Chương 5: YOU'RE SO BEAUTIFUL Ở chung
Tân Vũ từ lúc bắt đầu khóe miệng run rẩy đến mắt trợn há hốc mồm, trước trước sau sau tiêu phí một buổi chiều.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, hắn thật cảm thấy Thái Kinh lúc đó không nói bậy, như thế nào sẽ có người sống đến thời đại bây giờ mà còn không biết những thường thức này! Có điều, hắn hoàn toàn bị chỉ số thông minh Tiểu Manh làm kinh đảo. Vô luận hắn dạy cái gì, Tiểu Manh có thể chỉ trong một giây nhớ tất cả, lại còn suy một ra ba. Hắn cũng từ dạy thường thức, đổi thành dạy y sử dụng máy tính.
Chỉ mấy cái giờ trước còn không biết máy tính là vật gì? Tiểu Manh hiện giờ đang ngồi đánh BOSS mà còn đánh tới bộ dáng mê mẫn, Tân Vũ cảm thấy kỳ lạ như ảo giác một hài tử ngây ngây ngô ngô bỗng chốc trưởng thành.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian không sai biệt lắm, vẫn là nên xuống lầu ăn cơm chiều.
"Tiểu Manh, nên đi xuống ăn cơm!" Tân Vũ sờ sờ đầu Tiểu Manh cười nói.
"Đã biết!" Lưu luyến mà buông tay con chuột, Tiểu Manh ngoan ngoãn mà đi theo Tân Vũ xuống lầu.
Cao mỹ nữ, Jeremy còn có Thái Kinh sớm đã ngồi vào chỗ, chỉ còn chờ hai người bọn họ.
"Nha, Tiểu Bạch ngu ngốc cuối cùng chịu từ bỏ xuống ăn cơm!" Thái Kinh mở miệng liền không có lời gì hay.
"Ngươi mới là ngu ngốc, ngươi cả nhà đều ngu ngốc!" Tiểu Manh hai má vì sinh khí mà phồng lêm, y mới không phải ngu ngốc, y đã học được rất nhiều thứ, Tân Vũ nói y thực thông minh a.
"Ngươi nói cái gì?" Thái Kinh đen mặt nhìn Tiểu Manh.
"Hảo, hai người các ngươi đừng chạm mặt liền cãi nhau." Tân Vũ bất đắc dĩ mà đi lên giản hòa, lôi kéo tay Tiểu Manh đem hắn an bài ở vị trí bên cạnh mình, "Ngoan ngoãn ăn cơm!"
"Hảo!" Hướng Tân Vũ cười ngọt ngào, nhưng liền cấp cho Thái Kinh một cái xem thường.
Đáng giận Tiểu Bạch ngu ngốc! Thái Kinh có chết đều không thừa nhận chính mình bởi vì nụ cười kia không thuộc về hắn mà sinh khí.
"Tân Vũ ca cùng Tiểu Manh buổi trưa làm cái gì ở trong phòng a?" Jeremy một bên ăn cơm một bên rất tò mò hỏi.
Lời này vừa nói ra, Thái Kinh giả vờ không thèm để ý mà dựng thẳng hai lỗ tai nghe, mà cao mỹ nữ đang nỗ lực làm cho bản thân thành trong suốt mà ăn cơm.
"Tân vũ dạy ta sinh hoạt thường thức." Tiểu Manh cười tủm tỉm mà trả lời, "Ta học được rất nhiều nga! Tân vũ nói ta là thiên tài đó!"
"Thật sự?" Jeremy kinh ngạc mà trừng lớn mắt, "Nhìn không ra ngươi sẽ là một thiên tài a?"
"Ta đương nhiên là thiên tài!" Tiểu Manh kiêu ngạo mà nâng cằm.
Bị động tác Tiểu Manh manh đến nỗi Tân Vũ hai mắt mang ý cười, gắp đồ ăn đưa tới trong chén y, Tiểu Manh cũng học theo gắp đồ ăn cho hắn, rồi mới nhìn Tân Vũ ngây ngốc mà cười.
Jeremy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người bọn họ người tung kẻ hứng, vì...... Vì cái gì hắn cảm thấy tình huống này làm hắn nghĩ đến điều gì đó......điều gì đó không tốt!
Đường mắt phá lệ hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm một màn này làm hắn cảm thấy phi thường không hợp, Thái Kinh tâm tình tích tụ đến nơi nơi tóc rối tiêu, "Đáng chết Go Mi Nam, ngươi liền không thể hảo hảo ăn cơm sao?"
Người nào đó vô tội ngồi không cũng trúng đạn mà ngẩng đầu, nhược nhược mà nói: "Ta...... Ta hảo hảo ăn a!"
"Đáng chết!" Thái Kinh bực tức mà đem chén ném lên trên bàn, "Ta ăn no, các ngươi ăn đi!"
Jeremy nhìn thân ảnh Thái Kinh lên lầu, hoang mang hỏi: "Ca lại xảy ra chuyện gì? Đang hảo hảo sinh khí làm gì a?"
Cao mỹ nữ bất an mà xoắn ngón tay, hẳn là không phải hắn sai đi!
Tân Vũ nhìn Tiểu Manh một bên ăn cơm, nhìn nhìn lại Thái Kinh rời đi, như suy tư gì đó.
Ăn qua cơm chiều xong, Tiểu Manh như cũ tung ta tung tăng mà đi theo Tân Vũ về phòng, để lại Jeremy sau lưng nội tâm một trậ rối rắm quỷ dị.
Tự nhiên mà mở ra máy tính Tân Vũ, cầm con chuột, mở giao diện, bắt đầu tiếp tục tấn công BOSS.
Tân Vũ có chút buồn cười mà nhìn một màn này, đứng ở sau lưng Tiểu Manh, "Không cần ta tiếp tục dạy ngươi sao?"
Tiểu Manh hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, cũng không quay đầu lại mà tùy tiện đáp: "Tiểu Manh là thiên tài, không cần dạy."
Tân Vũ vui vẻ, "Ngươi xác định?"
"Đó là đương nhiên!" Như cũ ngạo kiều mà trả lời.
Tân Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, tính, trừ bỏ đạo lí đối nhân xử thế, Tiểu Manh đúng là không sai biệt lắm! ai kêu hắn là một hảo lão sư , nhưng vẫn là Tiểu Manh là đệ tử tốt!
Không hề quấy rầy người nào đó, Tân Vũ tùy ý ở kệ sách nghiền ngẫm quyển sách.
Thời gian chậm rãi trôi đi, hai người như cũ một kẻ chơi game, một kẻ đọc sách, chỉ là thường thường Tân Vũ sẽ ôn hòa hỏi Tiểu Manh muốn hay không uống sữa bò hoặc là cùng Tiểu Manh tùy tiện nói chút đề tài, làm không khí trở nên ấm áp, hoàn toàn không có bất luận cái gì không được tự nhiên.
"Ô ~ bả vai hảo mỏi a!" Buông tay con chuột, Tiểu Manh kêu một tiếng than tay đưa tới trên cổ xoa xoa bởi vì thời gian dài đối với máy tính mà bả vai đau nhức.
Tân Vũ buông quyển sách trên tay, đứng dậy đi qua, ngoài miệng tuy nói lời trách cứ, nhưng động tác lại là phi thường mềm nhẹ đựt lên vai y.
"Ai bảo ngươi mê chơi đều không nghỉ ngơi a! Lần sau còn như vậy, ta liền không giúp ngươi máx xa!"
Thoải mái mà nheo lại hai mắt, Tiểu Manh một bên rầm rì, một bên gật đầu.
Vài phút sau, Tân Vũ buông lỏng tay ra, cúi đầu hỏi: "Hiện tại khá hơn chút nào không?"
Động động cánh tay, vặn vặn cổ, quả nhiên so với ban đầu tốt hơn nhiều, Tiểu Manh cảm kích gật gật đầu, "Hảo hơn rồi, cảm ơn!"
"Vậy là tốt rồi!" Tân Vũ ánh mắt rơi xuống phía góc màn hình máy tính, nói: "Thời gian không sai biệt lắm, sớm một chút nên nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn có cuộc họp báo nha!"
"Tốt, ta đây trở về nghỉ ngơi!"
Nhìn Tiểu Manh tiến và phòng y, Tân Vũ đóng cửa lại, chuẩn bị lên giường ngủ. Hắn thật không đoán được chính là, gia hỏa nào đó không nghe lời hắn, liền khi đóng cửa xong không đến một phút đồng hồ đã trộm mà chạy tới, gõ cửa một gian phòng khác.
Chủ nhân nói qua, muốn trở thành người xướng hay A.N.JELL, còn muốn ba vị nam chủ A.N.JELL đối y thật lòng hôn. Y muốn thực quang vinh mà hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, dù hôn cũng không sao, tuy vậy cũng phải phí một phen công phu. Bởi vì y vừa mới nhận thức, không thể tùy tiện hôn môi người khác, đặc biệt theo y biết bọn họ là đồng tính luyến ái, y sẽ bị cho rằng là gay! Quan trọng nhất chính là, ba vị nam chủ giống như không phải gay! Ai, gánh thì nặng mà đường thì xa a!
Tiểu Manh ngẫm nghĩ y phải làm gì tiếp theo a! Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực! Khiến cho mỗi người đều bị y đánh bại!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro