Chương 82 + 83
Chương 82
Mặt trời chiều ngả dần về tây, hoàng hôn dần buông. Ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống lớp kính tráng men, đồ ăn còn nóng bốc khói nghi ngút, tạo cảm giác ấm áp.
Tang Tích Âm cảm thấy bữa ăn này khác với bữa trưa hôm ấy.
Rõ ràng là bóng đêm đã được ngăn cách bên ngoài cửa sổ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng không khác gì ban ngày, ông lại vẫn cảm nhận được vẻ đẹp độc đáo của buổi đêm.
Đó là một cảm giác vừa kỳ quái vừa xa lạ.
Hoàn toàn không giống cảm giác khi ngồi ăn với người nhà.
Ông cũng có bạn bè, cũng đã từng cùng bạn bè ăn uống, nhưng ông chưa từng cảm thấy thế này.
Nhìn Úc Chỉ hết bưng canh rồi lại đặt bát đũa giúp ông, trên ghế còn đặt nào là đệm mềm nào là gối dựa, khi ngồi vào ghế không còn cảm giác cứng nhắc như mọi khi, khiến cho tinh thần ông bất giác thả lỏng.
Ông quan sát một hồi, cuối cùng phát hiện có lẽ là do trong bữa ăn Úc Chỉ chăm ông kỹ quá, so với người nhà ông còn ân cần hơn, khiến ông thấy hơi không được thoải mái cho lắm.
Mà Úc Chỉ vẫn thong dong tự nhiên, như thể mọi thứ hắn làm điều là chuyện đương nhiên.
Nhưng làm gì có người nào không quá thân thiết mà lại ân cần chu đáo đến vậy?
Tang Tích Âm thầm nghĩ nhưng không nói ra.
Úc Chỉ không phải là người thích nói chuyện khi đang ăn, nhưng thực ra bữa ăn cũng là một cơ hội để giao lưu chuyện trò, với hắn hiện tại mà nói thì đúng là vậy thật.
Hắn và Tang Tích Âm không thể sống cùng một nơi, thời gian để hai người có thể giao lưu trong một ngày không nhiều lắm.
"Không biết Tang tiên sinh ngoài trồng hoa ra còn thích làm gì?" Úc Chỉ hỏi.
Đương nhiên là qua thời gian quan sát vừa qua thì hắn cũng biết được đại khái rồi, nhưng hắn vẫn cần mở đầu câu chuyện kiểu này.
"Đọc sách, chơi đàn, đi dạo, thỉnh thoảng còn nhận lời mời đến giảng bài ở các trường." Tang Tích Âm chậm rãi trả lời.
"Không có tập thể dục sao?" Úc Chỉ lại hỏi.
Tang Tích Âm liếc hắn một cái, "Buổi sáng có chạy bộ, cháu có muốn đi cùng không?"
Úc Chỉ cũng nghĩ là ông sẽ đoán ra được ý đồ của mình, nhưng không ngờ ông lại hỏi thẳng như vậy.
"Có thể sao?"
"Trước giờ chưa từng thấy cháu chạy bộ, thấy cháu có vẻ cũng không bận quá, hẳn là do thời gian bị lệch nhau. Nếu đã vậy rồi thì đừng miễn cưỡng làm gì."
Úc Chỉ bị từ chối thì chỉ khẽ cười, nhưng vẫn chưa nản lòng.
"Cháu rõ ràng có thể tập trung phát triển sự nghiệp, hoặc là tìm trò giải trí khác lúc rảnh rỗi, vì sao cứ phải phí thời gian ở đây với ông? Thích hoa cỏ đến mấy cũng không đến mức ngày nào cũng đến ngắm chứ?" Tang Tích Âm hỏi ngược lại.
Câu này nghe như câu chất vấn, Úc Chỉ có thể nghe ra được nghi hoặc trong đó, Tang Tích Âm thật sự không hiểu tại sao, và cũng rất muốn biết tại sao.
Hắn dời mắt về phía bát cơm của mình, cơm trắng nhìn như trong suốt dưới ánh đèn.
"Mỗi người đều có một kiểu sống mà họ thích và muốn có, sao tiên sinh lại chắc rằng cháu không thích có cuộc sống như của tiên sinh?"
"Người trẻ tuổi thì nên hoạt bát một chút, đừng có học theo ông......" Nghe giọng có vẻ ông đang không vui.
Có đôi khi năm tháng êm đềm tốt đẹp, không phải do mình giành được mà là do chính năm tháng ban cho.
Úc Chỉ ngẩng đầu nhìn ông, "Nhưng theo cháu biết, từ rất nhiều năm trước Tang tiên sinh đã không còn hỏi thế sự, chỉ yên lặng tận hưởng cuộc sống như này thôi."
Tang Tích Âm bị chặn miệng, không biết phải đáp sao.
Úc Chỉ bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà dễ nghe.
"Muốn khuyên bảo người khác thì cũng phải xem đối phương rốt cuộc là muốn gì."
"Tang tiên sinh, cháu vẫn biết rõ bản thân mình lắm."
Huống hồ hắn cũng không phải là người trẻ tuổi, tính ra thì hắn lớn hơn ông rất nhiều.
Tang Tích Âm thì chưa từng thấy thanh niên nào như này, trước kia ông từng gặp được những sinh viên về nông thôn nuôi heo trồng trọt, cũng từng thấy nhiều người dốc sức làm việc ở thành phố phải trở về quê hương, nhưng đó đều là những người hoặc là mang chí lớn hiện đại hóa nông thôn, hoặc là đã trải qua quá nhiều đau khổ mệt nhọc do lao lực, mới không thể không trở về với thôn làng bình yên.
Đâu có ai như Úc Chỉ.
Rõ ràng là người có tài năng, có bản lĩnh, có sự nghiệp, nhưng lại mang đến cảm giác rằng hắn không có nhiệt huyết phấn đấu vì sự nghiệp, không hề tò mò về xã hội đầy màu sắc, như thể hắn chỉ đang sống một cách tùy tiện, đơn giản vô cùng.
Như thể hắn đã từng chứng kiến nhiều điều, lại như thể hắn chưa từng phải trải qua điều chi, cam tâm tình nguyện an phận ở một góc nhỏ thuộc về riêng mình.
Tang Tích Âm cho rằng nếu Úc Chỉ sẵn lòng thì sau này có thể nỗ lực gây dựng lên cả một đế chế, nhưng nhìn hắn thế này thì hẳn là không có tâm tư làm vậy.
Úc Chỉ đúng là không có tâm tư đó thật, nếu như nhiệm vụ có yêu cầu thì hắn sẽ làm, nhưng đã không phải nhiệm vụ thì hắn liền không muốn lãng phí thời gian vào chuyện đó, dù sao thì ở thế giới này hắn thật sự không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí.
Từ góc nhìn của Tang Tích Âm, hắn thường xuyên đến nhà ông, nói chuyện phiếm, trồng hoa ngắm hoa đều là lãng phí thời gian, nhưng từ góc nhìn của Úc Chỉ, tất cả những chuyện khác ngoài thời gian ở bên ông mới là lãng phí thời gian.
Khi Úc Chỉ đã xác định rõ ràng mục tiêu thì sẽ luôn hướng về phía trước, mà mục đích của hắn đời này chỉ có duy nhất Tang Tích Âm thôi.
"Nhìn lại mới thấy chúng ta đã biết nhau được một thời gian rồi đấy nhỉ, cháu cứ gọi ông là Tang tiên sinh mãi, nghe cứ xa lạ thế nào ấy, mà bảo cháu gọi là ông trẻ thì cháu không nghe," Tang Tích Âm nghĩ một hồi, rồi mỉm cười, "Hay là gọi tên thì sao nhỉ? Coi như bạn vong niên."
Tích Âm.
Tích Âm......
Úc Chỉ chỉ chần chừ một giây thôi, sau đó lập tức lắc đầu, "Không cần đâu, cháu cảm thấy gọi Tang tiên sinh vẫn ổn."
Tang Tích Âm thật sự cảm thấy cách gọi này quá là xa lạ, song nếu Úc Chỉ đã không muốn sửa thì cũng đành vậy. Chỉ là trong lòng ông có chút thất vọng lẫn bất lực.
Ông không biết rằng, không phải Úc Chỉ không muốn gọi vậy, mà là hắn không dám.
Gọi "Tang tiên sinh" còn có thể miễn cưỡng dùng được, nhưng hai chữ Tích Âm này, chỉ sợ gọi một lần thôi là sẽ không thể nào che giấu được tình ý nồng nàn mà dai dẳng trong hắn.
Nếu vậy thì mọi cố gắng của hắn đều sẽ thành công cốc.
Sau bữa tối, Úc Chỉ không vội rời đi, dù sao căn nhà hắn mới mua cũng chưa được trang bị đầy đủ đàng hoàng, sợ hắn không tiện nên Tang Tích Âm liền mời hắn ở lại phòng cho khách một đêm, Úc Chỉ đương nhiên sẽ không từ chối.
Hai người ngồi ở đình viện, đèn trong nhà lều trồng hoa mở sáng, người chìm trong bóng tối nơi đình viện ngắm nhìn vườn hoa rạng ngời, ngắm nhìn muôn hoa đua sắc, dường như ngay cả làn gió mát nhẹ cũng mang theo hương thơm.
Tang Tích Âm nằm trên ghế nhàn nhã nhắm mắt lại, ánh trăng êm dịu chiếu xuống người tựa như một lớp chăn mỏng ánh lên sắc bạc mềm mại, nhẹ nhàng bao bọc lấy ông, mang lại cho ông chút bình yên tĩnh lặng.
Úc Chỉ ngắm hoa, cũng ngắm ông, trong đôi mắt chứa sự dịu dàng chính hắn cũng chẳng nhận ra, bình thường hắn rất kiềm chế bản thân, nhưng tại nơi vắng bóng hơi người, ẩn trong màn đêm này, tại khi hai mắt Tang Tích Âm còn đang nhắm nghiền, hắn cho phép chính mình buông thả một chút.
Tích Âm......
Hắn lẩm nhẩm trong lòng, thầm gọi lên cái tên này.
Dường như ngay cả gió cũng trở nên dịu dàng hơn, mang theo vị ngọt triền miên, lặng lẽ thổi qua trong đêm dài tĩnh mịch.
Úc Chỉ nở nụ cười.
—
Mấy ngày sau Tang Hành Vân mới nhận được tin Úc Chỉ đã chuyển đi, anh còn tưởng rằng hắn đã tìm được chỗ ở thích hợp, cuối cùng lại biết hắn mua biệt thự ngay trong khu nhà này.
Tang Hành Vân: "......"
Biệt thự ở cái nơi tấc đất như tấc vàng này không chỉ có giá bán thực tế mà còn bao gồm cả giá trị về mặt ý nghĩa nữa, có thể được sống cùng một khu với các ông lớn của mọi lĩnh vực ngành nghề đã là một loại cơ hội rồi, nhưng đương nhiên, đã có thể mua được nhà ở đây rồi thì bản thân hắn cũng phải là người bất phàm, không thiếu số tiền mua nhà đó.
Nhưng mấu chốt là Úc Chỉ vốn đã ở trong khu này rồi, bây giờ lại còn tự bỏ tiền ra mua một căn, khiến Tang Hành Vân cảm thấy đối phương đúng là đang làm chuyện thừa thãi, anh hạn hán lời thật luôn.
Hơn nữa Úc Chỉ tạm thời sống ở đây là để tiện đi dạy cho hai đứa nhỏ, nhưng bây giờ tự hắn mua nhà, vậy chẳng phải là hắn không có ý định rời đi sao?
Cảm giác kỳ quái trong lòng Tang Hành Vân lại trỗi dậy.
Lúc trước Úc Chỉ đột ngột đổi ý đã khiến anh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng anh cứ bỏ qua không nghĩ đến, về sau mọi chuyện đều bình thường thì cũng dần quên đi, nhưng bây giờ lại cảm thấy kỳ quái tiếp rồi.
Thế là anh chủ động đi gặp Úc Chỉ, "Úc tiên sinh, trong thời gian này cậu đã giúp đỡ Tiểu Ly và em trai tôi rất nhiều, nhưng hắn là cậu cũng có chuyện cần làm chứ nhỉ? Cũng vừa lúc là bây giờ chương trình học của hai đứa trên trường khá là nhiều, hay là giảm bớt thời gian gia sư của hai đứa đi?"
Úc Chỉ nhìn anh một cái, "Bình thường hai em ấy vẫn có thể theo kịp tiến độ học, tôi cho rằng chuyện này là không cần thiết, nhưng nếu như đại thiếu gia quan tâm đến sức khỏe của hai em thì tôi cũng sẽ không phản đối."
Từ lâu hắn đã không còn cần chút tiền lương gia sư nữa rồi, cũng không cần lấy lý do ở lại để lôi kéo làm quen với Tang Tích Âm nữa.
Hắn chưa từ bỏ là bởi lời hứa khi trước, đồng thời cũng vì muốn giúp hai bạn nhỏ kia học tập thật tốt.
Vừa nghĩ đến mấy chữ "hai bạn nhỏ" này, Úc Chỉ tự dưng lại nhớ lại Tang Tích Âm vẫn hay gọi hắn là "người trẻ tuổi", liền cảm thấy bất lực ghê.
Hắn không phản đối hay cự tuyệt, xem ra là sẽ nghe theo ý của anh, nghe đến đó thì lông mày Tang Hành Vân liền thả lỏng. Có lẽ là anh đoán sai rồi, mục đích của Úc Chỉ chưa từng là Ôn Ly với Tang Lưu Thủy.
Hắn cũng không có vẻ gì là muốn mượn danh gia sư cho hai nhà Ôn Tang để làm trò, xem ra hắn thật sự không có ý đó, quả là anh nghĩ nhiều rồi.
Vậy mục đích của hắn là gì mới được?
"Nghe nói loại thuốc mới do phòng thí nghiệm thuốc Hoài Sinh chế tạo ra có hiệu quả rất tốt, Úc tiên sinh quả nhiên tiền đồ vô lượng, tương lai đầy hứa hẹn, với bản lĩnh của Úc tiên sinh, về sau có lẽ đến tôi cũng phải ngước nhìn mất." Dù gì thì thứ quan trọng nhất trên đời chính là sinh mệnh, nắm giữ được sinh mệnh của người ta cũng đồng nghĩa với nắm giữ toàn bộ thế giới.
Tất nhiên là chỉ khi Úc Chỉ thực sự có khả năng làm vậy.
"Tôi cũng hy vọng Úc tiên sinh có thể lấy được thành tựu xứng đáng, hy vọng Úc tiên sinh đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng đến tương lai của chính mình."
Tang Hành Vân không biết Úc Chỉ có mục đích gì, cũng không biết mục đích này là tốt hay xấu, nhưng vẫn nên cảnh cáo trước một câu, nếu như trong tương lai xảy ra chuyện gì thì đừng trách anh vô tình.
Úc Chỉ nhìn Tang Hành Vân, bình tĩnh đáp: "Đại thiếu không cần phải cảnh giác như vậy, tôi cho rằng chúng ta không phải đối thủ hay kẻ thù đâu."
Hắn đang ám chỉ rằng những chuyện hắn làm sẽ không gây hại gì đến họ,
Nhưng giác quan thứ sáu của Tang Hành Vân lại như lên cơn vậy, dù Úc Chỉ đã đảm bảo vậy rồi nhưng anh vẫn không thể nào yên tâm nổi.
"Tôi hy vọng là vậy."
Anh nói xong liền rời khỏi nhà mới của Úc Chỉ.
Úc Chỉ nhìn căn nhà trống vắng tĩnh lặng, khẽ thở dài.
Nếu như cả đời này hắn chỉ lẳng lặng ở bên ông, vậy thì những lời vừa rồi của Úc Chỉ sẽ không sai.
Nhưng nếu như......
Úc Chỉ cụp mắt.
Điện thoại reo, Úc Chỉ khẽ vuốt màn hình nhận cuộc gọi.
"Chào anh, chúng tôi đã điều tra được theo yêu cầu của anh, hiện tại trong tay tôi đang có tài liệu, nếu anh có thời gian thì có thể hẹn gặp mặt trực tiếp."
"Được, vậy buổi chiều ngày mai, tôi sẽ nhắn thời gian và địa điểm cho anh."
—
"Đây là ảnh của ông Úc và vợ ông ta, Điền Hữu Liên vào 20 năm trước."
Úc Chỉ nhận ảnh, trông có vẻ là ảnh cưới, trong ảnh là hai người trẻ trung mộc mạc, nói thẳng ra là có chút quê mùa, thời đó người ở nông thôn rất ít khi chụp ảnh, đặc biệt là người nghèo.
"Hai người vốn ở cùng một thôn, đến năm mười mấy tuổi liền kết hôn nhưng hơn mười năm sau vẫn không có con, ở nông thôn nhiều lời đồn đãi, mà đúng lúc đó đang có làn sóng đến thành phố lớn làm công. Hai người liền gấp gáp bỏ lên thành phố cấp huyện kiếm việc làm, khi đó ở nông thôn không phổ biến việc làm giấy đăng ký kết hôn, ảnh này là bọn họ nhiều năm sau này làm đăng ký rồi mới chụp."
"Ban đầu ông Úc đi làm công ở công trường, về sau gặp tai nạn lao động, bị dọa sợ nên đổi việc đến làm ở một nhà máy."
"Về phần Điền Hữu Liên, bà ta ban đầu không đi làm, dành mấy tháng tạo quan hệ với mấy người ở gần đó, nhờ bọn họ giới thiệu đến làm bảo mẫu ở nhà người khác."
"Khi đó Điền Hữu Liên mới ngoài ba mươi, thoạt nhìn thông minh và có năng lực, về sau vẫn tiếp tục làm bảo mẫu, đã đổi vài nhà, đây là thông tin về những gia đình từng thuê bà ta."
Úc Chỉ nhìn qua một lượt.
"Đứa trẻ thì sao?"
Thám tử tư không úp úp mở mở, trực tiếp đưa những tài liệu tiếp theo cho hắn.
"Hai người họ ở thành phố làm việc vài năm, một ngày nọ lại đột ngột nghỉ việc và trở về quê."
"Theo lời những người đồng hương, lúc ấy bọn họ xách túi lớn túi nhỏ, quần áo tóc tai cũng là kiểu mới, trông có vẻ như áo gấm về làng vậy. Hơn nữa Điền Hữu Liên còn bế một đứa bé mới ra đời không lâu, nói là con trai của bọn họ."
Úc Chỉ biết, đó chính là nguyên chủ.
Hai người hơn ba mươi tuổi thì "sinh hạ" nguyên chủ, chín năm sau lại sinh ra một đứa em trai cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa.
Bây giờ bọn họ đã hơn năm mươi tuổi.
"Có ảnh chụp lúc mang thai không? Hay là thông tin lúc sinh nở?"
"Đều không có."
Thám tử tư nhìn thoáng qua người ủy thác, anh ta ban đầu còn không biết vì sao hắn lại yêu cầu điều tra hai người này, nhưng sau khi điều tra thì anh ta cũng đoán được một số chuyện, trong lòng không khỏi thổn thức.
"Nhưng tôi tra ra được một tin tức khác có lẽ sẽ có ích." Anh ta lấy ra một tờ giấy khác đặt trước mặt Úc Chỉ.
Úc Chỉ nhận lấy xem xét thì thấy đó là giấy khám thai của một người phụ nữ.
Hình như là vừa mới được đóng dấu.
Người trên giấy khám thai là Đan Tiểu Nhụy, kết quả kiểm tra cho thấy người này mang thai hai tháng.
Mà ngày tháng trên đó lại vừa hay là một năm trước khi vợ chồng nhà họ Úc về quê.
"Đây là chủ thuê cuối cùng của Điền Hữu Liên, trước khi hai người họ về quê thì vị chủ thuê này cũng rời khỏi thành phố đó, không biết đã đi đâu."
"Đúng rồi, còn một tin đồn nhỏ tôi không biết có thể coi là bằng chứng không, nhưng lúc tôi đi điều tra thì có người nói rằng, lúc Điền Hữu Liên về quê thì dì ấy cảm thấy bà ta không giống như là vừa sinh con, thậm chí còn không có sữa, nhưng đến khi sinh đứa thứ hai thì lại có."
Bà dì nọ cũng là người thích ngồi lê đôi mách, nếu không cũng sẽ không nói mấy chuyện như vậy với người lạ.
Tuy rằng dì không nói hẳn ra, nhưng một câu hai câu đều ám chỉ rằng đứa bé kia không rõ nguồn gốc, rất có thể là bị đánh cắp.
Úc Chỉ nhíu mày, hắn tùy tiện lật lại ghi chép thời gian sau này của hai người kia, đối chiếu với ký ức của nguyên chủ.
"Cảm ơn, tôi rất hài lòng với giao dịch này, tiền công sẽ chuyển khoản cho anh sau."
Thám tử tư cười, "Được."
"Ngoài ra tôi còn một nhiệm vụ mới, hy vọng anh có thể nhận." Úc Chỉ đưa tờ giấy khám thai lại cho anh ta, "Điều tra người này giúp tôi."
Người tên Đan Tiểu Nhụy này rất có khả năng chính là mẹ đẻ của nguyên chủ.
Về việc nguyên chủ bị trộm đi như thế nào thì phải sau khi có kết quả điều tra hắn mới có thể đưa ra kết luận, đồng thời cũng sẽ quyết định số phận của ông Úc và Điền Hữu Liên.
Thấy hắn đối mặt với mọi thông tin trước mắt mà không có chút cảm xúc nào, thám tử tư âm thầm thở cảm thán, quả nhiên không phải là người bình thường, biết được sự thật về thân thế của bản thân mà cũng có thể thong dong như vậy, hơn nữa lại còn rất hào phóng chi tiền chứ.
Là một người phi phàm.
"Thành giao, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng."
—
Hoa trong nhà lều nở bung, có một số loài hoa đã qua kỳ nở hoa nhưng phần lớn đều đang nở rộ, hương thơm ngào ngạt quẩn quanh nơi chóp mũi.
Ngửi được mùi hoa, Tang Tích Âm lại không thấy thoải mái thích thú như mọi ngày, ngược lại còn chìm đắm trong suy tư.
Hôm nay Úc Chỉ không đến.
Ông nghĩ đến rất nhiều khả năng, có khi là hắn bận việc, có thể hắn đã quên, cũng có lẽ...... hắn không muốn đến nữa.
Dì Đỗ vừa mới dọn dẹp trong nhà xong, vừa đi ra thì thấy Tang Tích Âm lẻ loi một mình, không khỏi cảm thán: "Hôm nay Tiểu Úc không đến nhỉ, tôi là tôi thấy hơi không quen rồi đó."
Tang Tích Âm bừng tỉnh, ngẩn đầu nhìn dì Đỗ.
Dì Đỗ cười với ông, đoạn bảo: "Lão tiên sinh cũng bị Tiểu Úc tập thành quen rồi phỏng, bây giờ mới không gặp một ngày thôi đã thấy vắng vẻ rồi."
"Cũng chả hiểu đứa nhỏ Tiểu Úc này lại làm sao nữa, ngày thường âm trầm lắm cơ, cũng chả thấy nói năng gì, nhưng khi không ở đây thì có thể thấy rất rõ là vắng bóng thằng bé ấy."
Không chỉ mình Tang Tích Âm mà cả dì cũng cảm thấy như vậy, chỉ là không sâu sắc bằng Tang Tích Âm thôi.
Tang Tích Âm chợt bừng tỉnh, cuối cùng cũng nhận ra mình đang rối rắm điều gì, không khỏi cười khổ.
Rõ ràng chính ông là người nói người trẻ tuổi thì nên trải đời nhiều hơn, đừng lãng phí thời gian ở nhà ông, nhưng đến khi người ta thật sự không đến thì ông lại là người luyến tiếc.
Tang Tích Âm không thích bản thân như vậy, dù Úc Chỉ có đến hay không thì ông cũng nên thấy bình thản như trước kia mới phải.
"Được rồi Tiểu Đỗ, chắc là Tiểu Úc bận gì đó thôi, không đến cũng không sao mà."
Dì Đỗ nhìn Tang Tích Âm nói lời không thật lòng, chỉ cười cười rồi quay về làm việc.
Dì nghĩ rằng dù đại thiếu gia tiểu thiếu gia cũng thường xuyên đến gặp lão tiên sinh, nhưng đều không dành thời gian dài như Úc Chỉ, cũng vì thế nên lão tiên sinh mới không cảm thấy gắn bó như vậy.
"Thì ra là Tang tiên sinh không muốn gặp cháu à? Vậy cháu đến không đúng lúc rồi."
Úc Chỉ đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở cách đó không xa, hắn đứng ở nơi đó, nhàn nhã ung dung nhìn Tang Tích Âm.
Ông sửng sốt, lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, cảm giác quẫn bách khi bị bắt gặp lúc đang nói sau lưng người ta dần dâng lên.
"Tiểu, Tiểu Úc?"
Ông hơi ngượng ngùng cười nói: "Vừa rồi ông nói đùa với Tiểu Đỗ thôi, cháu đừng để trong lòng."
Úc Chỉ bước từng bước lại gần ông, giọng điệu nhàn nhã nói: "Ý của Tang tiên sinh là, thật ra tiên sinh rất thích, cũng rất hy vọng cháu sẽ đến ư?"
Nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thấy được nét cười nhàn nhạt nơi khóe mắt đầu môi.
Tang Tích Âm hơi do dự, lúc trước ông còn khuyên người trẻ tuổi thì nên có cuộc sống của riêng mình, nhưng bây giờ lại bảo hy vọng hắn có thể đến chơi với mình nhiều hơn thì chẳng phải là tự vả sao?
Dù sao thì cũng lớn tuổi rồi, ông vẫn muốn giữ thể diện khi đối mặt với thế hệ trẻ.
Nhưng trông Úc Chỉ như thể hắn sẽ chỉ ở lại khi ông thừa nhận vậy.
Tang Tích Âm chần chờ, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nở nụ cười, thành thật gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Úc Chỉ ghé sát vào người ông, tươi cười hỏi: "Đúng gì cơ?"
Tang Tích Âm không ngờ hắn còn muốn ông nói rõ ra, mím mím cuôi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Đúng là ông thích và hy vọng cháu có thể đến."
Úc Chỉ khẽ cười thành tiếng, khóe mắt đuôi mày đều kéo lên, "Được, cháu hiểu rồi."
Tang Tích Âm im lặng nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, sao ông lại không nhận ra đứa nhỏ này tánh kỳ như vậy, đến một ông già cũng không chịu buông tha?!
"Nếu chính Tang tiên sinh đã nói thích, cháu cũng sẽ không để tiên sinh chịu thiệt thòi. Hôm nay cháu đã chuẩn bị trước một món quà." Úc Chỉ vừa nói vừa lấy thứ gì đó ra khỏi cặp sau lưng.
Tính ra Tang Tích Âm vẫn còn phản ứng kịp, vội kêu: "Từ từ......"
"Cháu nói vậy, chẳng lẽ nếu lúc nãy ông không thừa nhận thì cháu sẽ không tặng quà sao?"
Úc Chỉ nhìn ông một cái, mím môi bảo: "Vẫn cho chứ, chỉ là không phải quà thôi."
Không phải quà thì là gì?
Tang Tích Âm muốn hỏi, nhưng Úc Chỉ không trả lời.
Úc Chỉ vừa nói vừa đặt đồ vật lên bàn trước mặt Tang Tích Âm, ông cầm lấy đọc nhưng không hiểu.
Toàn thuật ngữ y dược học thôi.
Nhưng ông có thể hiểu được, đây là thuốc.
"Đây là một loại thuốc tiêm mới được phát triển, có thể trì hoãn lão hóa một cách hiệu quả." Giọng Úc Chỉ bình tĩnh vang lên.
Tang Tích Âm nhìn hộp thuốc trong tay.
Nhà họ Tang cũng biết về loại thuốc này, nhưng trước khi xác định được hiệu quả thực sự cùng với tác dụng phụ thì không dám sử dụng, cũng không nói cho Tang Tích Âm biết, để đỡ mừng hụt.
Nhưng Úc Chỉ biết tác dụng của nó, vậy nên không nghĩ ngợi nhiều như họ, trực tiếp mang đến.
Trì hoãn lão hóa ư......
Tang Tích Âm thở dài trong lòng.
Đó là nguyện vọng của ông, nhưng từ vài thập niên trước rồi.
"Có lẽ công nghệ hiện tại chỉ có thể trì hoãn được một thời gian ngắn, vài tháng đến vài năm, nhưng nếu tiếp tục nghiên cứu thì mười năm mấy chục năm cũng sẽ không phải là giấc mộng hão huyền." Úc Chỉ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông.
"Tiên sinh có thích món quà này không?"
Tang Tích Âm nhìn hộp thuốc này, cảm thấy đầu ngón tay mình đang cầm nó rất nóng.
Nhịp tim của ông rối loạn, máu trong người dường như cũng sôi sục lên, từ hốc mắt truyền đến hơi ấm.
Một lúc sau, đầu ngón tay run rẩy của ông mới đẩy hộp thuốc trở lại trước mặt Úc Chỉ.
"Cảm ơn, nhưng có lẽ ông... không cần nó nữa."
Úc Chỉ sững người, hơi cau mày, trong lòng hiện lên lo lắng và nghi ngờ.
"Vì sao?"
Tang Tích Âm đè nén nỗi lòng phập phồng, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh mà đáp: "Úc Chỉ, cảm ơn lòng tốt của cháu, nhưng đây không còn là tâm nguyện của ông nữa."
Khóe môi ông hơi kéo lên, rõ ràng là nở nụ cười nhẹ, nhưng lại có chút cay đắng, "Cháu có lẽ không biết, nhưng ông đã sống rất lâu, mấy chục năm rồi, đến nay...... đã thấy đủ."
Ông nhìn Úc Chỉ, trong mắt dường như ẩn chứa gì đó, lại tựa như trong suốt tĩnh lặng như mặt hồ, "Cả đời này ông chưa từng mắc nợ ai, cũng không thẹn với lòng, cho dù cái chết thật sự đến thì cũng có thể thản nhiên đón nhận."
Khuôn mặt ông thả lỏng, trở về với vẻ đạm nhiên thường ngày, mỉm cười nói tiếp: "Bạn bè gia đình ông đều có cuộc sống và gia đình của riêng mình, đối với họ mà nói ông không phải là sự tồn tại không thể tách rời, bọn họ có tương lai của riêng, cho dù không có ông cũng có thể viên mãn."
Nói nhiều như vậy, Úc Chỉ cũng hiểu được rồi.
Người này cảm thấy mình không còn ý nghĩa tồn tại nữa, vậy nên không sợ sống chết, cũng không cưỡng cầu muốn níu kéo sinh mạng.
Nỗi buồn vô tận dâng lên, tắc nghẽn trong lòng không biết nên trút vào đâu, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là nỗi đau lòng và bất lực khôn cùng.
"Vậy lúc trước vì sao lại muốn già chậm đi một chút?"
"...... Đã quên rồi sao?"
Tang Tích Âm quay đầu nhìn về mảng hoa tulip nhiều màu sắc rực rỡ ở bên cạnh.
Lông mày hơi nhíu, đôi môi hé mở, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, giọng điệu bình đạm mà nhẹ nhàng chậm chạp, giống như cơn gió nhẹ không biết thổi tới từ phương nào, vừa thoảng qua liền tiêu tán không để lại dấu vết.
"...... Đã quên rồi."
Chương 83
Hộp thuốc cực kỳ có giá trên thị trường đang nằm chỏng chơ trên bàn chẳng ai đoái hoài tới, quanh nó như có một khoảng lạnh lẽo, đang dần lan ra khắp xung quanh.
Tay Úc Chỉ chạm vào mặt hộp, bị hơi lạnh đó khiến cho đầu ngón tay run run.
Hắn không ngờ rằng Tang Tích Âm đã đổi ý từ lâu, cũng không ngờ ông sẽ từ chối mình.
Trong đầu chợt nảy lên hằng hà vô số những ý tưởng khác nhau.
Giương mắt nhìn lại, Tang Tích Âm vẫn là Tang Tích Âm, biểu tình chẳng hề thay đổi, ba chữ "đã quên rồi" vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Tang tiên sinh, đây là quà cháu tặng bác, dù bác có dùng hay không cháu cũng sẽ không nhận lại, quyền quyết định thuộc về bác."
Úc Chỉ cầm hộp thuốc nhét vào tay Tang Tích Âm.
Động tác hắn vừa nhanh vừa dứt khoát, đến lúc Tang Tích Âm kịp phản ứng lại thì hộp thuốc đã nằm gọn trong tay mình, trên hộp thuốc như còn vương hơi ấm từ bàn tay người nọ, mà hiện giờ độ ấm ấy cũng đang dần lan sang ông.
Ngước mắt lên, chỉ thấy bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn đang xuyên qua biển hoa, rời khỏi tầm mắt ông.
Hộp thuốc quý giá vô cùng bị ông nắm chặt trong lòng bàn tay, vì dùng lực nên mép hộp hơi biến dạng.
Thật lâu sau, ông không khỏi than nhẹ một tiếng bất đắc dĩ, đôi môi mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng lại lặng yên không tiếng động.
Nhưng hộp thuốc kia vẫn được ông nắm chặt trong tay, không nỡ vứt đi.
Úc Chỉ trở về nhà, im lặng nhốt mình trong thư phòng, suy đi nghĩ lại về tất cả những chuyện đã xảy ra trong thế giới này, và cả phản ứng cùng sự thay đổi của Tang Tích Âm.
Tập trung suy nghĩ khiến hắn phải nhắm mắt lại, một cảm giác khó tả dần dâng lên trong lòng, nặng trĩu, còn mang theo hơi lạnh khiến nội tâm phát run.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa vực sâu gợn sóng.
Thật lâu sau, hắn lại mãnh liệt nhắm mắt lại, cười khẽ một tiếng vừa đau khổ vừa trào phúng.
Khi mở mắt ra lần nữa, chỉ còn một mảnh thanh minh.
Tang Tích Âm......
—
Tối đó, Tang Hành Vân sang mời Tang Tích Âm về nhà chính ăn bữa cơm.
Tết Trung thu, cũng nên về sum họp với gia đình.
Tang Tích Âm không từ chối, kêu anh đứng chờ ở dưới, còn ông thì lên nhà thay quần áo.
Tang Hành Vân thì nghĩ là đều là nhà mình cả, cần gì phải thay quần áo đâu, nhưng vì ông trẻ muốn nên anh cũng không dám ý kiến ý cò gì.
Anh ngồi chờ ở phòng khách, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên bàn trà, lập tức chú ý tới vật trên đó.
Là một hộp thuốc.
Tang Hành Vân nhíu mày.
Tang Tích Âm vừa xuống tầng, bảo: "Chúng ta đi thôi."
Lại thấy Tang Hành Vân ngồi yên, "Ông trẻ ơi, ông bị bệnh sao ạ? Bệnh gì, có nghiêm trọng không ông?"
Tang Tích Âm thấy anh đang ngó lom lom hộp thuốc ông quên cất, biết anh hiểu lầm liền giải thích: "Không phải đâu, ông không bệnh, cái đó là người khác cho."
Tang Hành Vân nhíu mày càng chặt, "Ai lại cho thuốc bao giờ, chẳng lẽ đang mong người ta sinh bệnh hay sao?"
Tang Hành Vân tức điên, thở phì phò như muốn phát hỏa tới nơi.
Rốt cuộc là kẻ dại dột không có đầu óc nào lại mang thuốc đi tặng người ta vậy?!
Thấy anh giận như vậy, Tang Tích Âm không định nói gì thêm, chỉ dỗ: "Không sao đâu, là một vãn bối, cậu ta cũng là có ý tốt thôi."
Ông không muốn để Tang Hành Vân biết đây là thuốc Úc Chỉ tặng, vậy nên cũng không giải thích đây là thuốc gì, vì sao lại phải tặng cho ông.
Trước khi Tang Hành Vân bùng nổ muốn đi gây sự, Tang Tích Âm quyết định kéo tên nhóc này ra khỏi nhà.
Nhưng đến đêm, trước khi đi ngủ, Tang Hành Vân lại nhớ lại chuyện này, trong lòng vẫn thấy không thoải mái nên lấy điện thoại mở bức ảnh lúc chiều tranh thủ chụp được, rồi lên mạng tìm xem đó là thuốc gì.
Ban đầu anh thấy bao bì và tên sản phẩm không quen thuộc nên cho rằng đây là loại thuốc lậu nào đó.
Nhưng khi lên mạng tìm thì kết quả hoàn toàn ngoài dự kiến của anh.
Anh thấy được rất nhiều tin tức liên quan đến loại thuốc này, trong đó tin tức lớn nhất đang nằm chễm chệ ngay đầu trang lại là tin chính thức từ phía chính phủ.
"Công ty dược phẩm Hoài Sinh tuyên bố loại thuốc mới, có thể kéo dài tuổi thọ của loài người......"
Hai mắt Tang Hành Vân sáng lên, đột nhiên nhớ ra đây là cái gì!
Không phải chính là loại thuốc do đoàn nghiên cứu của Úc Chỉ chế tạo ra sao?!
Bởi vì cẩn thận nên người trong nhà vẫn chưa sử dụng, tuy vậy cũng có mua sẵn thuốc rồi.
Anh lướt xem bình luận đánh giá trên mạng, phát hiện ra phải có đến 90% là bình luận khen ngợi, ngoại trừ một số đánh giá thấp do dị ứng và tình trạng tuổi tác đã không thể thay đổi, thì những bình luận còn lại thật sự không giống kiểu đập tiền vào mua đánh giá.
Theo đánh giá của những người đã tiêm thuốc dùng thử, thuốc này hình như thật sự có hiệu quả như được quảng cáo, cụ thể thể hiện ở chỗ một số những bệnh trạng hoặc triệu chứng ở những người đã tiêm thuốc ít nhiều đều thuyên giảm, đồng thời tố chất thân thể cũng được cải thiện đáng kể, cảm giác như thể trẻ ra vài tuổi vậy.
Tin tức truyền trên mạng khiến cộng đồng mạng dậy sóng, thậm chí còn có người sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua thuốc!
Về lý mà nói thì loại thuốc kiểu này chỉ nên dùng một lần, nếu dùng tiếp sẽ tạo ra gánh nặng cho cơ thể, cũng sẽ không hiệu quả như lần dùng đầu tiên.
Nhưng cũng giống như chuyện rất nhiều người đều biết thực phẩm chức năng dùng nhiều có hại, có một số thứ quan trọng lại tốt cho sức khỏe, cho dù không cần thì mua về nhà cất cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Nếu Tang Hành Vân đem rao bán rương thuốc mà nhà họ mua, đảm bảo là hết sạch trong nháy mắt.
Tang Hành Vân không quá để ý giá trị của rương thuốc trong nhà mình, chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện thuốc vừa được chế tạo ra, Úc Chỉ đã lập tức tặng cho ông trẻ của anh.
Từ khi nào mà cái tên Úc Chỉ này đã có mối quan hệ tốt đến vậy với ông trẻ nhà mình vậy nhỉ?
Trong lòng đột nhiên xuất hiện thứ cảm xúc không rõ ràng, khiến ruột gan anh cồn cào.
Rõ ràng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không thấy sai ở đâu.
Nửa đêm không ngủ được, anh chạy sang gõ cửa phòng ông nội, ông nội đang yên giấc, không ngờ hơn nửa đêm cháu trai còn đến tìm mình.
Ông mặc quần áo xong mới cho anh vào phòng, "Muộn vậy rồi còn không ngủ, con muốn làm gì?"
Tang Hành Vân vừa kể lại chuyện Úc Chỉ tặng thuốc vừa quan sát ông nội, hy vọng ông có thể cho mình một đáp án hoặc một lời khuyên.
Nhưng ông nội Tang đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới như được khai sáng: "Đúng rồi, đây là thuốc do Tiểu Úc nghiên cứu và chế tạo, hiệu quả thế nào có tác dụng phụ gì không thì cứ hỏi thằng bé là được rồi còn gì? Lấy quan hệ giữa chúng ta, nó cũng không đến mức không trả lời đâu, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể dùng thuốc luôn."
Tang Hành Vân: "......"
Đây là chuyện quan trọng bây giờ sao? Không phải bọn họ đang nói...... Đang nói cái gì ấy nhỉ?
"Ông ơi, con đang lo cái vụ Úc Chỉ tự mình tặng thuốc ấy, ông không cảm thấy có gì lạ sao?" Tang Hành Vân đành phải nhắc nhở.
Ông nội Tang nhíu mày, "Có gì lạ đâu, ông trẻ con tốt bụng, được người khác yêu mến thì có gì sai à? Hay là chỉ có mấy đứa con được thích ông trẻ thôi, người khác thì không được?"
Tang Hành Vân: "......"
Ông nội Tang: "Thật ra cũng may có con nhắc, không ngờ Tiểu Úc với Tích Âm lại có quan hệ tốt đến vậy, chúng ta cũng không thể để người ta phải thiệt thòi được, con cho người chuẩn bị mấy thứ tốt làm quà đáp lễ, tranh thủ mời đối phương về nhà ăn bữa cơm, còn có thể hỏi chuyện về loại thuốc này nữa."
Muốn tìm đồng minh không được, ngược lại còn bị ông nội Tang giao nhiệm vụ, muốn anh đến làm thân với Úc Chỉ.
Tang Hành Vân mang theo buồn bực quay về phòng, lên giường nằm thẳng cẳng, trong đầu cứ hiện lên hai chữ —— yêu thích.
Anh nhíu mày, cố gắng đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, tự thôi miên bản thân đi ngủ.
Tuy không thích nhưng vì ông nội đã yêu cầu nên Tang Hành Vân muốn nghiêm túc hoàn thành.
Anh chủ động đến nhà Úc Chỉ, mang theo quà cáp cảm ơn một hồi, sau đó mới nói lý do mình đến thăm.
Úc Chỉ không từ chối lời mời đến nhà ăn một bữa, có lời giải thích và đảm bảo của hắn, người nhà họ Tang có thể tiêm thuốc sớm một chút cũng tốt.
Biết đâu bọn họ có thể thuyết phục cả Tang Tích Âm cũng nên?
Tuy rằng hắn cũng không quá hy vọng vào chuyện này, nhưng tóm lại vẫn là chuyện trăm lợi không hại.
Đêm đó Tang Tích Âm cũng có mặt, sau khi nghe ông nội Tang nói lý do mời Úc Chỉ đến thì hơi sững người, sau đó lại ra vẻ không có gì mà nói: "Đứa nhỏ kia đúng là rất tốt, chưa nói cái khác, chỉ riêng độ chu đáo cũng có thể khiến người ta cảm động."
"Anh còn chưa thấy thằng bé tặng cho ai khác, nếu đã tặng cậu thì hiển nhiên là thật sự coi trọng cậu, cũng xứng với lời khen này." Ông nội Tang cũng nói.
Người càng lớn tuổi càng dễ mềm lòng, cũng càng dễ dàng rung động bởi lòng nhiệt tình của người trẻ tuổi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị của Úc Chỉ trong lòng ông đã ngang hàng với những bạn bè và vãn bối thường xuyên tiếp xúc.
Tang Tích Âm chỉ cười mà không nói.
"Đúng rồi, cậu đã tiêm cái thuốc kia chưa?" Ông nội Tang hỏi.
Giọng điệu Tang Tích Âm rất bình tĩnh: "Chưa tiêm ạ."
"Chưa tiêm là đúng, hỏi han một chút, chờ xác định được kết quả rồi tính." Ông nội Tang vỗ vai ông.
Tang Tích Âm gật đầu, không nói gì.
Úc Chỉ biết dụng ý của bữa ăn này, không hề keo kẹt nói cho bọn họ, từ chất lượng, tác dụng, đến một số điều cần chú ý, có tác dụng phụ hay không... toàn bộ thông tin đều nói hết, mà hắn cũng không lo lắng những điều này sẽ bị lan truyền ra ngoài.
Dù sao chống lưng cho loại thuốc này không chỉ có Hoài Sinh mà còn có phía chính phủ, đây là đại sự có thể thay đổi toàn bộ xã hội loài người, người phía trên sẽ luôn để mắt đến, không ai dám làm xằng làm bậy.
Sau khi biết được loại thuốc này ít nhất có thể kéo dài thêm vài năm tuổi thọ, cho dù là ông nội Tang cũng không khỏi run rẩy trong lòng.
Ông lão còn nghĩ, đây mới chỉ là sản phẩm đầu tiên, nếu vẫn tiếp tục nghiên cứu chế tạo, không chừng có thể chế ra được thuốc có dược hiệu càng dài hơn.
Sau khi được Úc Chỉ xác nhận, ông nội Tang hạ quyết tâm, phải tiêm.
Làm gì có ai mà không muốn sống lâu hơn đâu?
Tuy nhiên, trên bàn này lại có một người như vậy.
Khi ông nội Tang đề nghị tối nay ở lại nhà chính, cùng nhau sử dụng thuốc, Tang Tích Âm liền ngẩng đầu, không nhìn Úc Chỉ mà nhìn thẳng vào ông nội Tang: "Anh, ở nhà em cũng có một hộp, em về tự tiêm là được."
Úc Chỉ liếc nhìn ông, Tang Tích Âm lại vờ như không thấy.
Ông nội Tang biết em trai thích ở nhà một mình nên cũng không cố gắng khuyên can, dù sao ông cũng không hề nghĩ rằng người em trai luôn hết sức chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe lại chủ động từ bỏ cơ hội trì hoãn lão hóa, kéo dài sinh mệnh này.
Sau bữa tối, Úc Chỉ đề nghị cùng Tang Tích Âm đi dạo, ông nội Tang gật đầu đồng ý, ông lão chỉ coi là Úc Chỉ đang thể hiện sự kính trọng của mình, "Em trai ông tính tình bướng bỉnh, bảo nó ở lại mà nó không muốn, chỉ đành phiền Tiểu Úc vậy."
Úc Chỉ liếc nhìn Tang Tích Âm, ý vị thâm trường nói: "Quả thật rất bướng......"
Ông nội Tang; "......???"
Tuy rằng là đang phụ họa lời của ông, nhưng mà nghe cứ là lạ thế nhỉ?
Với cả cháu là vãn bối cơ mà? Có ai lại nói kiểu đó về trưởng bối của mình không hả?
Vào lúc này, ông nội Tang chợt sinh ra cảm giác y chang Tang Hành Vân, rõ là thấy kỳ lạ nhưng lại không nghĩ ra được lạ ở chỗ nào.
Đã hơn chín giờ tối, Úc Chỉ và Tang Tích Âm cùng rời khỏi nhà họ Tang, bước ra ngoài.
Hai người một trước một sau, một cao một gầy, cách nhau ít nhất ba mét.
Úc Chỉ đi phía sau Tang Tích Âm, ánh mắt không nhìn xuống đất mà nhìn theo bóng lưng ông. Đôi mắt hắn sâu thẳm, tựa như đang che giấu biển sâu sóng lớn, nếu không cẩn thận sẽ hình thành lốc xoáy, hút hết mọi thứ về phía mình, như muốn phá hủy, lại như muốn cất giấu đi.
Tang Tích Âm bị người phía sau nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không nổi phải quay đầu lại nói với Úc Chỉ: "Tiểu Úc, chúng ta đi cùng nhau thôi."
Ông muốn hai người sóng vai mà đi, như thể vậy là có thể né tránh được tầm mắt của Úc Chỉ.
Úc Chỉ không chối, khi Tang Tích Âm hơi dừng lại thì hắn bước thêm mấy bước, sóng vai cùng ông.
Quả nhiên, tầm mắt không còn dính lấy ông nữa.
Tang Tích Âm thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi Tang tiên sinh có nói là muốn tiêm thuốc phải không?" Úc Chỉ hỏi.
Tang Tích Âm thầm nghĩ Quả nhiên, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Úc, đó là để dỗ anh trai ông thôi chứ ông chưa từng đổi ý, cháu cũng đừng khuyên nữa, ông......"
Úc Chỉ: "Cháu có khuyên đâu."
Tang Tích Âm bị ngắt ngang lời, bước chân dừng lại, ông ngẩng đầu nhìn Úc Chỉ.
Thấy ông dừng lại Úc Chỉ cũng không đi tiếp, dừng lại ở nơi cách Tang Tích Âm một bước rồi xoay người nhìn ông.
Vẻ mặt hắn bình thản, không hề có dấu hiệu tức giận, thậm chí là vẻ bất đắc dĩ lúc trước cũng không còn.
"Cháu không khuyên nữa." Hắn lặp lại, "Chỉ là cảm thấy bác nói có lý."
Tang Tích Âm đột nhiên có dự cảm không hay, "Gì cơ?"
Úc Chỉ khẽ cười: "Cháu nói là, lời bác có lý lắm."
"Bác nói trên đời này bác chưa từng thẹn với ai, bác nói người nhà dù không có bác cũng có thể viên mãn, bác nói bác không còn người chờ đợi nữa."
Hắn lặp lại từng câu từng chữ mà Tang Tích Âm đã nói lúc trước, vẻ mặt cũng không phức tạp, thậm chí còn mang ý cười nhàn nhạt.
"Mà cháu cũng nghĩ đến bản thân mình, thứ nhất là cháu cũng giống như bác, thứ hai, so với bác thì cháu càng hợp với lời bác nói hơn, không có cháu, cũng sẽ không có người nhớ thương cháu, mà thứ ba......" Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, trên mặt là vẻ dịu dàng Tang Tích Âm chưa từng thấy. "Sau này, cũng sẽ không có cháu."
"Vậy nên cháu mới thấy lời của bác có lý, nhờ bác dẫn dắt mà cháu cũng thấy thuận tự nhiên vẫn tốt hơn. Không cần thiết phải cưỡng ép kéo dài tuổi thọ, cũng không có ý nghĩa gì." Úc Chỉ cong môi cười.
Nghe vậy, Tang Tích Âm không khỏi cảm thấy như có gì đó nghẹn trong họng, ông há miệng thở dốc, cuối cùng mới ngập ngừng lên tiếng: "Tiểu Úc......"
Úc Chỉ quay đầu nhìn ông, "Tang tiên sinh muốn khuyên bảo cháu sao?"
Tang Tích Âm chợt không biết nên nói gì nữa, đối mặt với một người khác thường như vậy, ông chẳng biết phải làm gì.
Ông biết mình nên cố mà khuyên bảo đối phương, nhưng ông có lý do gì?
Ông không nghĩ ra nổi.
Thấy ông không nói nên lời, Úc Chỉ vừa lòng mỉm cười, "Xem ra Tang tiên sinh vẫn hiểu, làm người thì đừng nên tiêu chuẩn kép."
Tang Tích Âm tức cái lồng ngực, đây không phải là vấn đề tiêu chuẩn kép được không! Cháu là đang lấy cơ thể mà sinh mạng của mình ra để nói giỡn!
Nhưng lời nói đến bên miệng, ông lại nhịn xuống không nói ra.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Úc Chỉ liền bước về phía trước, Tang Tích Âm theo sát sau lưng.
"Tang tiên sinh, bác nói xem, khi vì sao đuổi theo vầng trăng xa xôi, liệu nó và ánh trăng có thể tồn tại vĩnh hằng không?"
"Không." Tốc độ của chúng không giống nhau, quỹ đạo cũng khác biệt.
"Nhưng cháu cảm thấy, chính việc truy đuổi cũng đã là một loại vĩnh hằng rồi."
"Có lẽ vĩnh viễn cũng không đuổi kịp, vĩnh viễn cũng chẳng gặp được nhau, nhưng chúng có thể thấy nhau từ phía xa, dù có khoảng cách nhưng vẫn có thể đồng hành với nhau."
Có cơn gió từ đâu thổi tới, ngọn gió đêm thu mang theo chút hơi lạnh, xuyên qua lớp áo mỏng, chạm vào tầng da thịt bên dưới.
Đáng lẽ phải lạnh thấu xương, nhưng từng từ từng chữ Úc Chỉ nói ra lại như mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, truyền cho ông từng đợt hơi nóng, khiến máu ông như sôi sục, ào ạt chảy khắp toàn thân, khiến cái lạnh dần rời xa.
Những ngày tiếp theo dường như đã yên tĩnh trở lại, ảnh hưởng của loại thuốc kia đều thuộc về thế giới bên ngoài, còn ở nơi của Tang Tích Âm thì vẫn yên lặng như mọi khi.
Rốt cuộc ông cũng không động đến hộp thuốc kia, chỉ đưa cho dì Đỗ.
Dì Đỗ bình thường không lướt mạng hay xem tin tức gì nên không biết chuyện này, sau khi được Tang Tích Âm kể lại thì gần như là hết hồn, dì nhìn hộp thuốc trong tay với vẻ sùng bái, cảm thấy đây chắc chính là loại thuốc trường sinh bất lão mà các hoàng đế trong những bộ phim cổ đại đều đi tìm nhỉ?
Mà Tang Tích Âm lại dễ dàng đưa hộp thuốc này cho dì.
"Cái này cái này...... Cái này quý giá lắm đó tiên sinh!" Dì khẩn trương đến mức nói lắp.
Tang Tích Âm trấn an, "Yên tâm, đây là quà của Tiểu Úc, do chính công ty của Tiểu Úc làm ra."
Dì Đỗ kinh ngạc: "Thì ra Tiểu Úc có tiền đồ đến vậy sao! Nếu quay về cổ đại, có phải thằng bé sẽ làm...... cái gì nhỉ, quốc sư như trên TV ấy?"
Tang Tích Âm bị dì chọc cười.
Dì Đỗ nhớ lại, cảm thán: "Vậy là lần trước Tiểu Úc nói tặng quà cho tiên sinh là tặng cái này đi? Thật là...... Tiểu Úc có tâm quá đi mất!"
Ngày thường cũng không để ý, bây giờ nhìn lại, đứa nhỏ này rõ ràng là rất quý trọng lão tiên sinh mà.
"Nhưng mà đây là quà Tiểu Úc tặng cho lão tiên sinh, nếu ngài lại đưa cho tôi thì ngài phải làm sao?"
Tang Tích Âm thu lại ý cười, "Yên tâm, vẫn còn mà, cái này cô cứ nhận đi."
Dì Đỗ thiên ân vạn tạ mà nhận lấy.
Nhưng dì cũng không biết phải sử dụng kiểu gì nên định giữ lại, lúc khác hỏi cách dùng sau.
Tang Tích Âm nhìn sang nhà lều trồng hoa, thấy các giống hoa bên trong đang nở rộ, tâm tình không khỏi thả lỏng.
"Tiểu Đỗ, mấy ngày nữa sẽ có vài vị khách đến nhà, cô thu dọn lại vườn hoa một chút, hoặc là cắt ra mấy cành vào trang trí trong nhà."
Dì Đỗ cũng nhớ ra, vui vẻ hỏi lại: "Là nhóm Cao Thiên Hậu sao?"
Tang Tích Âm gật đầu.
Dì Đỗ cảm khái: "Mấy người Cao Thiên Hậu đúng là biết niệm tình cũ. Người như bọn họ, muốn tiến xa hơn thì phải biết thành thật một chút, chứ ai như cái người trẻ tuổi lúc trước ấy, có đường nghiêm chỉnh không đi lại cứ thích đi trong tối, bị ngài dạy bảo xong, đã không biết hối cải rồi lại còn muốn trả thù ngài nữa, về sau thì sao? Có còn ai nhớ đến kẻ đó nữa không?"
"Dì Đỗ đang nói đến ai vậy?" Úc Chỉ âm thầm nhướng mày, ánh mắt âm thầm nhìn đến Tang Tích Âm.
Tang Tích Âm thấy hắn đến, động tác cắt hoa ngừng lại, theo bản năng muốn cất kéo đứng lên, lại quên mất phải để ý đến tình hình nơi tay.
Hai lưỡi kéo hợp lại, rắc một tiếng, một cành hoa hồng bị cắt gọn rồi rơi xuống đất.
Tang Tích Âm sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, cúi người xuống muốn nhặt cành hoa lên, nhưng có một cánh tay khác nhanh hơn ông, nhặt bông hồng lấm lem bùn dưới đất.
Bông hồng này chưa nở rộ, cũng chưa đến thời điểm thích hợp nhất để cắt xuống, nhưng những cánh hoa đã hé ra, nụ hoa hồng nhạt dần chuyển thành màu đỏ tươi, nhìn qua hơi giống một bông tulip.
"Có gai, cẩn thận đứt tay." Úc Chỉ nói.
Vừa nói vừa dùng kéo cắt hết mấy cái gai trên trên cành hoa, sau đó lau sạch bùn đất dính trên cánh rồi mới đặt nó lên cái bàn bên cạnh Tang Tích Âm.
Dì Đỗ nhìn thấy hắn, đầu tiên là mỉm cười cảm ơn hộp thuốc hắn cho, sau đó quay vào nhà chuẩn bị đồ ăn.
Dì biết thật ra lão tiên sinh rất thích nói chuyện một mình với Tiểu Úc, vì vậy dì sẽ không làm phiền họ.
"Tang tiên sinh vẫn chưa nói cháu biết người dì Đỗ vừa nhắc đến là ai." Úc Chỉ thản nhiên đặt câu hỏi, như đang hỏi chuyện phiếm.
Tang Tích Âm không ngẩng đầu lên, mắt cứ nhìn bông hồng bị cắt nhầm kia, "Không nhớ rõ."
Ông đang nói thật, dù sao cũng đã từ rất lâu rồi, làm sao ông nhớ nổi một người từng tìm đến ông muốn chơi quy tắc ngầm, thất bại thì lại muốn hãm hại ông, sau đó bị chỉnh đến mức phải rời khỏi giới.
Chuyện như vậy không chỉ phát sinh một lần.
Khi còn trẻ ông cũng từng tiến vào giới giải trí một thời gian, khi đó ông muốn nhiều người có thể nhìn đến, biết đến mình hơn, nhưng về sau ông phát hiện đó là vô dụng nên kịp thời rút lui, ở sau màn làm giáo viên dạy nhạc, vẫn tiếp tục sáng tác, chỉ là không còn xuất hiện trước công chúng nữa.
Úc Chỉ tin lời ông, hắn cũng không thật sự muốn biết kẻ đó là ai, nhưng hắn có chút tiếc nuối. Quá khứ rực rỡ huy hoàng, quãng thời gian hắn đã bỏ lỡ, hắn chưa từng trải qua những lúc ấy nên chỉ muốn được biết thêm thôi.
Tang Tích Âm nằm trên ghế tựa, cảm nhận được ánh nắng ấm áp nhưng không chói lóa trong nhà lều, cảm nhận được người kia như đang canh giữ bên cạnh mình, chứng mất ngủ gần đây dường như được chữa khỏi ngay lập tức, cơn buồn ngủ lặng lẽ ập đến.
Ông nhắm mắt lại, thả lỏng người, không còn cảm thấy sự mệt mỏi mãnh liệt.
Khi Úc Chỉ quay lại thì phát hiện người nằm trên ghế không còn cử động.
Con tim như ngừng đập, hắn vội vàng lại gần, khi thấy được cánh mũi đối phương vẫn nhẹ nhàng phập phồng, tảng đá treo trong lòng hắn mới rơi xuống.
Vẫn ổn...
Úc Chỉ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống phía đối diện qua bàn, đây là một khoảng cách an toàn, sẽ không khiến đối phương cảnh giác.
Ánh mắt hắn vô tình rơi vào cành hoa hồng trên bàn, đầu ngón tay khẽ động.
Lặng lẽ nhặt cành hồng lên, đưa lại gần chóp mũi, ngửi mùi hương thoang thoảng của nó, trái tim đang đập kịch liệt cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Hắn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên nụ hoa rồi yên lặng đưa tay ra, cành hoa dài vượt qua mặt bàn, dường như vượt qua vạn dặm ngân hà, đem hương thơm nhàn nhạt tới nơi xa, cuối cùng đọng lại nơi đôi môi người ấy.
Trong lòng Úc Chỉ yên tĩnh, giờ này phút này mọi thứ đều tiêu tán, chỉ còn lại nhu tình giữa đôi mày.
Tại thế giới này, trên một bầu trời dưới một mảnh đất.
Có hoa hồng thay tôi hôn người.
———
Tuần rồi bận quá quên béng mất, nay đăng bù ạ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro