c2
Chương 2 – Quy tắc và Ngoại lệ
Buổi sáng hôm sau, Thượng Hải vẫn ẩm và lạnh. Mưa đêm qua chưa dứt hẳn, hơi nước còn đọng trên lớp kính ngoài tòa nhà Cố Thị, phản chiếu từng dòng xe nhoè nhạt.
Phòng tổng thư ký tầng 38 mở đèn từ sớm. Thẩm Tĩnh ngồi trước máy tính, từng ngón tay gõ lên bàn phím với tốc độ đều đặn. Trên màn hình là bản kế hoạch khủng hoảng truyền thông mới, do chính cô thức suốt đêm chỉnh sửa.
Trong inbox vừa hiện thông báo:
Người gửi: Cố Diệc An
Tiêu đề: Họp khẩn – Dự án Mặc Thủy, 9:00.
Nội dung: Chuẩn bị số liệu dòng vốn. Mang theo bản mềm và bản in.
PS: Đừng quên cà phê của tôi.
Một hàng chữ ngắn ngủn, không thừa dấu chấm. Nhưng Thẩm Tĩnh vẫn bất giác bật cười — kiểu cười khẽ, chỉ thoáng qua nơi khóe môi. Cô đứng dậy, pha cà phê đen, đúng hai shot, không đường.
Chín giờ kém mười, cửa phòng họp lớn đã bật sáng. Khi cô bước vào, Diệc An đang đứng trước bảng điện tử, áo vest màu kem, tay cầm bút laser, đang nói chuyện với đội tài chính. Cô không nhìn lên, nhưng dường như đã cảm nhận được người vừa đến, giọng hạ xuống:
“Thư ký trưởng, chị đến đúng giờ.”
“Thưa Tổng tài, kế hoạch chị yêu cầu đã được cập nhật.”
Cố Diệc An nhận tập hồ sơ, liếc qua nhanh, gật đầu nhẹ. Ánh mắt cô dừng lại một thoáng ở tay Thẩm Tĩnh — trơn nhẵn, không còn nhẫn bạc.
Một giây rất ngắn, nhưng tim Diệc An chợt đập lệch một nhịp. Không hiểu là vì hài lòng, hay vì cảm giác trống rỗng vừa len vào ngực.
Cuộc họp diễn ra hơn một tiếng. Khi kết thúc, mọi người tản ra. Cửa vừa đóng, Cố Diệc An nói:
“Ở lại một chút.”
Thẩm Tĩnh hơi khựng, nhưng vẫn đứng nguyên.
Diệc An rót nước, chậm rãi nói: “Chị làm việc ở đây bao lâu rồi?”
“Bốn năm.”
“Bốn năm.” Cô lặp lại, môi cong lên một đường cong nhàn nhạt. “Tôi nghe nói, trước đó chị từng là trợ lý Chủ tịch.”
“Vâng.”
“Là cha tôi.”
Thẩm Tĩnh hơi ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh: “Đúng.”
“Chị làm tốt. Rất tốt.” Cố Diệc An nhìn cô, ánh mắt lạnh mà sâu. “Đến mức, ông ấy từng nói với tôi — ‘Cô ta trung thành hơn cả nhiều người trong nhà này’.”
Thẩm Tĩnh không đáp.
Cố Diệc An bước chậm đến gần bàn, tựa nhẹ hông vào mép, cúi người xuống. “Tôi không cần chị trung thành với ai khác. Từ hôm nay, chỉ cần trung thành với tôi.”
Giọng nói nhẹ như hơi thở, nhưng lại có sức nặng ép vào không khí.
Thẩm Tĩnh ngẩng lên, đối diện ánh nhìn ấy. Một khoảnh khắc, cô cảm thấy người đối diện không phải là Tổng tài, mà là một cơn bão — ẩn trong lớp áo hoàn hảo.
“Trung thành… trong công việc, Tổng tài?”
“Trong mọi thứ.”
Không gian đóng lại. Đèn trắng phản chiếu qua lớp kính, in hình hai người trong cùng khung. Một người đứng thẳng, một người nghiêng mình, khoảng cách vừa đủ khiến tim không biết nên tiến hay lùi.
Cuối cùng, Thẩm Tĩnh hít một hơi: “Tôi hiểu ý Tổng tài. Tôi sẽ làm tốt công việc của mình.”
“Chỉ công việc?”
Câu hỏi ấy, dù chỉ hai chữ, lại khiến tim cô co rút một nhịp.
Cố Diệc An đứng thẳng dậy, giọng bình thản trở lại: “Tốt. Chuẩn bị đi công tác Nam Kinh. Tôi muốn chị đi cùng.”
“Vâng.”
Buổi chiều, phòng thư ký nhộn nhịp chuẩn bị. Tiểu Trương cười nhỏ:
“Chị Thẩm, Tổng tài Diệc An thật đặc biệt nha. Bình thường ai dám sai Tổng thư ký chuẩn bị giấy tờ cơ chứ.”
Thẩm Tĩnh mỉm cười: “Cô ấy trẻ. Có phong cách riêng.”
“Phong cách riêng hả?” Tiểu Trương nửa đùa nửa thật. “Em thấy giống… chị ấy chỉ tin mỗi chị.”
Câu nói khiến tay Thẩm Tĩnh dừng lại một nhịp trên bàn phím. Tin ư?
Cố Diệc An là kiểu người tin ai dễ như vậy sao?
Tối, chuyến xe đến Nam Kinh. Hai người ngồi hàng ghế sau. Đèn thành phố rải dọc qua ô kính, từng vệt vàng trôi dài.
“Chị ăn gì chưa?”
“Rồi.”
“Trông chị gầy.”
Thẩm Tĩnh hơi quay đầu, nhìn cô: “Tổng tài Cố đang quan tâm cấp dưới à?”
Cố Diệc An cười khẽ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài: “Có lẽ là… quan tâm người khiến tôi khó ngủ.”
Lời nói thoảng qua, nhẹ như gió, nhưng lại khiến người nghe tim hẫng. Thẩm Tĩnh định nói gì đó, nhưng xe chao nhẹ. Cô lặng đi.
Đêm Nam Kinh lạnh, khách sạn bốn sao, phòng hai giường đôi. Lúc nhận chìa khóa, lễ tân nói:
“Rất xin lỗi, khách đoàn đặt nhầm, chỉ còn một phòng hai giường.”
“Không sao.” Cố Diệc An nhận chìa khóa.
Trong phòng, Thẩm Tĩnh mở vali, treo áo khoác. Cố Diệc An tháo cà vạt, vén tóc ra sau tai. Một giọt nước từ cằm rơi xuống cổ áo, lấp lánh.
“Chị hay làm việc khuya thế này sao?”
“Thói quen.”
“Thói quen không tốt. Tôi không thích nhân viên của tôi tự làm tổn hại sức khỏe.”
“Nhưng Tổng tài à, công việc của chị chính là thứ khiến người khác thức trắng.”
Lời đáp khiến Diệc An dừng bút. Ánh mắt cô dần tối lại, xen chút gì đó không tên — có thể là thích, có thể là thử.
“Chị Thẩm,” cô gọi, giọng khàn đi một chút, “chúng ta ký kết sắp tới có điều khoản đặc biệt, tôi muốn chị đọc lại hợp đồng cùng tôi.”
Thẩm Tĩnh tiến đến, ngồi cạnh. Ánh sáng đèn bàn phủ xuống nửa khuôn mặt Diệc An, tạo một đường bóng mờ nơi xương quai xanh. Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau chưa đầy một tờ giấy.
Cố Diệc An chỉ vào điều 12: “Điều khoản này, nếu vi phạm, bên B phải chịu phạt 15% giá trị hợp đồng. Chị thấy sao?”
Thẩm Tĩnh nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua dòng chữ. “Có thể đàm phán lên 20%. Đặt giới hạn cao sẽ khiến đối phương tự kiềm chế.”
“Giỏi.”
Lời khen đơn giản, nhưng ánh mắt cô chứa thứ gì đó khác — một tia nóng, không chỉ vì thương trường.
Ánh đèn vàng rọi xuống, hai bóng người đổ dài trên mặt bàn. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lất phất.
11:47 PM
Thẩm Tĩnh thu dọn tài liệu. Cố Diệc An vẫn ngồi đó, tay chống cằm.
“Chị Thẩm.”
“Vâng?”
“Chị có người yêu chưa?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Không hợp ai.”
Cố Diệc An bật cười nhỏ: “Chị chắc chưa gặp đúng người.”
Thẩm Tĩnh quay sang, ánh mắt bình lặng: “Hay là gặp rồi, chỉ là… không dám lặp lại sai lầm.”
Ánh đèn mờ chiếu lên sống mũi Diệc An, phản chiếu tia sáng lạnh. “Tôi không khiến chị sai lầm.”
Câu nói nhẹ, nhưng kéo theo nhịp tim hỗn loạn. Cả hai im. Chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường, và tiếng mưa ngoài hiên.
Một tiếng sét vang lên, điện tắt phụt. Phòng chìm vào bóng tối.
“Chết tiệt, mất điện.”
“Đừng di chuyển, để tôi bật đèn pin.”
Thẩm Tĩnh lần mò trong túi, vừa mở điện thoại thì vô tình chạm vào tay Diệc An. Bàn tay lạnh, nhưng siết lại, giữ lấy.
“Đừng cử động.” Giọng cô thấp, khàn, và gần đến mức hơi thở chạm vào cổ.
Trong bóng tối, hơi ấm lan qua từng đầu ngón tay. Thẩm Tĩnh nghe rõ tim mình đập, loạn nhịp và thật.
“Cố Diệc An…”
“Gọi tôi là Diệc An.”
Tiếng cô rất khẽ, như lời thở ra. Cảm giác ấy — giữa đêm tối, giữa mưa và tĩnh lặng — khiến ranh giới giữa công việc và điều khác bắt đầu nhòe.
Rồi điện sáng trở lại.
Cả hai cùng buông tay, như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng khoảng cách ấy… đã không còn như trước.
Sáng hôm sau, khi họ chuẩn bị rời khách sạn, Thẩm Tĩnh mở điện thoại — một tin nhắn lạ bật lên:
Người gửi: [Ẩn danh]
“Tổng tài mới của cô trông có vẻ thân mật quá nhỉ, Thẩm Tĩnh.”
“Hay cô lại muốn lặp lại trò cũ?”
Cô nhìn chằm chằm màn hình. Trong lòng, lạnh hơn cả cơn gió ngoài kia.
Ở góc hành lang, Cố Diệc An quay đầu lại, khẽ hỏi:
“Chị sao thế?”
Thẩm Tĩnh mím môi, tắt màn hình. “Không có gì.”
Nhưng đôi mắt cô khẽ lay, như mặt hồ vừa nổi sóng.
Và từ giây phút đó, vết rạn đầu tiên trong thế giới vừa nhen lên giữa hai người — đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro