Chương 2

3.

Chiếc xe mà Phó Thành thích không đắt, hai mươi mấy vạn, Phó Tuyết Thâm cảm thấy chiếc xe đó không xứng với cậu ta, liền nói: "Trong gara có một chiếc Cayenne, ta bình thường rất ít khi lái, cho cháu đấy."

"Thật ạ?" Phó Thành vừa mừng vừa lo,"Vậy cảm ơn chú."

Phó Tuyết Thâm rất hưởng thụ, sai Phó Thành rót rượu cho hắn, lại hỏi cậu ta: "Lần này đến tính ở lại bao lâu?"

Phó Thành rót rượu xong, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Phó Tuyết Thâm: "Không tính đi, chú, cháu muốn ở lại đây."

Phó Tuyết Thâm nghe xong lời này, trong lòng rối bời, có chút vui mừng, có chút lo lắng. Hắn rất thích Phó Thành, có thể thường xuyên nhìn thấy đương nhiên là tốt, nhưng lại lo lắng nhìn lâu rồi sẽ không nhịn được mà nảy sinh những ý nghĩ không nên có.

Phó Thành chính là con trai của anh cả, là cháu trai ruột của hắn đó!

Lúc này, chuông cửa vang lên. Phó Tuyết Thâm lắc lắc đầu, nói với Phó Thành: "Chuyện này mai lại nói, cháu ngồi xe cả ngày, chắc cũng mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi." Nói rồi đưa tay chỉ về phía phòng cho khách, "Cháu ngủ phòng kia."

Phó Thành gật gật đầu, đứng dậy đi.

Phó Tuyết Thâm nhìn bóng lưng của thanh niên, uống một ngụm rượu lớn, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là tình nhân bé nhỏ của Phó Tuyết Thâm, nói là tình nhân bé nhỏ, kỳ thật một chút cũng không nhỏ, rất cao lớn rắn chắc, Phó Tuyết Thâm thích kiểu này. Nhưng từ khi tối nay nhìn thấy Phó Thành, những người trước kia đều thành "hàng cũ", bao gồm cả người trước mặt này.

Phó Tuyết Thâm cho người nọ vào, bảo gã đi tắm, sau đó bản thân nằm trên giường đắp mặt nạ.

Phó Thành nửa đêm dậy đi vệ sinh, xong rồi ra ngoài tìm nước uống, ở phòng khách thấy Phó Tuyết Thâm khoác áo ngủ nằm trên sofa hút thuốc. Phó Thành đi qua, vừa rót nước vừa hỏi: "Chú, còn chưa ngủ ạ?"

"Ừ." Phó Tuyết Thâm hơi nhíu mày, "Ngủ không được."

"Là bởi vì cái này sao?" Phó Thành uống một ngụm nước, chỉ chỉ nơi giữa háng hắn.

Phó Tuyết Thâm tay run lên, tàn thuốc rơi xuống cánh tay, hắn đột ngột bật dậy, Phó Thành tiến lên đỡ lấy hắn, tay kia vẫn vững vàng cầm ly nước: "Cẩn thận một chút chú."

"Cháu, cháu cái thằng nhóc này..." Phó Tuyết Thâm tức muốn hộc máu, hất tay Phó Thành ra, đứng vững, "Rốt cuộc là cháu có hiểu hay không?"

"Chú hỏi cái này sao?" Phó Thành lại liếc mắt nhìn, "Cháu đương nhiên hiểu, cháu cũng là đàn ông mà."

Phó Tuyết Thâm buột miệng nói ra: "Cháu là đàn ông, vậy cháu có thích đàn ông không?"

Phó Thành ngây người, ngây ngốc đứng một lúc lâu, giơ tay gãi cằm: "Không rõ lắm, cháu chắc là..."

"Không có chắc là!" Phó Tuyết Thâm ngắt lời cậu ta, "Cháu không thể thích đàn ông, nếu không ta không biết ăn nói với mẹ cháu thế nào, nghe rõ chưa!"

"Nghe rõ rồi ạ, thính lực của cháu rất tốt." Phó Thành dừng một chút, lại nói, "Vừa rồi trong phòng chú có những âm thanh đó, cháu cũng có thể nghe thấy."

Phó Tuyết Thâm: "..."

Chuyện này thật sự quá mẹ nó xấu hổ.

Phó Thành hơi cúi đầu nhìn Phó Tuyết Thâm, vẻ mặt chân thành: "Chú, chú cũng không còn trẻ nữa, phải chú ý sức khỏe."

Thằng nhóc này lại dám nói hắn già! Phó Tuyết Thâm không thể chờ đến sáng, vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, gọi điện thẳng cho Phượng Cầm.

"Con trai cô muốn xe, tôi đã cho nó rồi, cô mau gọi nó về!"

Phượng Cầm bị đánh thức, tính tình càng nóng nảy: "Nửa đêm gọi điện đến nói chuyện này anh bị bệnh à? Phó Tuyết Thâm tôi nói cho anh biết! Bà đây bây giờ không thoải mái, đổi ý rồi! Anh không chỉ phải mua xe cho con trai tôi, dạy nó lái xe, anh còn phải tìm việc cho nó! Nếu không, anh tin hay không tôi ném cái giấy chứng nhận quan hệ huyết thống có tỷ lệ chính xác hơn 99.99% vào mặt anh!"

Rống xong, rầm một tiếng, cúp máy.

Phó Tuyết Thâm tức đến bốc khói, nhưng lại không thể làm gì, hắn còn muốn số tiền lớn kia, không ai chê tiền nhiều cả! Buồn bực châm một điếu thuốc hút, nghe ý tứ trong lời nói của Phượng Cầm, hóa ra thằng nhóc kia còn chưa có bằng lái.

Mua xe, dạy lái xe, còn phải tìm việc, mẹ nó, chọc giận ta thì đừng trách ta trực tiếp dạy nó làm đàn ông!

Phó Tuyết Thâm hậm hực đi ngủ. Sáng hôm sau, hắn tỉnh lại phát hiện trên giường chỉ có một mình, ngáp một cái, xuống giường rửa mặt, xong rồi ra khỏi phòng ngủ, tìm một vòng không thấy người tối qua cùng hắn chung chăn gối. Trong bếp có động tĩnh, Phó Tuyết Thâm chậm rãi đi ra, nhìn thấy Phó Thành đang bận rộn trước bếp.

"Cháu biết nấu cơm à?" Phó Tuyết Thâm cảm thấy rất mới mẻ, thời buổi này, người trẻ tuổi biết nấu cơm thật sự không nhiều lắm.

"Chú tỉnh rồi ạ?" Phó Thành quay đầu lại nhìn, rồi lại quay đi, lật mặt cho miếng trứng ốp la trong chảo, "Chú có biết không? Cháu sáng nay ra ngoài mua đồ ăn, suýt chút nữa không tìm được đường về, thành phố này lớn quá."

Phó Thành mặc một chiếc quần thể thao cotton màu xám đậm, nửa trên là áo ba lỗ màu đen, đường cong cơ bắp ở vai và lưng rắn chắc, mượt mà, không phô trương, nhìn rất có lực. Phó Tuyết Thâm cưỡng ép bản thân dời ánh mắt đi, chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Thành: "Cháu dậy có thấy bạn của ta đâu không?"

"Anh ta à, cháu có thấy." Phó Thành nói, "Cháu đuổi anh ta đi rồi."

Lông mày Phó Tuyết Thâm giật giật: "Đuổi đi?"

Xúc trứng ốp la ra khỏi chảo, Phó Thành tắt bếp, xoay người đối mặt với Phó Tuyết Thâm, vẻ mặt nghiêm túc: "Mẹ cháu sáng nay gọi điện cho cháu, bà ấy nói ba cháu chỉ có một mình chú là em trai, ông ấy rất thương chú, bây giờ ông ấy không còn nữa, nên đến lượt cháu chăm sóc chú. Mẹ cháu còn nói, cuộc sống riêng tư của chú quá loạn, lâu dài sẽ không tốt cho sức khỏe, cháu cũng nghĩ như vậy, cho nên cháu đuổi người kia đi."

Phó Tuyết Thâm: "..."

"Còn nữa chú, cháu hy vọng chú có thể cắt đứt sạch sẽ với những người còn lại, sau đó tìm một người không ham tiền của chú, thật lòng thích chú mà sống cho tốt."

4

Phó Tuyết Thâm cảm thấy cuộc sống này không thể nào tốt đẹp được nữa.

Tối qua hắn lại uống rượu đến nửa đêm mới về, bởi vì bạn bè cũng uống không ít, lo lắng cho an toàn của Phó Tuyết Thâm, liền bảo em trai tiện đường đưa Phó Tuyết Thâm về nhà. Ai ngờ Phó Thành thấy người ta, câu đầu tiên đã nói là: Sau này đừng tìm hắn uống rượu nữa, cũng đừng có quấn lấy hắn, nếu không ta gặp một lần đánh một lần.

Phó Tuyết Thâm lúc đó say khướt, cái gì cũng không biết, bạn bè sáng nay gọi điện cho hắn nói chuyện này. Trước khi cúp máy còn cười nói một câu, cháu trai bảo bối của mày thú vị thật đấy, tao thích.

Phó Tuyết Thâm không thích nổi, tưởng tượng đến việc sau này còn phải ở chung dưới một mái nhà với Phó Thành trong một thời gian dài, hắn liền đau đầu, vô cùng đau đớn.

"Chú, đầu còn đau không?" Phó Thành bưng ly nước ấm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Tuyết Thâm.

"Không đau, ta khỏe thật sự." Phó Tuyết Thâm quay đầu đi, "Không uống."

"Chú, chú có phải giận cháu không? Vì cháu nói những lời không hay với người tối qua đưa chú về?" Phó Thành nhét ly nước vào tay Phó Tuyết Thâm, Phó Tuyết Thâm thuận tay hất ra, nước văng vào mặt cậu ta: "Cháu còn không biết xấu hổ mà nói chuyện này! Người đó là em trai của bạn ta! Cháu làm như vậy sau này ta làm sao mà sống trong giới này được?"

Phó Thành như là sớm đoán được phản ứng của Phó Tuyết Thâm, bị hất nước cũng không giận, chỉ giơ tay tùy ý lau mặt: "Đó là cháu hiểu lầm, việc này là cháu làm không đúng." Tay lau lên ống quần, lại nói, "Cháu sau này sẽ chú ý, trước khi mắng chửi hay đánh người nhất định sẽ hỏi rõ thân phận của đối phương."

Phó Tuyết Thâm kinh ngạc trừng lớn mắt: "Cháu, cháu còn muốn đánh người?"

"Đúng vậy, chú không cần phải qua lại với những người trước kia nữa, sau này cháu thấy một người đánh một người." Phó Thành vẻ mặt nghiêm túc, "Cháu đã hứa với mẹ cháu là sẽ chăm sóc tốt cho chú, cháu nói được làm được."

Phó Tuyết Thâm tức đến không nói nên lời, đập cái ly rồi hùng hổ về phòng ngủ, gọi điện gọi người! Hắn cũng không tin thằng nhóc này thật sự có gan dám tùy tiện đánh người!

Phó Thành ra ngoài mua đồ ăn, khi trở về thấy trên tủ giày có thêm một đôi giày thể thao nam, cỡ giày rất lớn, chủ nhân của đôi giày chắc cao xấp xỉ cậu ta. Phó Thành hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ chính, cửa đóng, không nghe thấy động tĩnh. Cậu ta vào bếp đặt đồ ăn xuống, sau đó đi ra, gõ cửa phòng ngủ chính.

"Chú."

Phó Thành lại gõ cửa hai lần, vẫn không có tiếng trả lời, cậu ta thử vặn nắm cửa, bên trong khóa trái.

"Chú!" Phó Thành nâng cao giọng lại gọi một tiếng.

"Làm cái gì!" Phó Tuyết Thâm cuối cùng cũng trả lời, giọng nói đứt quãng, rất không kiên nhẫn.

Phó Thành không trả lời, trực tiếp lùi về sau một bước, nhấc chân đá cửa.

RẦM ——!

Tiếng vang lớn qua đi là tiếng mắng giận dữ của Phó Tuyết Thâm: "Phó Thành, mẹ nó cháu có bệnh à!"

Người đàn ông trẻ tuổi trần truồng quỳ trên giường xoay người kéo chăn che những chỗ quan trọng, ngẩng đầu thấy Phó Thành bước về phía giường, cơ thể không tự chủ được rụt về phía sau một chút, hỏi Phó Tuyết Thâm: "Thâm ca, đây là ai vậy?"

Phó Thành thì thẳng thắn hơn nhiều, cậu ta không hỏi người đàn ông kia là ai, chỉ đưa tay chỉ vào mũi đối phương: "Anh, xuống."

"Thằng nhóc này sáng sớm làm loạn cái gì!" Phó Tuyết Thâm giận dữ nói, "Mau đi ra ngoài!"

Người đàn ông quay đầu nhìn Phó Tuyết Thâm, không thể tin được nói: "Thâm ca, con trai anh lớn thế này rồi à?"

"Nói bậy bạ gì đó, đây là cháu trai tôi!"

"Cháu trai anh? Vậy chẳng phải là anh trai anh..." Người đàn ông che miệng lại, trên dưới đánh giá Phó Thành, cuối cùng, đưa tay giơ ngón tay cái, "Bảo sao đẹp trai như vậy, giống ba anh như đúc."

Phó Thành từ nhỏ đã nghe quen các loại khen ngợi, không có phản ứng gì, nhưng khóe mắt Phó Tuyết Thâm giật giật, cảm thấy mất mặt, một chân đá người xuống giường: "Nói nhảm cái gì! Cút cho tôi!"

Người đàn ông không rõ vì sao Phó Tuyết Thâm đột nhiên nổi giận, nhưng rõ ràng là không thể ở lại đây. Hắn nhanh chóng nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, trước khi đi không quên chào hỏi Phó Thành.

Đúng là thứ không ra gì, hại hắn mất hết mặt mũi trước mặt Phó Thành! Phó Thành mà giống anh trai hắn thật thì ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã không nghi ngờ rồi? Thấy tiền sáng mắt, đồ chó!

Phó Tuyết Thâm trút giận lên người Phó Thành, mắng cậu ta một trận: "Mẹ cháu không dạy cháu thế nào là phép lịch sự cơ bản à? Trước khi vào cửa phải gõ cửa! Còn nữa, không được tùy tiện phá hoại tài sản của người khác, giáo viên cũng không dạy cháu à?"

Phó Thành làm như không nghe thấy, chỉ nói những gì mình muốn nói: "Cháu đã nói rồi, không được dẫn người về."

Thằng nhóc này thái độ gì vậy! Phó Tuyết Thâm càng tức: "Ta là một người đàn ông trưởng thành có nhu cầu sinh lý bình thường, tại sao không thể dẫn người về? Không mang người về thì cháu làm cho ta à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro