Chương 2




Đây là thể loại xe gì?

So với lúc trước ngồi xe lửa càng khiến người ta khó chịu hơn. Nước chua không ngừng tuông ra bên ngoài khiến cô không thể nào một lần lại một lần nuốt xuống phía dưới bụng. Sau đó lại một vòng tuần hoàn ác tính, tần xuất càng lúc càng tăng nhanh. Không thoải mái cũng tăng lên dần.

Chờ đến thời điểm dừng xe, cô nhanh chóng bước xuống xe. Tìm được một cái thùng rác, buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt. Không ngoài ý muốn mà nôn ra bên ngoài.

Thật sự là khó có thể chấp nhận được.

Đồ ăn vừa rồi ăn được tất cả đều nôn ra cả.

Vương Vĩ đứng bên cạnh như không nghe thấy mùi vị hôi chua phản phất trong không khí. Vỗ nhẹ người cô cho cô dễ dàng hít thở, nhìn cô đã ổn rồi vội vàng lấy bình nước đã mở sẳn đưa qua . "Tiểu Lan, súc miệng nào."

"Ừm."

La Lan gật đầu, lúc này cả người cô đều dựa vào Vương Vĩ. Tuy rằng lúc nôn ra dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng muốn cô đi ăn cơm lúc này thì một chút cô cũng không muốn đi.

"Vương Vĩ, ta không muốn ăn cơm."

"Vậy thì không ăn." Vương Vĩ đồng ý lời cô nói, "Ngươi chờ một chút."

Nói xong, Vương Vĩ liền đi tìm Vương Duệ. Rất mau liền quay về, "Đi thôi, ta mang ngươi đi dạo."

"Ngươi không ăn sao?"

"Nếu đói bụng thì tùy tiện mua vài cái đồ ăn ăn là được, ngươi không cần phải để ý đến ta." Vương Vĩ cười ra một hàm răng trắng tinh. "Tiểu Lan, sát bên vách phố chính là tòa nhà bánh hóa lớn, chúng ta đi mua vật dụng đi."

"Được."

Đừng nhìn Vương Vĩ lớn lên cao lớn thô thiển nhưng làm việc lại vô cùng cẩn thận. Từ khi vào tiệm bách hóa liền từ trong ba lô lấy ra một quyển vở. Mở ra bên trong chính là những vật phẩm cần mua trong nhà được cẩn thận ghi lại. Nồi, chén, gáo nước, dầu muối, tương dấm,kim chỉ... chin chít gần hai trang giấy.

Lần lượt từng thứ từng thứ được mua.

La Lan không đi xe được nên ở tiệm bách hóa chờ. Còn hắn thì dọn đồ đến phía sau tiệm cơm, sau đó quay lại đón cô.

Cứ như vậy, hai lần chạy xe đến tầm hai giờ chiều. Đồ cần thiết hầu như là đã mua đầy đủ. "Tiểu Lan, ngươi có muốn mua thêm đồ vật khác?"

La Lan lắc đầu, nghĩ đến chiếc xe quỷ quái làm cô khó chịu kia, lại mở miệng nói, " Ta muốn đi nhà sách."

"Được."

Vương Vĩ đối với cô vợ nhỏ nhà mình, có thể nói là nói gì nghe đấy.

Cùng nhau ăn cơm xong, đến tiệm bách hoa mà Vương Duệ đang mua đồ vật nói một tiếng. Hai người liền đến hiệu sách.

Hiệu sách cùng với tiệm bách hóa ở trên một con đường. Khoảng cách tầm mấy trăm mét, rất mau liền tới nơi. Nhìn sách vở bày biện chỉnh tề, Vương Vĩ liền cảm thấy có chút đau đầu. Nhưng La Lan nghe mùi của sách vở phản phất có cảm giác giống như ở chính trên sân nhà của mình. Vừa rồi còn bộ dạng ủ rũ ngay lập tức liền phấn chấn tinh thần.

Cầm lấy một quyển sách sau đó liền không thể nào bỏ xuống được. Đôi mắt dính chặt lên quyển sách đã qua một giờ nhưng không hề chuyển động sang nơi khác.

Vừa thấy sách liền đau đầu như Vương Vĩ cũng không cảm thấy nhàm chán. Đứng thẳng tắp bên cạnh mà nhìn cô tấm tắc, đây là vợ của hắn. Má ơi, bộ dáng tập trung tinh thần đọc sách thật sự là quá xinh đẹp rồi. Thật sự là quá giống với tiên nữ a.

"Vương Vĩ."

Mãi đến khi âm thanh của Vương Duệ vang lên. Vương Vĩ mới hoàn hồn.

La Lan tỉnh lại từ trong thế giới trong sách, sách này quá đẹp mắt. Cô dám khẳng định, đây là một quyển sách có một không hai mà cô đã từng xem qua thật sự là không nỡ buông tay mà. Cô tính toán tiền trên người âm thầm quyết định mua quyển sách này đem về.

Sau đó lại nghĩ đến mục đích đến hiệu sách, đem sách trong tay đưa cho Vương Vĩ, "Giúp ta lấy nó."

"Được."

Chờ đến lúc tính tiền, người bán hàng ở hiệu sách có chút giật mình mà nhìn cô, "Cô gái, cái này tất cả đều mua sao?"

La Lan gật đầu.

Không chỉ người bán há hốc mồm mà Vương Vĩ cùng Vương Duệ cũng đều có chút há hốc mồm.

Những cái tên sách đó bọn họ đều biết, chính bởi vì như vậy nên bọn họ mới biết được nội dung trong đó không phải người bình thường là có thể hiểu được. Ví dụ như: cơ sở máy móc, thiết kế máy móc, bước cơ bản thiết kế máy móc. Dù là bên trong sách có hướng dẫn nhưng với đầu óc của bọn họ không phải chỉ xem là có thể hiểu rõ được.

"Cô gái, sách này cũng lấy sao?"

Người bán hàng cầm quyển sách kia cùng với những quyển còn lại không giống nhau <Hồng Lâu Mộng>, mở miệng hỏi lần nữa.

" Lấy."

Từ âm thanh nhanh chóng cùng với biểu tình vui vẻ của La Lan thì có thể nhận ra, sự yêu thích của cô đối với quyển sách này vượt xa những quyển sách kia.

Hơn hai mươi quyển sách, tổng cộng gần năm trăm đồng tiền.

Vương Vĩ vui tươi hớn hở ngăn chặn La Lan trả tiền, "Để ta".

Tiếp theo sau khi hỗ trợ dọn sách La Lan liền cầm quyển  <Hồng Lâu Mộng> bình tĩnh mà đi theo ở phía sau. Trên có mẹ già dưới có con nhỏ như Vương Duệ nhìn cảm thấy người liền có chút đau, quả nhiên đây chính là bộ dáng sinh hoạt của vợ chồng son.

Chờ đến khi nhìn thấy ô tô phía sau, tâm tình La Lan rốt cuộc cũng không thể vui vẻ nỗi.

Đừng nói nàng ngay cả Vương Vĩ cũng cảm thấy khó chịu thay cô. Nhưng có thể làm sao giờ từ nơi này đến quân đội phải ngồi xe mất khoảng hai giờ đồng hồ. Không thể bế vợ nhỏ nhà hắn đi về nhà được.

Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe ô tô, thật sự là muốn lấy nữa cái mạng của La Lan. Trên đường đi kiên trì được nữa giờ đồng hồ cô liền không nhịn được nữa. Mở cửa sổ ra, kêu một tiếng sau đó nôn đến rối tinh rối mù, chờ đến thời điểm nước chua trong dạ dày đều bị nôn ra hết. Cô cảm thấy tất cả lục phủ ngũ tạng đều muốn ra ngoài hết rồi. Đừng nói cả người không còn sức lực, đầu cũng cảm thấy đau đầu chóng mặt.

Sau khi xuống xe cô được Vương Vĩ cõng vào nhà, nằm lên trên giường liền ngủ ngay lập tức.

"Tiểu Lan, tỉnh tỉnh, tỉnh dậy."

Trong lúc ngủ mơ bị người ta đẩy tỉnh, cô mê mang nhìn người đàn ông đứng bên mép giường, "Ta muốn ngủ".

Nghe cô vợ nhỏ mềm mại nói, còn có bộ dạng đáng yêu ngây thơ. Vương Vĩ thiếu chút nữa không nắm được cái chén trong tay. "Ăn trước một ít đồ lót dạ, ăn xong ngủ tiếp". Tật lực áp chế giọng nói lớn của mình, nghĩ nghĩ lại ngồi trực tiếp ngồi xỏm xuống. Dùng cái muỗng múc một ngụm cháo trắng, dùng môi của mình chạm vào cảm giác không nóng liền đưa tới miệng của La Lan.

"A! Há mồm"

La Lan há mồm, nhai theo bản năng rồi đem cháo nuốt xuống.

Cứ như vậy, một muỗng lại một muỗng. La Lan ăn được một chén cháo trắng.

Vương Vĩ ngồi xổm tại mém giường nhìn cô vợ nhà mình lại chìm vào giất ngủ. Suy nghĩ trở về thời điểm lái xe, gió có thổi một ít qua cửa sổ. Duỗi tay sờ nơi tráng của La Lan, xác định cô không có phát sốt. Lúc này mới bắt đầu nhẹ nhàng chân tay dọn dẹp những đồ vật đã mua về ngày hôm nay.

Thời điểm mà La Lan tỉnh dậy bên ngoài đã là buổi sáng. Nhìn cảnh vật không tính là lạ lẫm, đây chính là căn phòng của hai người bọn họ ở quân đội. Sạch sẽ ngăn nắp khá là tốt.

Đứng dậy đi ra ngoài.

Trên bàn cơm bên ngoài phòng khách có bữa sáng được một cái làn che đậy. Trên bàn còn có một tờ giấy ghi chú. Lúc cô thức dậy nếu cơm đã nguội lạnh thì nhất định phải hâm nóng lại ăn.

Hâm nóng đồ ăn?

Cô không biết việc này, cũng may là trong trí của ngươi chủ cơ thể này đã từng làm qua việc này.

Chỉ là có ký ức là một chuyện, tự bản thân mình làm lại là một chuyện khác đúng không. Thời điểm lấy bánh bao thịt được chưng nóng hổi ra, ngón tay của bàn tay phải trực tiếp cầm lấy làm ngón tay hiện ra ba cái mụn nước. Cháo thì bị khét.

Thế nhưng cô vẫn chấp nhận ăn.

Sau đó liền cầm cuốn <Hồng Lâu Mộng>, ngồi lên trên ghế của phòng khách bắt đầu đọc.

Chờ đến khi lúc Vương Vĩ trở về đến nhà, liền thấy cô vợ nhà mình ngồi nghiêm túc chỉnh tề đang xem sách. Cũng không tiến đến quấy rầy mà đi thu nhập chén đũa trên bàn cơm. Nhìn phía dưới đáy nồi có một lớp cháy khét liền cười cười.

Lúc này hắn mới lấy đồ ăn từ nhà ăn mang về đem lên "Tiểu Lan, ăn cơm".

"Được".

Lan Lan buông quyển sách, ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông đã ngồi xuống ở dưới bàn ăn, "Ngươi đã trở về?"

"Ừm, đến ăn, nhân lúc vẫn còn nóng".

Tay phải vừa bị mụn nước không tiện cầm đũa, cô liền cầm tay trái. Việc này đối với cô cũng không ảnh hưởng gì.

Vương Vĩ lúc trước là một binh sĩ trinh sát ánh mắt tự nhiên không kém, "Tay ngươi bị làm sao thế này?"

"Lấy bánh bao nóng".

Vương Vĩ thở dài ở trong lòng, có thể tưởng cô vợ nhỏ đã làm việc như thế nào khi không có mình ở nhà. Trực tiếp ngây ngốc mà cầm bánh bao nóng ở trong nồi "Lần sau dùng đũa gắp ra".

"Được".

Cùng một lỗi sai, cô sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.

Sau khi ăn xong, Vương Vĩ dùng kim đâm vào mấy mụn nước của cô rồi bôi thuốc vào. "Cơm chiều ta sẽ mang về, ngươi đừng vào phòng bếp. Biết chưa?"

"Được".

La Lan lại một lần nữa gật đầu.

Đến chiều cô không có xem tiếp <Hồng Lâu Mộng> mà là xem những quyển sách khác đã mua về. Nhìn cô xem những quyển này cùng với quyển sách yêu thích thật là khác biệt. Những quyển này cô lật nhanh chóng, kiến thức bên trên quyển sách này đối với cô mà nói thật quá đơn giản rồi.

Sở dĩ mua những quyển sách này chính là cô nghĩ đến sẽ chế tạo ra một chiếc xe không gây choáng. Dù sao chiếc ô tô trước đó sống chết cô cũng không ngồi lại.

Cho nên tuyệt đối không suy xét đến xăng, hương vị kia cô chịu không nỗi.

Vì thế, trong thời gian nữa tháng. Buổi sáng La Lan đọc <Hồng Lâu Mộng> buổi chiều nghiên cứu xe mới. Muốn thứ gì nàng đều hỏi Vương Vĩ.

Vương Vĩ đối với sinh hoạt hiện tại cũng rất vừa lòng. Tuy răng so với lúc trước mệt hơn một tý nhưng mỗi ngày trở về có thể thấy cô vợ nhỏ xinh đẹp. Buổi tối có thể ôm thân thể mềm mại của cô ngủ, ngày hôm sau cảm giác tinh thần của hắn đều phấn chấn cả lên.

Nhưng mà bọn họ tự thấy tốt người ngoài lại không cảm thấy như vậy.

Đặt biệt là nhóm người vợ của các quân nhân bên trong quân đội.

Thời gian dài La Lan không có xuất hiện trước mặt mọi người. Cô trở nên càng ngày càng thần bí, đương nhiên trong này không phải không có những người vợ của quân nhân tò mò tới tìm cô.

Chẳng qua so với những người không quen biết, thật hiển nhiên <Hồng Lâu Mộng> càng hấp dẫn cô hơn. Cho nên cô không hề do dự mà cự tuyệt hết đám bọn họ.

Thời gian càng lâu lời nào nói đều nói,  không nên nói cùng đã nói.

"Vợ Vương doanh trưởng có phải hay không thân thể có tật xấu gì không thể nói hay không?"

"Tật xấu cái gì? Ta thấy tám phần là không muốn ra gặp người."

"Mặt khác không nói, ta cảm thấy Vương doanh trưởng có chút đáng thương. Nghe nói bọn họ đã kết hôn bảy tám năm đến bây giờ vẫn chưa có con. Nhìn thời điểm hiện tại vợ đã có nhưng các người biết không? Buổi trưa cùng tối đều là Vương doanh trưởng mang từ nhà ăn về. Ngươi nghĩ xem vợ hắn có bao nhiêu lười nhát?"

"Cũng không biết cô vợ như vậy cưới về để làm gì?".

"Nhưng là không biết các ngươi có thấy qua không, mỗi ngày vào buổi tối ta đều có thể thấy Vương doanh trưởng bưng quần áo hắn cùng cùng vợ ra hồ nước bên kia giặt giũ đâu!"

"Không phải chứ cô ta ngay cả quần áo của mình cũng không giặt sao?"

Làm một nhóm các phụ nữ trong quân đội đều lắc đầu.

Đương nhiên thân là chị họ của La Lan chính là La Ngọc cũng không phải là không giúp đỡ giải thích qua. Chỉ là một chút hiệu quả cũng không có, "Bệnh gì? Ta xem đây là lười nhác".

"Thật là cũng không biết mấy năm trước kia, người nhà của Vương doanh trưởng như thế nào chịu đựng được".

Hơn nữa La Ngọc chịu khó miệng thì biết cách ăn nói, người cũng hào phóng mọi người cứ như vậy mà so sánh. Ở thời điểm La Lan hoàn toàn không biết gì đã bị treo lên đầu một chữ lười to lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro