35. Thay đổi
"Có thể tin tưởng được ngài ta không ?"
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác !"
...
..
.
.
Mặt trời lên cao, không gian vắng lặng. Nắng vàng đổ xuống sàn gỗ bóng loáng, cành cây khẽ lay động ngoài hiên.
Trong gian phòng trống trải, Jidaiichi ngồi nhìn ly trà trước mặt với tâm trạng trống không. Ở đâu đó ngoài kia, có kẻ rộn ràng chuẩn bị tiệc tùng, có kẻ nao nức mong chờ chuyến đi xa. Không khí náo nhiệt ấy như tô vẽ thêm trên những chiếc mặt nạ, khi những lời thì thầm nguy hiểm đang len lỏi qua các bức tường thành.
Có điều gì đó đang thay đổi...
Có điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra...
Anh có thể cảm nhận nó, đáng lẽ anh phải phản ứng nhiều hơn, đứng lên truy tìm dấu vết, nắm bắt thế cuộc đang chuyển dời. Nhưng không, anh vẫn ngồi đây, thờ ơ nhìn vào một ly trà, không thấy bất cứ động lực nào, hoặc là chẳng có gì thực sự quan trọng đối với anh. Anh nhìn vào ly trà không rời mắt, như cách anh đã nhìn cái gương hàng đêm, chỉ là không có sự mong chờ nào ở đó.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến anh...
... hoặc thứ thuật pháp được trao cho anh là một sự dối trá...
... hoặc là anh đã tự lừa dối chính mình, hy vọng hão huyền rằng anh là kẻ quan trọng đối với hắn theo một cách nào đó. Và đây là lúc anh nhìn vào sự thật, trả lời cho câu hỏi liệu anh có thể chịu được việc hắn sẽ không bao giờ đáp trả ?
Hắn không khao khát anh như cách anh đã ước ao có hắn. Cái gương có thể là một trò vớ vẩn, nhưng phản ứng của hắn trong vòng tay anh là sự thật.
Cái ôm của anh ngày hôm ấy... anh đã ôm ấp một thân xác rỗng không... lấp đầy nó bằng chính giấc mơ của mình...
Ánh mắt của hắn đêm nao... đã là một lời cảnh báo... nhưng anh đã quá ngoan cố không chịu thừa nhận...
... cho đến bây giờ.
Jidaiichi cuối cùng cũng cầm ly trà lên, nhấp một ngụm. Hương vị của nó không đổi, không có gì đặc biệt hơn rất nhiều ly trà trước đó. Anh nhớ tới cái thời mà anh còn hững hờ với thế giới, hững hờ với mọi thứ xung quanh mình. Thời gian có vẻ như rất dài và buồn chán, nhưng ít nhất anh không phải cảm nhận nỗi đau nào.
... như anh đã từng.
Anh dỏng tai lên, lắng nghe nhịp đập trong lồng ngực. Trái tim vẫn ở đó, chỉ là nó không còn cảm xúc nào. Anh không buồn bã, cũng không vui mừng. Không có mong chờ, không có oán trách. Không có yêu thương, không có hờn giận.
Không còn gì nữa.
Mọi thứ đã biến mất, như thể hắn chưa từng hiện hữu trong cuộc đời anh.
Jidaiichi nhấp một ngụm trà khác, tự hỏi trạng thái trống rỗng này sẽ kéo dài đến bao giờ. Anh sẽ yên ổn như thế này đến hết hôm nay, hay ngày mai, hay ngày kia ? Đêm nay, anh sẽ lại cầm chiếc gương lên, để xem anh có còn cảm giác hồi hộp nữa hay không.
Cho đến ngày anh có thể dứt khoát vứt bỏ cái gương.
.
.
.
.
"Ôi ! Tướng quân !"
"Jidaiichi-sama !"
Một lãnh chúa đứng gần cửa thốt lên khi vừa xoay người, một vài chỉ huy bậc trung đứng gần đó vội cúi đầu chào. Phòng tiệc đang rôm rả liền im bặt vì sự xuất hiện đường đột của vị khách mới. Chẳng trách được họ, khi đã ngà ngà say trong cơn hưng phấn thì khó mà nhận định được ai sắp đến gần. Vị tướng quân đã bất ngờ đổi ý và tham gia không có thông báo, khiến Hozukyo cũng trở tay không kịp. Ở bàn dành cho thượng khách, Kurami hấp tấp đưa lay lau miệng sau khi vừa phun ra một ngụm rượu, có vẻ đã chột dạ vì mới nói xấu người vắng mặt. Vị chủ tiệc, Uzumasa mừng rỡ sai người lập tức chuẩn bị bàn mới đặt ở chính vị.
Vị tướng quân bước ngang qua phòng tiệc trong khi tất cả im lặng lần lượt nghiêng người chào, rồi ngài giơ tay ra dấu khi vừa ngồi xuống.
"Các ngươi cứ tiếp tục."
Mọi kẻ từ dãy bàn thứ hai trở đi tuỳ theo chức bậc mà hành lễ theo cách khác nhau, cúi đầu lần nữa rồi mới tiếp tục trò chuyện với nhau. Không khí trầm xuống, như thể họ vừa trao đổi vừa quan sát mọi động thái của ngài.
Rượu được rót đầy chén, ngài thưởng thức một chút, rồi bắt đầu quan sát những kẻ hiện diện trong phòng tiệc. Phân nửa là những cái tên quen thuộc trong hội đồng chính sự, nửa còn lại là những gương mặt sáng ngời đang tìm kiếm quyền lực và liên minh thông qua các hôn ước.
"Thái chính đại nhân có vài câu chuyện rất thú vị, cháu có muốn nghe không ?" - Uzumasa nghiên người hỏi, mà Hozukyo có thể đọc ngay ra ý định tạo cơ hội cho cô cháu gái ngồi cạnh bên vị kia đến gần ngài hơn.
Ngài đảo mắt giây lát rồi quay đi, không có vẻ hứng thú nào. Chắc chắn là ngài đã không đến đây để cân nhắc một liên minh. Nhấc chén rượu lên, dường như ngài có chút khó chịu nào đó.
"Ta mới than thở sao ngài lại đoạn tuyệt tiệc tùng, không ngờ lại được cùng nâng chén với ngài ở đây, thật là quý hoá quá !" - Kurami tươi cười, tay cầm chén bạc giơ cao. - "Không biết ngọn gió nào đã cho ta may mắn đó vậy ?"
Ngài nhìn hắn một lúc dửng dưng, rồi đảo mắt sang kẻ đang nghiêm chỉnh ngồi phía sau lưng hắn. Bắt gặp ánh mắt của ngài, kẻ kia cúi đầu khuôn phép. Kurami nhận ra vấn đề tức thì, nhanh chóng lên tiếng.
"Ngươi rót rượu cho ngài đi."
Kẻ kia liền đứng lên, tiến đến thay vào vị trí người hầu bên cạnh ngài.
Ngài nhìn chén rượu dần dần được đổ đầy, có vẻ không tập trung. Từ tốn, kẻ kia đặt bình rượu sang bên, nghiêm nghị chờ đợi. Không phải là một kẻ đặc biệt thu hút ngay từ đầu, nhưng cũng là một kẻ có tư chất không tồi, và cái nhìn khẳng khái khiến người ta khó mà nghĩ đây là một kẻ thân cận dưới trướng Kurami, hoặc là hắn ta có kỹ năng diễn kịch tuyệt hảo. Hozukyo lặng lặng quan sát từ đầu tới cuối, thầm khen tay chỉ huy gian ngoan cũng có biệt tài thấu hiểu sở thích của người khác.
"Ngươi tên gì ?" - Ngài hỏi, cho thấy đã quyết định sẽ rời khỏi phòng tiệc cùng ai.
"Ajiro, thưa ngài." - Kẻ kia điềm đạm đáp lại, mi mắt vẫn hạ.
"Cậu ta đã làm thư ký ở phủ Iriya-dono được năm năm rồi." - Kurami bắt đầu khoe khoang về đề cử của mình - "Không phải ai cũng được chọn vào vị trí đó, cũng không phải ai cũng được tín nhiệm lâu như vậy... Tôi đã muốn rút cậu ta về sớm hơn, nhưng bên ấy cứ than phiền chưa tìm được người thay thế thích hợp."
"Sao tôi không nhớ mình đã thấy cậu ta trước đây nhỉ ?" - Hozukyo xoa cằm hoài nghi.
"Tất nhiên, cậu ta có nhiều công việc quan trọng hơn là đãi tiệc và tiếp khách." - Kurami liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Uzumasa bĩu môi, ý như Ajiro sẽ không có nhiều giá trị hơn những kẻ đã được gửi vào phòng ngủ của ngài trước đó. Hozukyo không biết ngài thực sự nghĩ gì, khi nhận một quân bài từ tay Kurami như vậy.
..
.
.
.
Tối muộn.
Bên ngoài engawa, vị tướng quân ngồi trước một bàn cờ đang chơi dở. Cho gọi Ajiro đến, có lẽ ngài đã muốn thử tài trí của kẻ kia. Ngài đã dừng lại ở một nước đi khá lâu, qua hơn vài tuần vẫn chưa quyết được cách xử lý tốt nhất. Hozukyo đã từng gợi ý thử nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, bây giờ cũng muốn chờ xem kẻ kia có thể ứng biến tốt hơn không.
Ajiro đến, dừng bước khi còn cách xa một khoảng, trịnh trọng nghiêng người chào. Ngài hất đầu về phía tấm đệm ngồi bên kia bàn cờ. Kẻ được gọi cúi đầu lần nữa, trước khi đến ngồi ở vị trí đã được chuẩn bị sẵn cho mình. Ánh nhìn mềm mại, ngài khẽ nhếch môi khi lên tiếng.
"Lượt tiếp theo là của ngươi."
Kẻ kia bắt đầu chăm chú chú quan sát bàn cờ. Đôi mày hơi cau lại, dường như hắn thấy mình đã rơi vào thế khó. Nước đi nào cũng có thể dẫn tới một nước đi sai lầm khác, làm thế nào hắn có thể thắng ván cờ này và gây ấn tượng với ngài ? Hozukyo hít một hơi đầy lồng ngực, khi bàn tay kia nhấc lên.
"Nhanh vậy sao ?"
Ngài bật cười, còn Hozukyo nhíu mày vì nước đi ấy hắn đã từng nghĩ tới. Chẳng có gì đáng khen ngợi ở đó, trừ khi ngài đang chế giễu chính mình vì đã kỳ vọng. Kẻ kia dường như cũng hiểu hắn ta sẽ sớm rơi vào thất thế trong vòng năm nước đi nữa, chỉ gật nhẹ đầu, điềm tĩnh trả lời.
"Tôi chỉ không muốn bị mắc kẹt mãi."
Ngài cười khẽ, như thể cũng hài lòng vì điều gì đó. Di chuyển một con cờ như lẽ tất nhiên, ngài lại thong thả lên tiếng.
"Ngươi đã nghe những gì về bệ hạ ?"
"Có kẻ nói rằng bệ hạ đang có vài hứng thú mới, cũng có kẻ nói bệ hạ muốn được yên tĩnh một thời gian. Có điều chắc chắn là ngài sẽ không sớm quay lại."
Kẻ kia đáp lại, ngón tay đẩy một viên trắng sang bên, bộ não làm hai nhiệm vụ đồng thời.
"Chuyến đi của Iriya tốt đẹp chứ ?" - Ngài lại hỏi như vô thưởng vô phạt, cùng lúc đặt thêm lên bàn cờ một hạt đen tuyền.
"Vô cùng mỹ mãn, vừa đúng thì khai hoa. Ngài ấy sẽ cảm kích khi biết ngài có lòng quan tâm như vậy." - Kẻ kia ngẩng lên, tỏ ra vui vẻ như chính mình được hỏi thăm.
Ánh mắt ngài đột nhiên đổi sắc lạnh, cảnh báo vở kịch đã đến lúc hạ màn. Ajiro liền cúi đầu với ít nhiều căng thẳng. Ngài quan sát hắn một lúc như vậy, rồi mới khô khan hạ giọng.
"Tới lượt ngươi."
Đôi vai xuôi xuống, kẻ kia khẽ thở ra, nhấc một quân cờ lên. Nhưng ngay trước khi đặt nó xuống một vị trí khác, hắn chợt khựng lại. Vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng hắn lại đưa con cờ về chỗ ban đầu, khiến ngài cũng ngạc nhiên mà nhìn hắn lần nữa. Ngồi thẳng lưng hơn, hắn tỏ ra rất nghiêm túc khi lên tiếng.
"Cho tôi mạn phép hỏi, tại sao ngài lại trung thành với bệ hạ ?"
"Bản thân ngươi không thấy được lý do của mình sao ?" - Ngài khẽ nheo mắt, mỉa mai.
"Tôi chỉ là một kẻ tầm thường, sao có thể so sánh được với ngài. Ngài là người quyền thế thứ hai ở lục địa này." - Kẻ kia đều đều đáp, rồi nhấn mạnh - "Chẳng phải chỉ cần một bước nữa là ngài có thể trở thành bá vương sao ?"
Hozukyo giật mình khi nghe câu hỏi, kín đáo nuốt xuống, cảm tưởng như mình sắp bị chặt đầu với cuộc trò chuyện đầy tính làm phản này.
"Bá vương ?" - Khoé môi lại cong lên, ngài nghiêng đầu, tỏ ra hiếu kỳ - "Ngươi có đề nghị gì ?"
Ajiro không nói thêm lời nào, chỉ nhìn ngài như thể ngài đã biết câu trả lời rồi. Hozukyo nín thở, khi ánh nhìn của ngài dần trở nên vô cảm. Câu hỏi của hắn ta phải đến từ kẻ có thế lực hơn. Kurami ? Iriya ? Mitake ? Hay là một kẻ giấu mặt khác ? Và ngài dường như đang nhìn vào con người đó, với những toan tính riêng.
"Ngài ta đã thắng một cách công bằng."
Ngài lên tiếng vô cảm, và Hozukyo bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, như thể bản thân sẽ không vướng vào âm mưu nào. Là một chỉ huy bậc trung, hắn không có nhiều lựa chọn sẽ phục vụ ai, nhưng ít nhất, hắn muốn phục vụ dựa trên danh dự.
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã giải đáp cho kẻ ngu muội này." - Ajiro nghiêm chỉnh cúi đầu.
Ngài nhìn hắn lạnh nhạt, có vẻ cũng không còn hứng thú nào nữa. Kẻ kia cũng tự biết thân phận, lùi người lại một chút, hai tay đặt quy cách bên hông, nghiêng người sâu hơn.
"Chắc là ngài đã mệt, tôi xin phép rút lui."
"Cái nhẫn của ngươi..." - Ngài khẽ chớp mắt, cái nhìn nhàn nhạt không dịch chuyển khỏi kẻ quỳ trước mặt.
Hozukyo ngó nghiêng, thấy màu sắc quen thuộc, lập tức nhớ đến viên thạch anh hắn đã nhận được trong nhiệm vụ tìm người và đã trả lại sau đó. Có phải đó mới là thứ đã thu hút chú ý của ngài trong tiệc ?
"Nếu nó vừa mắt ngài, tôi xin để nó lại đây." - Ajiro ngẩng lên, hơi mỉm cười.
Ngài gật đầu. Ajiro lập tức tháo nhẫn, cung kính đặt nó lên bàn cờ, rồi hành lễ một lần nữa. Ngài im lặng theo dõi từng cử chỉ của kẻ kia cho đến khi hắn ta khuất dạng, rồi mới hạ mi nhìn xuống thứ lấp lánh trên bàn. Hozukyo đến gần hơn, chăm chú soi xét, e ngại nó chứa đựng phép thuật nào đó.
"Thưa ngài, không phải là Kurami cố tình đưa nó ra chứ ?" - Hắn nhìn ngài nghiêm trọng, cảm giác có một âm mưu sau tất cả mọi chuyện.
"Ngươi kiểm tra đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro