2. Cung điện

Trong thư phòng, Mitake nhìn mãi vào bản báo cáo đặt trên bàn, tâm trí không còn ở những dòng chữ, nhưng lại quay về với vấn đề của Sesshoumaru.

Vị chúa tể đã không rút yêu khí đến cùng, lại còn cho phép hắn rời khỏi pháo đài. Có thể nói đó là lòng nhân từ của ngài với kẻ chia sẻ chung dòng máu. Nhưng đó cũng có thể là một phép thử để xác định chắn chắn khuyển yêu đã thực sự mất trí hay chưa, đồng thời cũng là một tính toán sắp đặt để gài bẫy những kẻ còn trông ngóng hắn trở về. Việc canh giữ hắn sẽ phải tiến hành hết sức nghiêm ngặt và không được có sai sót, khiến ông cũng cảm thấy nặng nề khi nhận nhiệm vụ. Iriya đã từ chối trông coi hắn tại phủ riêng, không phải chỉ vì bận bịu với các buổi tiệc tùng chiêu đãi các khách mời khác, mà còn vì sự tối tăm của hắn khiến cô ta khó chịu.

"Thế ta phải đối xử với hắn thế nào ? Tiếp đón hắn như một thượng khách ? Khiến hắn tỉnh lại để bị ném vào pháo đài lần nữa ? Hay ta cứ nhốt đại hắn vào căn phòng nào đó rồi quan sát vẻ mặt ngây dại của hắn hàng ngày ? Không, ta không muốn giữ thứ u ám đó trong phủ của ta."

Iriya đã nói với ông như thế, và ông cũng không muốn giữ kẻ đã bỏ qua đề nghị của ông hơn hai lần. Nghĩ tới đây, ông lại thấy bực mình. Tốt hơn hết là hắn nên điên luôn, hoặc là đủ khôn ngoan để giả điên mãi mãi. Bệ hạ đã ban một mệnh lệnh tốt đẹp ngoài dự đoán, nhưng nó cũng có thể bị huỷ bỏ bất kỳ lúc nào. Số phận của hắn chẳng khác gì chuông treo chỉ mảnh, còn ông thì đã quá mệt mỏi lẫn tức giận với kẻ ngoan bướng không đầu hàng.

"Hãy đem hắn đến phủ của ta."

Giọng nói nhàn nhạt cất lên từ góc bên kia căn phòng khiến Mitake thoáng giật mình. Ngoảnh đầu sang phía vị tổng chỉ huy trẻ tuổi, ông khẽ nhíu mày, chờ đợi một lời giải thích rõ ràng hơn.

"Lâu đài phía Đông vẫn còn chỗ trống, ông có thể đem hắn đến đó."

Jidaiichi điềm đạm lên tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt như không. Nhưng yêu cầu đường đột này khiến ông kinh ngạc, rồi tự hỏi mình đã vô tình bày ra vẻ mặt nào để anh ta lưu tâm như vậy. Bởi anh ta đã cất đi cho ông một vấn đề phiền não, ông thở nhẹ một hơi, rồi gật đầu và tỏ ra cảm kích.

"Ta sẽ làm như anh nói."

Jidaiichi nhìn ông bằng ánh mắt xa lạ, như thể không muốn thừa nhận mình đã quan tâm. Bình thản quay đi, anh ta chấp bút tiếp tục phê duyệt các công văn. Ông khẽ mỉm cười, rồi quay lại với công việc.

..
.
.
.

Ryanji nghiêm nghị ngồi chờ đợi cùng với hai người hầu khác sau lưng, trong lúc một cai ngục đem Sesshoumaru qua khu biệt phủ trong pháo đài. Để khay thuốc và một bộ quần áo mới cạnh bên, anh sẽ chuẩn bị tươm tất cho khuyển yêu kia trước khi anh ta đến nơi ở mới.

Tay cai ngục vạm vỡ xuất hiện trước cửa phòng, vác trên vai cơ thể mềm lả của khuyển yêu. Hậm hực và có lẽ là ganh ghét với đặc cách mới dành cho anh ta, gã vừa bước qua bật cửa liền hất khuyển yêu rơi xuống sàn. Anh rùng mình khi âm thanh ướt máu đập vào tai, xót xa nhìn khuyển yêu khẽ run rẩy cuộn người lại sau cú sốc. Gã yêu quái hừm một tiếng, liếc xéo anh rồi quày quả bỏ đi.

Không để mất thời gian hơn, Ryanji hướng dẫn hai người hầu cẩn thận di chuyển khuyển yêu đặt vào tấm nệm đã trải sẵn. Sesshoumaru hầu như không phản ứng, ngoại trừ hơi thở nhanh hơn cho thấy anh ta đang đau. Buông xuôi mình trong tay kẻ khác, anh ta trông như chẳng còn quan tâm gì đến bản thân, hoặc là cũng chẳng đủ tinh thần lẫn sức lực cho việc đó. Đôi mắt trống rỗng nhìn vào thinh không, mệt mỏi khép lại khi anh lên tiếng xin phép và vươn tay về phía vạt áo.

Dỡ bỏ trang phục để làm sạch vết thương và quấn băng tạm thời, anh đã muốn bỏ qua luôn công đoạn chấm thuốc bởi đắn đo tác dụng hữu ích thực sự của nó có xứng đáng với sự chịu đựng của anh ta hay không. Da thịt bầm dập ở chỗ này và vỡ nát ở chỗ nọ, thân thể lạnh giá của anh ta như vừa bị nghiền dưới một cối xay. Bao nhiêu lần nhìn thấy anh ta bị treo lên trong ngục tối hay ngoài sân, anh cũng không hình dung hết được mức độ huỷ hoại bên dưới lớp áo và sự tàn khốc của tra tấn. Chạm vào các vết thương, anh đã tự hỏi chúng có dừng lại nếu như chúng nhìn thấy những gì chúng gây ra, hay chúng sẽ còn hả hê hơn rồi tiếp tục...

... và anh ta đã không bao giờ kêu lên,
ngay cả khi rơi xuống đáy sâu và bị dày xéo dưới chân kẻ thù...

Nỗi buồn dâng lên, trái tim trĩu nặng những lo âu và thương xót. Thầm cầu mong rằng những ngày tháng địa ngục đối với anh ta đã chấm dứt, anh hết sức nhẹ nhàng trong từng cử chỉ, cố gắng để anh ta không bị tổn thương nhiều hơn. Lẽ ra anh sẽ để anh ta sử dụng thuốc an thần, nếu không phải vì giấc ngủ tự nhiên là cần thiết cho sự phục hồi của yêu quái. Nhưng khuyển yêu có ngủ được không, với mức độ thương tích nặng nề như vậy ? Và anh lại day dứt bởi những gì mình không thể giúp đỡ. Cho người thay khăn trải giường rồi mặc lại áo mới cho khuyển yêu, đã có một lúc anh siết nhẹ tay anh ta như một lời an ủi. Khuyển yêu nhắm mắt nằm lặng yên, như thể cái chết đang được chào đón.

..
.

Một chiếc xe bay hạ xuống khoảng sân phía trước căn phòng, từ đó người thuộc hạ của vị tổng chỉ huy bước ra. Hozukyo, người đã đi theo Jidaiichi trong cuộc tỉ thí trước đó, nhìn qua một lượt rồi kết luận luôn trước khi anh kịp lên tiếng báo cáo.

"Đã xong rồi thì đi thôi."

Vừa nói xong, Hozukyo tiến tới cạnh giường, quỳ xuống tự tay bế thốc Sesshoumaru lên rồi đưa ra ngoài xe trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Anh vội đi theo, sợ người thuộc hạ mạnh bạo lại làm đau khuyển yêu, nhưng anh ta đã đặt hẳn Sesshoumaru lên sàn xe mới rút tay về, hành động dứt khoát nhưng vẫn có phần chú tâm. Khuyển yêu trở mình, quay người vào trong, có lẽ vì không muốn nhìn ai, hay vì lưng còn đau nhói. Hozukyo khẽ bật cười, khi chút tử tế đó của anh ta không được đón nhận. Dù sao, họ vẫn là kẻ địch của nhau. Cảm thấy nhẹ nhõm hơn với thái độ không có ác ý của Houzukyo, anh cúi đầu rồi vào trong xe, cùng với anh ta trông chừng Seshoumaru suốt chuyến đi còn lại.

..
.
.
.

"Cho tên khuyển yêu tới biệt phủ ấy, là ý của bệ hạ hay của Mitake vậy ?"

Hatori hằn học lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ tức tối khi nghe tin Sesshoumaru được đưa đến một trong những nơi tĩnh dưỡng tuyệt đẹp mà không phải ai cũng được quyền lưu trú. Kurami nghếch mặt lên trời, tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ.

"Hình như không phải của cả hai."

Hatori im lặng, chờ hắn ta diễn giải thêm. Kurami chu môi ra chiều phê phán.

"Ta nghe nói Iriya đã từ chối lời nhờ vả của tổng chỉ huy, nghĩa là bệ hạ không có mệnh lệnh cụ thể trong vụ này." - Hắn ta nói, rồi đột ngột quay sang gã tìm sự đồng tình - "Nhưng ngươi không thấy lạ sao ? Khi ông ta không đem Sesshoumaru về phủ riêng mà lại đem đến chỗ của Jidaiichi."

Hatori gật gù, Kurami được nước xoa cằm phân tích tiếp.

"Và nếu ngài ta đồng ý... lại còn cho phép hắn lưu trú ở cung điện bậc nhất của mình..."

"Ý ngươi là gì ?" - Gã cau có khi hắn ta mãi không đưa ra kết luận.

Kurami nhún vai tỉnh bơ. - "Ta cũng chưa biết. Còn phải chờ xem ý của ngài ta là gì."

Hatori gầm gừ trong cổ họng, bàn tay nắm chặt ngứa ngáy chỉ muốn tìm nơi trút giận.

..
.
.
.

Chiếc xe dừng lại trong khu vườn đẹp đẽ trước một căn phòng nằm sâu trong nội phủ. Qua cánh cửa được mở sẵn ra, Ryanji thấy chăn nệm đã được chuẩn bị sẵn sàng và chu đáo. Hozukyo lại tự mình đem Sesshoumaru vào phòng, như thể khuyển yêu vẫn là một kẻ rất giá trị. Anh nhìn sơ qua căn phòng giản dị và thanh nhã, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng như làm dịu tinh thần.

Hozukyo đặt khuyển yêu vào giường rồi bỏ đi đâu đó. Một lần nữa, khuyển yêu cuộn người và quay mặt vào trong, đôi mày khẽ chau như khó chịu với sự thương hại nào đó từ chỉ huy của kẻ thù. Anh ta vẫn chưa mất hết ý thức, nhưng như thế cũng có nghĩa là anh ta còn cảm nhận mọi khổ đau. Anh lại thấy nơm nớp, lo sợ nếu nhiều kẻ biết đến điều này. Dù sao, anh ta được thả khỏi pháo đài là bởi vị chúa tể cho rằng anh ta bị điên, nếu ngài ta phát hiện nó chỉ mang tính nhất thời và tâm trí anh ta còn phản kháng, chắn chắn là anh ta sẽ bị ném vào ngục tối lần nữa. Nuốt xuống và nhìn thẳng tỏ ra như không biết gì, anh kín đáo nhìn vài người hầu xung quanh, hy vọng không ai trong số đó đóng vai giám sát.

Hozukyo quay lại cùng với Iriya, mọi người trong phòng cúi sâu người chào khi nữ chỉ huy đến. Quỳ xuống bên cạnh khuyển yêu, nữ chỉ huy gật đầu ra dấu cho người thuộc hạ dỡ chăn ra và xoay người khuyển yêu lại. Nắm chặt vai anh ta kéo qua, Hozukyo giữ một lúc trước khi buông tay, sau khi đã đánh giá rằng Sesshoumaru sẽ không quay đi lần nữa. Thờ ơ nhìn một điểm vô định trước mặt, anh ta dường như như chẳng muốn đoái hoài đến ai. Dầu vậy, nếu tinh ý vẫn nhận ra được sự căng thẳng trong hơi thở chậm và sâu. Iriya giơ tay lên, và một luồng sáng từ đó bao bọc cơ thể kẻ nằm trên nệm.

Sesshoumaru mím môi, bàn tay cuộn chặt nắm lớp khăn trải giường, như thể anh ta đang cố kìm chế bản thân không giãy dụa. Hướng vào thinh không, ánh sáng vỡ tan trong mắt hoàng ngọc bởi một nỗi đau đớn trong tinh thần hơn là trên thể xác. Iriya đang triển khai pháp thuật để khống chế anh ta trong thời gian anh ta ở đây, có lẽ đã nhấn chìm anh ta vào nỗi tuyệt vọng không thể trốn thoát. Điều an ủi duy nhất, là có lẽ anh ta sẽ không bị đối xử tàn bạo như ở pháo đài.

Khi nữ chỉ huy kết thúc pháp thuật, khuyển yêu khẽ run rẩy như phát sốt. Hơi thở nóng hổi trong khi bàn tay vẫn lạnh ngắt, dường như nhiệt lượng đã hội tụ về một nơi duy nhất trong lồng ngực. Iriya lặng yên quan sát với vẻ mặt khó đoán, rồi lạnh nhạt rời khỏi phòng. Hozukyo ngồi lại với vẻ tò mò, như muốn coi anh sắp làm gì, hay phản ứng tiếp theo của khuyển yêu ra sao. Làm ngơ kẻ đang tỏ ra hiếu kỳ, anh đắp chăn lại cho Sesshoumaru, bỏ thêm túi giữ ấm dưới chân anh ta. Lấy khăn lau qua mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, anh dõi mắt nhìn ánh sáng chìm dần trong con ngươi hổ phách, và bóng tối lan rộng cùng với đồng tử dãn ra của một kẻ đã sụp đổ tinh thần.

Sesshoumaru thở ra một hơi nhè nhẹ, rồi nhắm mắt lại, cơ thể bất động khiến anh tưởng như anh ta đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro