VOL 1 - Chap 1: Khởi Đầu Cho Tất Cả.

Bầu trời đêm lặng lẽ phủ xuống thành phố, ánh đèn đường hắt lên vỉa hè những quầng sáng yếu ớt, như thể cố gắng duy trì một chút ấm áp trong đêm tối. Công viên giờ đây đã vắng tanh, chỉ còn lại những cơn gió nhẹ lướt qua hàng cây, như đang thì thầm những điều không lời. Hai bóng người chậm rãi bước trên con đường lát đá, im lặng, giữa họ chỉ có sự lặng thinh kéo dài, như một bản nhạc không lời, lãng đãng và vô cùng yên tĩnh.

Jo-Hee để hai tay ra sau lưng, cố gắng giữ bình tĩnh. Hôm nay là ngày cô quyết định nói lời tạm biệt, từ bỏ cuộc sống của một thợ săn. Dù cơ thể và tinh thần đã ổn định hơn trước, nhưng ký ức về hầm ngục kép vẫn đeo bám, như một bóng ma không thể xua đi. Và quan trọng hơn hết, cô nhận ra một sự thật mà mình không thể phủ nhận: tốc độ phát triển của Jin-Woo quá nhanh, còn cô, mãi vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Cậu ta đã trở lại làm thợ săn, không chỉ khỏe mạnh hơn mà còn mạnh mẽ đến mức khiến cô không thể tưởng tượng nổi. Có một khoảng cách vô hình giữa họ, ngày một rộng ra theo mỗi bước chân cậu tiến về phía trước. Một thợ săn hạng B như cô, từng nghĩ rằng mình có thể bảo vệ, hỗ trợ cậu, giờ đây chỉ có thể đứng từ xa, nhìn theo. Và Jo-Hee không muốn trở thành gánh nặng cho tương lai của cậu.

" Cảm giác thế nào khi đi dạo buổi tối thế này ? " Jin-Woo bỗng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài.

Jo-Hee mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía con đường phía trước.

" Bình yên hơn mình tưởng. Lần đầu tiên sau lâu lắm rồi, mình cảm thấy thoải mái khi bước ra ngoài. "

Jin-Woo gật đầu.

"Tốt rồi."

Cô lặng lẽ nhìn cậu một lúc, rồi hít một hơi thật sâu.

" Jin-Woo à... Mình đã quyết định rồi. Mình sẽ rời Seoul, quay về quê. "

Jin-Woo khựng lại một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, ngập tràn sự ngạc nhiên.

" Về quê ? "

Jo-Hee gật đầu, đôi mắt bâng khuâng.

" Ừ. Mình sẽ nghỉ làm thợ săn. Dù sao thì... sau những gì xảy ra, mình nhận ra bản thân không còn phù hợp với công việc này nữa. "

Cô nói nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một quyết định bình thường, nhưng trong lòng, trái tim cô như bị siết chặt từng chút một. Cô không nói ra tất cả, không nói rằng mỗi lần nhớ lại hầm ngục kép, cô cảm thấy mình quá nhỏ bé, quá bất lực. Không nói rằng khi thấy Jin-Woo mạnh mẽ hơn, cô vừa vui mừng vừa đau lòng. Và cũng không nói rằng... cô thích cậu nhưng cô vẫn muốn nói gì đó, một điều gì đó mà chỉ mình cô hiểu.

"Jin-Woo này, " cô khẽ nói, ánh mắt bâng khuâng.

"Cậu biết gì không ? Có những điều chúng ta không thể nắm giữ mãi mãi. Đôi khi, dù có muốn đi cùng ai đó đến cuối con đường, chúng ta cũng phải dừng lại, vì ta không còn đủ sức để bước tiếp."

Jin-Woo nhìn cô, ánh mắt có chút khó hiểu, nhưng cậu không lên tiếng. Cậu chỉ chờ đợi, như đang mong cô giải thích thêm. Nhưng Jo-Hee chỉ khẽ cười, lắc đầu.

" Chỉ là mình đang suy nghĩ vẩn vơ thôi. "

Cậu không hỏi thêm, không cố gắng hiểu ý cô. Cậu không nhận ra và Jo-Hee cũng không bất ngờ. Cô biết Jin-Woo không giỏi trong những chuyện như vậy. Cậu luôn thích mọi thứ phải rõ ràng, thẳng thắn. Còn cô, lại chỉ có thể nói những điều mơ hồ, mập mờ.

Gió đêm thổi qua mái tóc cô, mang theo một chút hơi lạnh. Jo-Hee chậm rãi bước đi tiếp, để lại phía sau một nụ cười có chút cay đắng. Nếu cậu hiểu được, liệu mọi chuyện có khác đi không ?

Nhưng có lẽ... cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Sau khi họ trò chuyện một lúc và cô có mời cậu về quê mình chơi, thỉnh thoảng trêu chọc nhưng cũng ẩn ý rằng :

" Nếu cậu có dịp về quê mình, chắc chắn mình sẽ dẫn cậu đi ăn những món ngon nhất ở đó... rồi đi chơi cùng nhau như một cặp đôi thực thụ vậy. "

Jin-Woo bật cười nhẹ trước lời nói nửa đùa nửa thật của Jo-Hee. Cậu liếc nhìn cô, ánh mắt phản chiếu ánh đèn đường vàng nhạt.

"Nghe cũng không tệ nhỉ," cậu đáp, giọng pha chút trêu chọc.

"Vậy khi nào cậu đi?"

Jo-Hee ngập ngừng một lát rồi đáp :

"Cuối tuần này."

Jin-Woo khẽ nhíu mày, có vẻ bất ngờ. Cậu không nghĩ cô sẽ đi nhanh như vậy. Dù không nói ra, nhưng cậu cảm nhận được rằng đây không chỉ là một quyết định bồng bột. Jo-Hee đã suy nghĩ rất lâu rồi.

" Cậu định sẽ làm gì sau đó ? " Jin-Woo hỏi, giọng trầm hơn.

Jo-Hee mỉm cười.

" Mình chưa biết. Có thể sẽ làm một công việc bình thường nào đó. Mình nghĩ thế giới không thiếu những công việc mà một người như mình có thể làm. "

Jin-Woo không trả lời ngay. Cậu chỉ im lặng nhìn về phía trước, đôi mắt tối lại một chút, như đang chìm trong suy nghĩ. Cậu nhớ về những ngày đầu tiên khi mình vẫn còn yếu đuối, khi mà Jo-Hee là một trong số ít những người luôn quan tâm đến cậu. Cô đã từng là người duy nhất lo lắng cho cậu mỗi khi vào hầm ngục. Cậu đã quen với sự hiện diện của cô, với những nụ cười dịu dàng và những lần cô trách móc cậu vì quá liều lĩnh.

Giờ đây, cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn cần ai bảo vệ hay lo lắng nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn mất đi một người bạn quan trọng.

" Vậy... cậu thật sự không hối hận à ? " Jin-Woo khẽ hỏi, đôi mắt chất chứa nhiều điều.

Jo-Hee dừng bước, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định.

" Mình đã suy nghĩ rất nhiều, Jin-Woo. Mình biết bản thân và cũng đã nói với cậu trước khi hầm ngục kép xảy ra rồi, mình không còn đủ can đảm để tiếp tục nữa. "

Jin-Woo nhìn cô thật lâu. Cậu không phải kiểu người giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc này, có gì đó trong ánh mắt cậu khiến Jo-Hee cảm thấy tim mình chùng xuống.

" ...Vậy à. " Cậu chỉ đáp lại đơn giản như vậy.

Jo-Hee khẽ cười, cố giữ cho giọng mình nhẹ nhàng.

" Ừ, vậy đó. "

Họ tiếp tục bước đi, nhưng lần này, sự im lặng giữa họ không còn giống như ban đầu nữa. Nó nặng nề hơn, như một thứ gì đó chưa kịp nói ra nhưng cũng chẳng thể nào thốt thành lời.

Cô không mong đợi Jin-Woo níu kéo mình lại. Cậu là kiểu người chấp nhận thực tế, không miễn cưỡng bất kỳ ai. Nhưng dù vậy, cô vẫn hy vọng... dù chỉ một chút, rằng cậu sẽ nói gì đó. Một điều gì đó có thể khiến cô do dự.

Thế nhưng, cậu vẫn chỉ đi cạnh cô, lặng lẽ như bao lần trước. Cuối cùng, khi đã đến ngã rẽ, Jo-Hee là người dừng lại trước. Cô xoay người về phía cậu, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười.

" Cảm ơn cậu vì đã đi dạo với mình hôm nay, Jin-Woo. "

Cậu nhìn cô, gật đầu nhẹ.

" Không có gì. Cậu cứ nghỉ ngơi đi, Jo-Hee. "

Cô cười khẽ.

" Ừm. Vậy... tạm biệt nhé. "

Cô quay lưng, bước đi. Nhưng khi chỉ mới đi được vài bước, giọng nói của Jin-Woo vang lên phía sau, khiến cô bất giác khựng lại.

" Jo-Hee. "

Cô xoay người lại, thấy cậu đứng yên đó, đôi mắt vẫn bình thản nhưng có chút gì đó phức tạp trong đáy mắt.

" Nếu có lúc nào đó cậu muốn quay lại... đừng ngần ngại. "

Cô nhìn cậu thật lâu. Trái tim như nghẹn lại một nhịp.

Rồi, cô cười.

" Ừ. Mình biết mà. "

Nói rồi, cô quay lưng đi thẳng, lần này không ngoảnh lại nữa.

Jo-Hee bước đi trên con đường vắng, hơi lạnh của đêm muộn len qua lớp áo mỏng. Cô không quay lại, cũng không dừng chân. Chỉ có tiếng bước chân chậm rãi hòa cùng nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực.

Bầu trời đêm vẫn tĩnh lặng như ban đầu, nhưng đâu đó, những ngọn đèn đường dường như mờ nhạt hơn.

Khi đã đi đủ xa để chắc chắn không còn ai dõi theo, cô khẽ thở dài. Jo-Hee biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn. Nhưng dù vậy, cảm giác lạc lõng vẫn bám lấy cô như một chiếc bóng không thể xua tan.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro