Chương 19: Tôi rất dễ dỗ
[ Vận mệnh càng muốn chúng ta phai mờ, chúng ta càng phải dấn thân vào sâu trong đó, tô vẽ lên trang giấy trắng này những màu sắc rực rỡ nhất. ]
Chu Độ lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong lòng ra sau đầu. Anh bước nhanh về phía trước, không thèm quan tâm đến những mâu thuẫn của người phía sau.
Từ Dạng Thời lén lút nhìn Trần Trắc, thấy sắc mặt anh dường như đã trở lại bình thường, mới dám nói: "Chu Độ là người như vậy, anh đừng so đo với anh ấy."
Trần Trắc ngước mắt nhìn Chu Độ ở phía trước, không trả lời câu hỏi của Từ Dạng Thời mà chỉ hỏi cô: "Nếu tôi tức giận vì Chu Độ, em sẽ làm thế nào?"
Từ Dạng Thời chăm chú nhìn Trần Trắc: "Nếu anh thực sự tức giận, tôi sẽ bắt anh ấy ra xin lỗi anh. Hơn nữa, tôi cũng sẽ chọc cho anh vui."
Nói xong, cô còn vẽ một nụ cười trên mặt bằng tay.
Trần Trắc cười nhìn cô: "Chỉ cần câu nói này của em là đủ rồi."
Anh bước vài bước về phía Từ Dạng Thời, đứng trước mặt cô, đưa tay ra vuốt ve mái tóc cô: "Vậy em nhất định phải dỗ tôi. Tôi rất dễ dỗ, chỉ cần em nói một câu, tôi sẽ vui vẻ ngay."
"Được thôi." Từ Dạng Thời gật đầu dứt khoát, "Trần Trắc, chỉ cần anh không vui, tôi nhất định sẽ dỗ anh."
Trần Trắc không nhịn được bật cười: "Em quả là rất giỏi dỗ người khác."
Anh khoanh tay đi về phía trước Từ Dạng Thời, dưới bầu trời đầy sao quay đầu lại, cười rạng rỡ hơn cả mùa xuân.
Trần Trắc chỉ nhìn Từ Dạng Thời, anh cười không nói gì, niềm vui trong mắt nhảy múa trên những bông hoa cỏ.
Đêm nay, trời quang mây tạnh, lòng người cũng hân hoan.
Chu Độ đã đi xa một đoạn dài, quay đầu lại thấy hai người họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi gọi to: "Vừa rồi không phải còn thúc giục chúng ta về sao? Sao giờ lại không đi nữa?"
Trần Trắc không để ý đến anh ấy, quay lại hỏi Từ Dạng Thời: "Em còn muốn ngắm sao nữa không?"
Từ Dạng Thời lắc đầu: "Về nhà trước đi. Lần sau vẫn còn có thể ngắm sao được."
Trần Trắc dịu dàng đáp lời, chậm rãi đi trước mặt Từ Dạng Thời. Anh thậm chí còn tinh ranh che khuất bóng lưng của Chu Độ, để Từ Dạng Thời chỉ có thể nhìn thấy mình.
Chu Độ nhìn thấy tốc độ rùa bò của hai người họ, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Anh nhỏ giọng phàn nàn: "Với tốc độ này của hai người, trời sáng cũng không về được."
Chu Độ không còn chờ họ nữa, anh đi nhanh về phía trước, không muốn chịu đựng sự tra tấn của hai người này nữa.
Khi hai người chậm rãi di chuyển đến nhà nghỉ, Chu Độ đã về phòng từ lâu.
Từ Dạng Thời đứng trước cửa phòng, vẫy tay với Trần Trắc: "Ngủ sớm nhé, ngủ ngon."
Trần Trắc gật đầu, dịu dàng nói: "Chúc em ngủ ngon."
"Ừm."
Trần Trắc đứng trước cửa, đợi đến khi Từ Dạng Thời đóng cửa, anh mới quay người rời đi.
Anh không về phòng của mình, mà ngồi xuống quầy bar. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng này, Trần Trắc không ngủ được mở một chai rượu.
Anh không bật đèn, mà chỉ mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ chậm dãi uống rượu.
Khi Trần Phi Văn bước vào cửa, vừa bật đèn đã bị bóng người bên cửa sổ làm cho giật mình.
Trần Phi Văn kinh ngạc thốt lên: "Đêm hôm khuê khoát thế này, tại sao anh vẫn còn ngồi ở đây!"
Trần Trắc lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, giống như đang nói – Bây giờ cậu mới về, không biết xấu hổ nói tôi sao?
Trần Phi Văn ngại ngùng vuốt mũi, lẩm bẩm: "Em đây không phải vì đi tìm linh cảm sao?"
"Ừ."
Trần Trắc ậm ừ một tiếng rồi lại im lặng.
Trần Phi Văn đi đến ngồi đối diện anh, rất thành thạo rót rượu cho mình, cậu ta nâng ly rượu lên cụng với Trần Trắc: "Hình như tâm trạng của anh không tốt lắm."
Trần Trắc phủ nhận: "Chỉ là uống rượu thôi, không liên quan đến tâm trạng."
Trần Phi Văn cầm chai rượu lên, kinh ngạc nhìn Trần Trắc nói: "Hơn nửa chai rượu đã bị anh uống hết rồi, còn giả vờ gì nữa?"
"Người khác không hiểu anh, nhưng em lại rất hiểu anh." Trần Phi Văn uống cạn phần rượu còn lại và nói, "Em đã nói với anh từ lâu rồi, không vui thì ngủ một giấc, đừng uống rượu nhiều."
Trần Trắc cười khẽ một tiếng, lắc lắc ly rượu cũng không nói gì chỉ nhìn Trần Phi Văn.
Giữa đêm khuya mà Trần Trắc cười một cách kỳ lạ khiến Trần Phi Văn rùng mình, cậu ta run rẩy hỏi: "Có phải anh bị ma nhập rồi không?"
"Cút đi." Trần Trắc đá cậu ta một cái, "Cậu không cho phép anh uống rượu vì tâm trạng tốt à?"
Trần Phi Văn cười gượng gạo nói: "Làm sao có thể? Hôm nay anh không ổn lắm, em đi ngủ trước đây, anh tự đi mà uống."
Mặc dù bảo Trần Trắc tự uống nhưng trước khi rời đi, Trần Phi Văn đã uống cạn hết rượu trong chai.
"Ngủ sớm đi. Nếu anh thực sự không ngủ được hãy gọi tên thuốc ngủ, em đảm bảo anh sẽ ngủ ngay."
"Có chuyện gì thì nói với em, đừng giấu trong lòng. Cẩn thận đến lúc đó lại mắc bệnh."
"Được rồi, anh biết rồi." Trần Trắc vẫy tay với cậu ta, "Cậu đi ngủ đi, anh thêm một chút rồi cũng ngủ."
Khi Trần Phi Văn đi khỏi, phòng khách lại trở nên yên tĩnh. Trần Trắc nhìn ra những ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ, nâng ly rượu rỗng lên chúc mừng.
Trong đêm tối, có người thở dài khe khẽ: "Lại một ngày nữa trôi qua."
Buổi sáng mùa xuân luôn phủ đầy sương mù mịt mù, cái lạnh và hơi ẩm ùa vào người Trần Trắc trước khi mặt trời mọc.
Gần đây, giấc ngủ của anh ngày càng tệ hơn, luôn bị mất ngủ và mơ nhiều, trong mơ toàn là những thứ kỳ quái và vô nghĩa.
Đêm qua, anh lại mơ thấy hoa tuyết liên có thể nuốt chửng người sống. Trong mơ hoa tuyết liên không còn sự thanh tao và quý phái như trong thực tế, những cánh hoa trắng tinh khôi nhuộm đầy máu, đang từng bước nuốt chửng con người.
Trần Trắc không dám nghĩ tiếp phần còn lại của giấc mơ, anh bị đánh thức và sau đó không ngủ được suốt đêm.
Anh đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn ngắm những ngọn núi tuyết đối diện, nỗi đau khó chịu trong mơ lúc này ùa về trong lòng.
Cho đến khi mặt trời mọc ở phía đông, chiếu sáng cả vùng thảo nguyên, Trần Trắc mới quay người bước ra khỏi phòng.
Anh đứng trước cửa phòng Từ Dạng Thời một lúc, nghe thấy tiếng rào rào bên trong rồi mới xuống lầu.
Chu Độ và Hạ Hoán vẫn chưa đi, hai người đang thu dọn đồ đạc. Trần Trắc nhìn lướt qua, thấy đồ họ dùng cao cấp hơn cả đồ anh từng dùng.
Anh cầm một ly sữa ngồi trước cửa sổ, bỗng phát hiện ra sáng nay trên thảo nguyên lại nở thêm nhiều hoa.
Nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa thảo nguyên sẽ biến thành một biển hoa.
Khi Từ Dạng Thời vội vàng xuống lầu, Chu Độ và họ đang chuẩn bị ra ngoài. Cô vội vàng chặn Chu Độ lại: "Chờ chút, chờ chút."
Chu Độ đeo ba lô đứng trước cửa: "Sao vậy?"
Từ Dạng Thời lao vào bếp lấy hai chiếc bánh bao rồi chạy ra ngoài, thở hổn hển nói: "Em muốn đi cùng các anh."
Chu Độ bất lực nhìn cô: "Chúng ta không đi chơi, em đừng đi theo."
"Em sẽ không làm phiền mọi người, em sẽ âm thầm đi theo thôi." Từ Dạng Thời Thời Thời Thời chắp tay cầu xin họ một cách tha thiết, "Em hứa sẽ ngoan ngoãn."
Trần Trắc vừa đi đến đã nghe thấy chuyện Từ Dạng Thời muốn đi theo Chu Độ, anh giận dỗi nhìn cô.
Sao lại muốn đi theo Chu Độ nữa rồi?
Từ sau chuyện của Trương Tử An, bọn họ đã thay đổi địa điểm lấy mẫu và các biện pháp an ninh hiện nay cũng chặt chẽ hơn, Trần Trắc cũng không lo lắng về sự an toàn của Từ Dạng Thời T.
Anh chỉ không hiểu tại sao Từ Dạng Thời luôn muốn đi theo Chu Độ.
Chu Độ không chịu nổi ánh mắt cầu xin của Từ Dạng Thời , sau khi bàn bạc với Hạ Hoán, anh cũng đành nhượng bộ.
Từ Dạng Thời vui vẻ gặm bánh bao đi theo Chu Độ.
Trần Trắc chỉ đứng nhìn cô vui vẻ đi theo Chu Độ, cô thật sinh động còn anh thì ủ dột và nhàm chán.
Dáng người của cô dần dần biến mất ở nơi giao nhau giữa bầu trời xanh và đồng cỏ xanh, từ một thân hình mảnh mai dần dần thu nhỏ thành một chấm đen, cuối cùng chìm vào chân trời không còn gì cả.
Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô biến mất.
Trần Trắc nhìn theo cô đi xa, không có can đảm cũng không có lập trường để sánh vai cùng cô đi trên ngọn núi tuyết này.
Khi Trần Phi Văn xuống lầu, chỉ thấy một bóng người đang ngẩn người.
"Làm sao vậy? Sao mặt mày anh buồn vậy?" Cậu vẫy tay trước mặt Trần Trắc hai lần, đánh thức Trần Trắc đang ngẩn người.
Trần Trắc lắc đầu: "Không sao cả, chỉ là người mình thích đã đi rồi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro