c6

Chương 6 – Lằn ranh đêm khuya
Thượng Hải tháng Sáu, đêm nóng như đốt.
Tầng 38 vẫn sáng đèn khi thành phố đã chìm vào giấc ngủ.
Phòng Tổng tài, đèn bàn hắt ánh vàng dịu lên mặt bàn kính. Bên ngoài, những vì sao như rơi xuống mặt sông Hoàng Phố, lấp lánh mà xa xôi.
Thẩm Tĩnh đặt xấp tài liệu xuống, giọng khàn khàn vì cả ngày không nghỉ:
“Dự án Mặc Thủy chính thức ký giai đoạn hai rồi. Chúng ta thắng.”
Cố Diệc An ngồi dựa vào ghế xoay, hai tay đan vào nhau. Ánh sáng phản chiếu trên cổ tay trắng mảnh, giọng cô nhẹ nhưng sâu:
“Thắng — nhưng tôi thấy chị lại không vui.”
Thẩm Tĩnh cười, nụ cười nhỏ: “Vui thì cũng chẳng ai nhìn thấy. Tôi quen giấu rồi.”
Cố Diệc An đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần. Giữa họ, ánh đèn kéo một vệt sáng dài trên sàn. Cô dừng ngay cạnh, nghiêng người xuống, thấp giọng:
“Đừng giấu khi ở cạnh tôi.”
Một câu nói, đơn giản đến mức không cần giải thích.
Nhưng hơi thở giữa hai người bỗng rối.
Thẩm Tĩnh ngẩng lên — đôi mắt ấy, vừa phản chiếu ánh đèn, vừa chứa nỗi sợ mơ hồ: sợ mất, sợ dính vào, sợ lần nữa tổn thương.
“Cố tổng…” cô gọi, vẫn giữ khoảng cách nghiêm ngặt bằng danh xưng.
“Gọi tôi là Diệc An.”
Giọng kia nhẹ như gió, nhưng mang mệnh lệnh.
Cô cúi xuống, chạm vào gò má người đối diện — chỉ là cái vuốt rất nhẹ, nhưng đủ khiến làn da tê dại.
“Chị biết không,” cô nói khẽ, “khi chị im lặng, tôi luôn có cảm giác mình sắp mất một thứ gì đó. Còn khi chị nhìn tôi như vậy… tôi lại muốn phá vỡ tất cả.”
Thẩm Tĩnh hơi run. “Phá vỡ cái gì?”
“Quy tắc. Khoảng cách. Cả thứ gọi là ‘đúng đắn’ ấy.”
Ánh nhìn của Cố Diệc An sâu như vực.
Hai người im lặng. Chỉ còn tiếng kim giây trên đồng hồ tường chậm chạp quay.
Cuối cùng, Thẩm Tĩnh nhắm mắt, nói khẽ: “Đừng như thế, Diệc An.”
“Vì sao?”
“Vì tôi lớn hơn cô. Vì tôi biết những thứ bắt đầu sai chỗ… thường kết thúc tệ.”
Diệc An không đáp. Cô chỉ khẽ cười — một nụ cười có pha chút tự giễu.
“Thế à? Nhưng tôi chưa bao giờ tin vào ‘chỗ đúng’. Tôi chỉ tin vào người đúng.”
Rồi, không để cô phản ứng, Cố Diệc An bước tới nửa nhịp — rút ngắn khoảng cách còn lại.
Một khoảnh khắc rất ngắn, ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt cô thành hàng nghìn tia sáng vụn, rơi xuống khoảng không giữa hai người.
“Diệc An…”
“Ừ?”
“…Đừng nhìn tôi như thế.”
“Như thế là thế nào?”
“Như thể tôi là thứ duy nhất còn sót lại trong thế giới của cô.”
“Thì đúng mà.”
Giọng nói nhẹ, nhưng câu chữ như dao, cắt vào lớp phòng bị cuối cùng.
Ánh mắt giao nhau — một giây, hai giây, rồi tất cả lặng im.
Bên ngoài, sấm đì đùng vang lên, báo hiệu cơn mưa đang đến.
Đêm ấy, trời đổ mưa thật.
Gió lùa qua những ô cửa kính khổng lồ, làm rèm cửa khẽ lay.
Trong văn phòng, chỉ còn ánh sáng vàng yếu ớt, và hai bóng người đối diện nhau qua bàn làm việc.
Tài liệu vương vãi, tách cà phê nguội ngắt.
Cảm xúc vốn bị kiềm nén suốt mấy tuần — như sợi dây kéo căng — cuối cùng cũng đứt.
Cố Diệc An bước vòng qua bàn, không nói, chỉ nhìn.
Thẩm Tĩnh lùi một bước, nhưng lưng đã chạm tường.
Khoảng cách ấy, ngắn đến mức chỉ cần thở cũng có thể chạm vào nhau.
“Cô định làm gì?” giọng Thẩm Tĩnh khàn, nhưng không giấu nổi run.
“Làm điều mà tôi nên làm từ hôm đó ở Hàng Châu.”
Bàn tay Cố Diệc An nâng cằm cô lên, ánh mắt chứa lửa.
Khoảnh khắc ấy, mọi lý trí, chức vụ, và tuổi tác đều bị gạt sang một bên.
Thế giới thu nhỏ chỉ còn lại tiếng mưa và nhịp tim hòa vào nhau.
Không cần nhiều lời, không cần những lời thề hẹn.
Chỉ có hai con người đang tìm nhau trong vùng tối — không để trốn, mà để sống thật.
Nụ hôn rơi xuống, nhẹ như gió chạm mặt hồ, nhưng đủ khiến cả không gian vỡ tung trong im lặng.
Giữa hai người, ranh giới mờ dần.
Thẩm Tĩnh không còn trốn tránh.
Cô vòng tay qua vai Diệc An, kéo người kia lại gần, như thể chỉ cần buông ra là sẽ biến mất.
Ngoài kia, sấm chớp liên hồi, ánh sáng chập chờn rọi lên gương mặt hai người — lúc sáng, lúc tối.
Trong ánh sáng ấy, đôi mắt họ đều ướt. Không biết vì mưa, vì hơi nước, hay vì giọt lệ chưa kịp rơi.
Thời gian ngừng trôi.
Đêm nay, hai đường thẳng song song cuối cùng cũng cắt nhau — tại điểm mà cả hai đều biết, sẽ chẳng có đường lui.
Khi đồng hồ chỉ sang 1 giờ sáng, đèn trong phòng vẫn còn mở.
Cả hai ngồi yên, bên cạnh nhau, không ai nói gì.
Trên bàn, hai ly cà phê nguội ngắt, mùi đắng lan ra khắp không gian.
Thẩm Tĩnh khẽ nói, giọng gần như thì thầm:
“Chúng ta sẽ phải trả giá cho điều này, cô biết chứ?”
“Tôi biết.”
Diệc An đáp, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng có những thứ, không làm thì sẽ hối tiếc cả đời.”
Cô quay sang, nhìn vào người bên cạnh, nói chậm rãi:
“Chị có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu ở lại… thì đừng rời khỏi tôi nửa bước.”
Ánh mắt Thẩm Tĩnh chao nhẹ. “Diệc An, tôi không phải món đồ của cô.”
“Tôi biết.”
Giọng Diệc An khàn hẳn, ánh mắt tối sâu lại.
“Nhưng tôi không muốn mất thêm lần nào nữa. Không phải chị.”
Một khoảng im lặng dài.
Thẩm Tĩnh cúi đầu, đặt bàn tay mình lên tay cô, nắm chặt — động tác nhỏ, nhưng là lời đồng ý duy nhất mà cả hai cần.
Sáng hôm sau, trời quang.
Cả tầng 38 vẫn chưa ai đến, chỉ có hai cốc cà phê mới và một mảnh giấy nhỏ trên bàn:
“Nếu ngày mai tin đồn lại xuất hiện, tôi sẽ không trốn.
– Tĩnh.”
Cố Diệc An đọc, khẽ cười.
Đôi mắt cô ánh lên thứ cảm xúc vừa kiêu ngạo, vừa dịu dàng — như thể cuối cùng, trong thế giới đầy dao kiếm ấy, cô cũng tìm được một nơi để tạm dừng.
Nhưng bình yên không kéo dài.
10 giờ sáng, điện thoại phòng Tổng tài đổ chuông dồn dập.
Giọng trưởng phòng IT vang lên, hoảng hốt:
“Cố tổng! Có ai đó truy cập vào hệ thống dữ liệu nội bộ từ IP ẩn. Tài liệu dự án Mặc Thủy vừa bị sao chép ra ngoài!”
Không khí trong phòng chợt đông cứng.
Cố Diệc An đứng bật dậy, giọng cô trầm xuống, lạnh lẽo như lưỡi dao:
“Khóa toàn bộ máy chủ. Truy IP. Không để lọt bất kỳ gói dữ liệu nào.”
“Chúng tôi đang làm, nhưng tín hiệu ẩn danh chuyển qua ba trạm trung gian — có thể là người trong công ty phối hợp bên ngoài.”
Một khoảng lặng.
Trong đầu Diệc An, mọi thứ quay như cối xay: kế hoạch, con người, những lần rò rỉ trước.
Một gương mặt hiện lên: Trợ lý của cô — người đã từng bị phát hiện liên hệ với Văn Kha.
Cô siết tay. “Gọi Thẩm Tĩnh lên cho tôi.”

Khi cửa mở, Thẩm Tĩnh bước vào, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt bình tĩnh của cô.
“Xảy ra chuyện gì?” cô hỏi.
“Người trong công ty đang bán thông tin. Và tôi e là… hắn không chỉ bán.”
Thẩm Tĩnh nhíu mày. “Cô nghi ai?”
“Trợ lý của tôi. Nhưng nếu tôi sai, cả hai chúng ta sẽ trở thành cái cớ cho họ công kích. Họ đang đợi chúng ta sai thêm một bước.”
Thẩm Tĩnh im lặng.
Cô hiểu — đây không chỉ là cuộc chiến công việc.
Lần này, là cuộc chiến giữa tin tưởng và sợ hãi.
Một giọt mồ hôi lăn xuống cổ tay cô, lạnh như thép.
Cố Diệc An nhìn thấy, bước lại gần, khẽ nói:
“Đừng lo. Dù ai phản bội, tôi cũng không để họ chạm đến chị nữa.”
Câu nói ấy, không lớn, nhưng nặng như một lời thề.
Ngoài kia, sấm chớp lại nổi.
Cơn bão thứ hai đang tới — không phải từ bầu trời, mà từ chính lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh