xóa sạch chứng cứ, ta hoài nghi có lẽ có khả năng là người của nhà họ Viên, hiện tại hi vọng Chung Ly Đình Châu xảy ra chuyện nhất, không phải nhà họ Viên thì còn ai vào đây". Viên Dư Tiên khẳng định nói.

Cao Hàn suy tư một lát, phủ định nói: "Cũng chưa chắc là nhà họ Viên, gần đây có khả năng nhà họ Viên không có tinh lực đâu để quản chuyện khác, cũng có khả năng là người của ma linh".

"Có liên quan gì đến ma linh?"

Viên Dư Tiên ngẩn ra một chút, đột nhiên lại nhớ tới Chung Ly Đình Châu lấy thân phận ma vương giết chết không ít ma linh, Cao Hàn lại cho cô một câu trả lời ngoài dự đoán. "Nhà họ Viên cấu kết với người của ma linh".

Viên Dư Tiên kinh hãi.

Cao Hàn đem chuyện y và Chung Ly Đình Châu nghe lén cuộc nói chuyện của ma linh và Viên Đại ở vùng thiên tai chủ nói cho cô nghe.

"Viên Tranh Sơn điên rồi sao, dám cấu kết với đám ma linh, ông ta đang ngại nhà họ Viên bây giờ còn chưa đủ phiền toái sao?"

Viên Dư Tiên không ngừng cười lạnh, cô càng ngày càng chờ mong đến một ngày sự việc của nhà họ Viên bị bại lộ. "Nhưng mà dựa theo lời con nói khả năng là bọn ma linh cũng rất cao".

"Cô à, cô còn điều tra được gì nữa không?" Cao Hàn hỏi.

Viên Dư Tiên ra vẻ y đừng gấp. "Cũng tra được một ít, chuyện của Trần Gia Thanh cũng dễ xử lý, đồng đội bị hắn ta hại có một phần là học sinh của Bồng Lai, bọn họ có thể làm chứng cho Chung Ly Đình Châu, Trần Gia Thanh mà hắn giết là kẻ ác".

"Ta tìm được hai học sinh trong số đó, bọn họ đã đồng ý, nếu như sự việc bị làm lớn, bọn họ sẽ ra mặt làm chứng".

"Chuyện của Vương Hà thì phiền phức hơn, hắn ta là lính đánh thuê, rất nhiều người quen của hắn đều là bọn lưu manh phức tạp, bởi vì nhân duyên của hắn không tồi, hắn chết khiến cho những người không hay biết gì bi phẫn không thôi, nếu như tin tức Chung Ly Đình Châu là ma vương bị phanh khui ra, những người này có khả năng sẽ đưa ra những bằng chứng bất lợi."

"Nhưng mà cho dù có ngụy trang như thế nào cũng sẽ để lại sơ hở, không có bất kỳ người nào có thể ngụy trang trong một thời gian dài mà không để lại dấu vết".

Hai mắt Cao Hàn hơi sáng lên. "Cô tìm được chứng cứ quan trọng đúng không?"

Viên Dư Tiên cười. "Con biết đấy, nếu như đã là lính đánh thuê nhất định sẽ phải liên quan đến một vài vấn đề phân phối lợi ích, Vương Hà bên ngoài thì hiền lành nhưng thật ra là một kẻ rất tàn nhẫn độc ác, hắn ta cũng không phải tác chiến một mình, thật ra cũng có một vài người hợp tác với hắn".

"Ý của cô là chỉ cần tìm được những người này là có thể làm chứng đúng không?"

"Không sai, ngoài ra còn có một thứ cũng có thể chứng minh". Viên Dư Tiên lộ ra nụ cười có vẻ xảo trá. "Con có biết trong vòng lính đánh thuê Vương Hà có biệt danh gì hay không?"

Cao Hàn lắc đầu, y không có một chút hiểu biết nào đối với Vương Hà, nếu như không phải vì y không phân thân được, có lẽ y đã tự mình đi điều tra.

"Lão tử tán tài". Viên Dư Tiên nói từng câu từng chữ với giọng điệu cực kỳ mỉa mai.

Một tên lính đánh thuê giết người cướp của vậy mà lại có xưng hô là "Lão tử tán tài".

"Đây là cô điều tra được, Vương Hà rất biết cách làm người, đối tượng mà hắn tán tài đều được chọn lựa rất kỹ lưỡng, thường là những người có tiềm lực".

"Con biết đó, người có tiềm lực hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút ít thành tựu trong tương lai, Vương Hà lựa lúc bọn họ gặp khó khăn đưa than ngày tuyết, nhận được sự biết ơn nhiều hơn so với bình thường".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro