Chạm Được Nhưng Không Giữ Được
Mình là một cô gái hướng nội.
Mình không thích ồn ào, không giỏi bắt chuyện, và càng không quen với việc trở thành tâm điểm.
Mình giống như một chiếc lá nhỏ, lặng lẽ trôi trong khoảng sân trường rộng lớn, chẳng ai để ý, chẳng ai nhớ tới.
Mình không cao – chỉ 1m46 – và thân hình có chút tròn trịa.
Đôi khi soi gương, mình nhẹ nhàng vuốt mái tóc, chạm vào đùi, bụng, má – những nơi mình cảm thấy mũm mĩm, rồi thở dài.
Mình không xinh đẹp, không nổi bật, nhưng mình học khá giỏi – đặc biệt là Toán và Ngữ Văn.
Mình được thầy cô nhớ tên, được bạn bè coi là học sinh giỏi – nhưng chưa bao giờ mình tự tin về bản thân.
Giữa đám đông, mình chỉ muốn được yên lặng ngồi ở bàn ba – quan sát thế giới theo cách riêng của mình.
Thế rồi, trong thế giới yên tĩnh ấy, cậu ấy xuất hiện.
Cậu ấy cao 1m68 – cao hơn mình rất nhiều.
Cậu ấy mảnh khảnh, gương mặt sáng, mái tóc lúc nào cũng hơi rối, và nụ cười của cậu ấy – giống như ánh nắng mùa xuân, nhẹ nhàng, ấm áp.
Cậu ấy vui vẻ, hòa đồng, được nhiều bạn nữ yêu thích, được thầy cô quan tâm.
Cậu ấy luôn là trung tâm của nhóm bạn, luôn khiến mọi thứ xung quanh trở nên náo nhiệt, vui vẻ.
Cậu ấy giống như mặt trời – tỏa sáng rực rỡ.
Còn mình – chỉ là một bóng cây nhỏ, lặng lẽ nép sau ánh sáng ấy.
Chúng mình học chung hai năm cấp 2 – nhưng chỉ là bạn học xã giao.
Mình ngồi bàn ba, cậu ấy ngồi tận bàn cuối.
Chúng mình chỉ nói chuyện khi làm bài nhóm, chỉ trao đổi vài câu khi thi chung.
Còn lại – là im lặng.
Khoảng cách ba bàn – nghe thì gần, nhưng đối với mình, xa như khoảng trời riêng của mỗi người.
Có đôi lúc, mình quay đầu lại – và vô tình bắt gặp ánh mắt cậu ấy.
Trái tim mình như bị siết chặt – đập mạnh đến nỗi mình sợ nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng mình không dám chắc – cậu ấy có thật sự nhìn mình không, hay đó chỉ là mình muốn tin như thế.
Những ngày hè, mình và cậu ấy cùng học thêm Toán.
Chỉ hai buổi mỗi tuần, mỗi buổi chưa đến ba tiếng – nhưng mình rất trân quý từng phút giây đó.
Vẫn là khoảng cách ba bàn, vẫn là hai người lặng lẽ sống trong hai thế giới khác nhau.
Mình thích quan sát cậu ấy cười, thích ngắm cách cậu ấy nói chuyện cùng bạn bè, thích lắng nghe tiếng cười trong trẻo của cậu ấy vang khẽ trong lớp học thêm.
Mình biết cậu ấy không biết mình thích cậu ấy.
Mình biết mình chỉ là một người bạn học bình thường trong ánh mắt của cậu ấy.
Mình đã rất nhiều lần muốn nhắn tin cho cậu ấy.
Ngón tay mình lướt trên bàn phím, gõ rồi xóa, gõ rồi xóa.
Mình sợ.
Mình sợ cậu ấy không trả lời.
Mình sợ làm phiền cậu ấy.
Mình sợ mọi người trêu chọc.
Mình sợ bị từ chối.
Vậy là mình giữ tất cả trong lòng.
Giữ những ánh mắt thoáng qua.
Giữ những lần tim đập nhanh.
Giữ cả những cơ hội trôi qua như gió.
Một hôm, thầy chia nhóm làm bài.
Lần đầu tiên – mình được ngồi cạnh cậu ấy.
Trái tim mình đập nhanh đến mức bàn tay nắm bút cũng khẽ run.
Không khí xung quanh như chậm lại, mọi tiếng ồn như bị bóp nghẹt trong đôi tai mình.
Cậu ấy quay sang hỏi mình:
"Cậu làm tới đâu rồi?"
Giọng nói cậu ấy nhẹ như gió đầu hè, như đang lướt qua tim mình.
Mình lúng túng đáp khẽ: "Mình… mình làm tới câu ba rồi…"
Cậu ấy cười – nụ cười ở khoảng cách gần như vậy – thật sự rất đẹp.
Mình cúi xuống, cố gắng tập trung vào bài – nhưng tay mình vẫn run nhẹ, lòng vẫn xao động không yên.
Có một lần, ánh mắt chúng mình chạm nhau.
Lần đó – mình không tránh đi – mình đã dám giữ ánh mắt ấy.
Chỉ hai giây ngắn ngủi – nhưng với mình, hai giây đó kéo dài như cả thế giới ngừng quay.
Mình về nhà hôm đó với một niềm vui không thể diễn tả.
Như thể gió thổi nhẹ qua tóc, như thể mặt trời đã sưởi ấm cả ngày dài.
Lần đầu tiên – mình đã dám nhìn thẳng vào cậu ấy.
Tối hôm đó, mình lấy hết can đảm nhắn tin cho cậu ấy.
"Hôm nay học nhóm vui ghê. Bài toán đó cũng hơi khó ha?"
Tim mình đập nhanh, lòng mình lo lắng.
Mình chờ đợi – từng giây dài như một thế kỷ.
Cậu ấy trả lời:
"Ừ, cũng hơi khó thật. May có cậu giải thích giúp."
Mình cười – nụ cười tự nhiên, nhẹ tênh – nhưng là nụ cười hạnh phúc.
Từ hôm đó, chúng mình nhắn tin nhiều hơn.
Không phải những cuộc trò chuyện dài, cũng không phải những lời quan tâm ngọt ngào – chỉ là những tin nhắn đơn giản về bài tập, về những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng với mình – từng dòng chữ ấy quý giá vô cùng.
Mình biết – cậu ấy vẫn giỡn với các bạn nữ khác.
Mình biết – cậu ấy vẫn là người vui vẻ, hòa đồng, được nhiều người yêu thích.
Mình đã từng ghen – ghen với những bạn có thể tự nhiên chọc ghẹo cậu ấy, có thể dễ dàng bước vào thế giới của cậu ấy, trong khi mình chỉ có thể đứng ngoài.
Có bạn nữ đã chơi với cậu ấy ba năm – còn mình chỉ mới quen cậu ấy một năm.
Mình biết mình đến sau.
Nhưng dù gặp bao nhiêu người, dù thấy ai đẹp trai hơn – mình vẫn chỉ thích cậu ấy.
Mình cứ nghĩ – tụi mình sẽ mãi học chung như vậy.
Cho đến một ngày – cậu ấy nói rằng khi lên cấp 3, cậu ấy sẽ học trường khác.
Khoảnh khắc ấy – mình như rơi vào khoảng không.
Không phải là chuyển trường ngay, nhưng mình biết – sau năm nay, chúng mình sẽ bước vào hai ngã rẽ.
Chúng mình sẽ học ở hai ngôi trường khác nhau, sẽ có những người bạn mới, sẽ có những mối quan hệ mới.
Có lẽ… tụi mình sẽ dần xa nhau – như hai con thuyền trôi ngược dòng.
Mình đã định nhắn cho cậu ấy: "Mình thích cậu."
Mình đã gõ, rồi xóa, rồi gõ lại, rồi lại xóa.
Cuối cùng – mình chỉ nhắn: "Chúc cậu học tốt ở trường mới nhé."
Cậu ấy trả lời: "Cảm ơn cậu. Cậu cũng vậy."
Mình mỉm cười – nụ cười nhẹ nhàng, nhưng có chút gì đó cay nơi sống mũi.
Chúng mình vẫn học chung đến hết năm – nhưng mình không dám nói thêm điều gì.
Mình giữ tình cảm ấy cho riêng mình – lặng lẽ và chân thành.
Mình biết – cậu ấy sẽ bước sang một thế giới mới, còn mình cũng sẽ có cuộc sống mới.
Chúng mình không nhắn tin nữa.
Không còn những lần nhìn lén nhau, không còn những tin nhắn vụng về.
Khoảng cách bây giờ – không phải ba bàn – mà là hai ngôi trường, hai con đường khác nhau.
Nhưng mình không hối tiếc.
Vì mình đã từng dám nhắn tin.
Mình đã từng dám nhìn thẳng vào cậu ấy.
Mình đã từng thích cậu ấy – bằng tất cả sự ngây ngô, chân thật và vụng về của tuổi học trò.
Có những người – chỉ xuất hiện trong đời mình như một mùa nắng đẹp – rồi lặng lẽ rời đi.
Nhưng họ mãi là mùa nắng đẹp nhất trong ký ức của mình.
(Góc nhìn của cậu ấy)
---
Tớ không biết từ khi nào mình bắt đầu để ý đến cậu ấy.
Có lẽ là từ đầu năm lớp 8 – khi tụi mình học cùng lớp.
Cậu ấy không nổi bật trong đám đông.
Cậu ấy ngồi bàn ba, lặng lẽ, ít nói.
Cậu ấy không cao – chỉ tầm 1m46, lại hơi mũm mĩm – nhưng cậu ấy có một nét gì đó rất dịu dàng, rất nhẹ, như một cơn gió lướt qua, không ồn ào nhưng lại khiến tớ chú ý.
Tớ là người thích cười, thích giỡn, dễ hoà đồng với mọi người.
Tớ có nhiều bạn, thường hay chọc ghẹo các bạn nữ, và lúc nào tớ cũng như đang đứng giữa vòng tròn bạn bè vui vẻ.
Có lẽ vì vậy nên cậu ấy lúc nào cũng nhìn tớ từ xa – giống như hai thế giới, một ồn ào, một yên tĩnh, cứ lặng lẽ song song nhau.
Nhưng tớ luôn thấy cậu ấy.
Thật đấy.
Những lúc cậu ấy cúi đầu chăm chú làm bài.
Những lúc cậu ấy nhìn ra cửa sổ, gió thổi nhẹ qua mái tóc cậu.
Những lúc cậu ấy cười khẽ khi nói chuyện với bạn thân.
Tớ đã nhiều lần bắt gặp ánh mắt cậu ấy hướng về tớ, nhưng rồi cậu ấy luôn nhanh chóng quay đi, giả vờ như không có gì.
Lúc đầu tớ nghĩ chắc cậu ấy chỉ vô tình thôi. Nhưng rồi… lặp đi lặp lại nhiều lần, tớ bắt đầu để ý.
Không biết từ khi nào, mỗi khi cậu ấy ngồi đó, tớ lại thấy an tâm.
Không biết từ khi nào, tớ bắt đầu tìm kiếm cậu ấy trong đám đông.
Nhưng tớ cũng sợ.
Sợ nếu tớ chủ động, cậu ấy sẽ tránh tớ.
Sợ nếu tớ hỏi thẳng, cậu ấy sẽ ngại rồi xa tớ mãi.
Tớ là kiểu người dễ thân với mọi người, nhưng với cậu ấy – tớ lại lúng túng.
Cậu ấy rất giỏi, nhất là Toán và Ngữ Văn – hai môn tớ không mạnh lắm.
Tớ muốn nhắn tin cho cậu ấy nhiều lần, nhưng tớ không biết nên bắt chuyện ra sao, vì tụi mình không thân.
Tớ có bạn nữ thân chơi chung ba năm – ai cũng nghĩ tớ thích bạn ấy.
Nhưng thật ra không phải.
Tớ chỉ thấy thoải mái khi chơi với bạn ấy, không phải kiểu rung động.
Còn với cậu ấy – là cảm giác hồi hộp, là cảm giác muốn được lại gần nhưng lại sợ làm cậu ấy xa hơn.
Có lần, tớ cố ý chọc cậu ấy, nhưng cậu ấy ngại, không trả lời.
Tớ hơi buồn, nghĩ có lẽ cậu ấy không thích mình.
Nhưng rồi khi tớ nhìn thấy ánh mắt cậu ấy, tớ lại tin rằng… có lẽ cậu ấy cũng đang để ý.
Kỳ nghỉ hè – tớ và cậu ấy cùng học thêm Toán.
Chỉ gặp nhau hai buổi một tuần, mỗi buổi chưa đầy ba tiếng, tớ ngồi bàn cuối, cậu ấy ngồi bàn ba.
Khoảng cách ba bàn – nghe gần – nhưng lại xa xôi vô cùng.
Tớ vẫn hay quay xuống nhìn cậu ấy.
Nhưng cậu ấy lúc nào cũng vội vàng quay đi.
Thỉnh thoảng, tớ ước cậu ấy sẽ dám nhìn tớ lâu thêm một chút.
Rồi hôm đó, thầy chia nhóm làm bài, tớ được chung nhóm với cậu ấy.
Tớ vui nhưng cố tỏ ra bình thường.
Tớ hỏi cậu ấy:
"Cậu làm tới đâu rồi?"
Cậu ấy ngập ngừng: "Mình… mình làm tới câu ba rồi…"
Tớ cười.
Nụ cười của cậu ấy lúc ấy thật sự rất ngại ngùng – nhưng rất dễ thương.
Tớ ước gì có thể được gần cậu ấy lâu hơn.
Chúng mình làm bài chung – thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau – nhưng cậu ấy luôn vội vàng cúi xuống.
Tớ muốn giữ ánh mắt ấy lâu hơn – nhưng tớ sợ – sợ cậu ấy ngại rồi né tránh tớ mãi.
Tối hôm đó – bất ngờ – cậu ấy nhắn tin cho tớ.
"Hôm nay học nhóm vui ghê. Bài toán đó cũng hơi khó ha?"
Tớ mỉm cười – rất vui – rất nhẹ nhàng – như một cơn gió mát thổi qua ngày hè.
Tớ nhắn lại: "Ừ, cũng hơi khó thật. May có cậu giải thích giúp."
Sau hôm đó – tụi mình nhắn tin nhiều hơn.
Không dài, không thân thiết như những người bạn thân, nhưng là một mối quan hệ gì đó… rất đặc biệt.
Tớ vui vì tụi mình đã gần nhau hơn một chút.
Nhưng tớ cũng biết – năm sau – tụi mình sẽ học khác trường cấp 3.
Tớ không chắc có thể giữ liên lạc với cậu ấy bao lâu nữa.
Có những thứ – dù tớ không muốn – cũng sẽ trôi đi.
Ngày cuối cùng trước khi kết thúc năm học, tớ muốn nói gì đó với cậu ấy.
Nhưng rồi… tớ cũng không nói.
Cậu ấy nhắn cho tớ: "Chúc cậu học tốt ở trường mới nhé."
Tớ nhắn lại: "Cảm ơn cậu. Cậu cũng vậy."
Tin nhắn dừng lại ở đó.
Nhẹ nhàng – im lặng – nhưng khiến tớ nhớ mãi.
Tớ không biết sau này tụi mình có còn gặp lại không.
Tớ không biết cậu ấy có từng thật sự thích tớ không.
Nhưng tớ biết – cậu ấy đã là mùa nắng đẹp nhất trong những năm tháng cấp 2 của tớ.
Dù tụi mình có khoảng cách, dù tụi mình không thân thiết – nhưng tớ vẫn nhớ cậu ấy.
Một cậu bạn nhỏ ngồi bàn ba – người luôn khiến tớ cảm thấy bình yên khi nhìn thấy.
Có những người đi ngang qua cuộc đời tớ như một cơn gió nhẹ, nhưng để lại trong lòng tớ một mùa hè không thể quên.
end
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro