Chương 10 - Người không quay đầu

Phòng họp tầng 19.

Đèn vẫn sáng, nhưng chẳng còn ai trong phòng.

Chỉ có Mingyu, ngồi đó — lưng hơi cúi, mắt nhìn trân trân vào màn hình laptop đã tắt từ lúc nào.

Ánh sáng từ trần phản chiếu lên mặt kính đen, in rõ gương mặt hắn — một gương mặt mệt mỏi, nặng nề. Lặng lẽ đến mức nghe được cả tiếng thở chậm, khe khẽ.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở ra.

Bảy năm.

Một quãng đường dài đến mức, nếu có ai hỏi "có đáng không?", hắn cũng chẳng biết trả lời kiểu gì.

Ban đầu, là day dứt.
Sau đó, là hối hận.
Rồi dần dà, biến thành thứ tình cảm tĩnh lặng nhưng không dễ dập tắt.

Với Mingyu, tất cả những điều đó đều có tên — là Jeon Wonwoo.

Hắn đã thử mọi cách.
Đến gần... anh tránh đi.
Im lặng... anh cũng không mở lời.
Âm thầm quan tâm... nhưng nhận lại sau tất cả chỉ là sự dè chừng và gồng mình giữ khoảng cách của anh.
Không cho ai chạm đến.

Huống hồ người đó là hắn.

Mingyu đã thử, hết lần này đến lần khác. Không ồn ào, không công khai. 

Chỉ là những cử chỉ nhỏ — một ly cà phê nóng đặt xuống bàn anh trước giờ họp sáng, một lần đứng dưới mưa chờ anh đi làm muộn, hay một tin nhắn không có hồi đáp chỉ để nhắc anh về uống thuốc dị ứng thời tiết.
Tất cả đều rất nhỏ. 

Rất kín đáo.

Và rất thật.

Hắn chưa bao giờ muốn ép anh điều gì. Chỉ là... chỉ là vẫn hy vọng.

Hy vọng một ngày, ánh mắt Wonwoo nhìn hắn sẽ có chút gì khác. Một dấu hiệu rất mơ hồ cũng được — hắn sẽ bám vào đó.

Nhưng không.

Mỗi lần hắn tiến một bước, anh lại lùi hai bước.

Mỗi ánh mắt hắn trao ra, anh đều chọn né đi.

Lúc đầu còn lịch sự, sau dần trở nên phòng thủ. Mọi thứ giữa họ — dù chỉ là trao đổi công việc — cũng trở nên căng như sợi dây chỉ cần kéo mạnh sẽ đứt.

Mingyu không trách anh.

Hắn hiểu — có những vết cắt trong quá khứ không phải muốn là quên được. Mà hắn lại là người từng khiến vết cắt ấy rỉ máu. Dù không cố ý... cũng không có nghĩa là không đau.

Hắn hiểu, nhưng không có nghĩa là không đau cho chính mình.

Những lần ánh mắt anh dừng lại trên hắn một giây rồi lập tức rời đi — lạnh đến mức khiến hắn nghẹn trong cổ.

Những lần họp nhóm, khi mọi người rời đi hết, hắn cố ở lại sau cùng để được nhìn anh lâu hơn một chút — nhưng anh lại đứng dậy, quay lưng như không hề thấy.

Và cả những buổi sáng, khi hắn lặng lẽ đặt bản báo cáo đã chỉnh sửa kỹ lưỡng lên bàn làm việc của anh. Sáng hôm sau đến, hắn chỉ thấy nó được gạt sang một bên — không một lời, không một cái gật đầu.

Mingyu không cần anh phải cảm ơn.

Hắn chỉ... muốn được hiện diện một chút trong thế giới của anh.

Nhưng có vẻ như, chính sự hiện diện đó lại khiến Wonwoo thấy mệt.

Hắn bắt đầu nhận ra — có thể sự dịu dàng của mình... lại là áp lực với người kia.

Cái cảm giác yêu một người mà mỗi lần đến gần đều bị chối bỏ — không bằng lời, mà bằng sự yên lặng — là loại tổn thương không có tiếng. Nhưng rất thật.

Đôi lúc, khi ở nhà một mình, hắn nghĩ: Nếu mình rời đi thì sao?
Nếu không còn những lần âm thầm giúp đỡ, không còn giữ thang máy đợi anh, không còn những cái nhìn dõi theo từ xa...
Liệu Wonwoo có thấy nhẹ lòng?

Hay chỉ là bớt đi một phiền toái?

Mingyu cúi đầu, bàn tay đặt lên đùi khẽ siết lại. Đầu ngón tay run lên một chút.

Không phải vì mệt.
Mà là vì sợ.

Sợ rằng, nếu còn tiếp tục... hắn sẽ trở thành xiềng xích. Sự tồn tại của hắn, dù dịu dàng đến đâu, cũng đang khiến người kia phải gồng mình.

Trong công ty, ai cũng nghĩ họ bình thường. Làm việc vẫn phối hợp trơn tru. Không một lời than phiền. Không để lộ một kẽ hở cảm xúc.

Chỉ có Mingyu biết — từng câu nói, từng ánh nhìn giữa họ đều là sự gắng gượng.

Và hắn... không muốn người mình yêu phải sống trong thứ không khí căng như vậy thêm một ngày nào nữa.

Mingyu đứng dậy, khép laptop lại.

Rất nhẹ.

Hắn bước ra khỏi phòng họp, không để lại một tiếng động.

Nhưng trong lòng hắn, tiếng tạm biệt đang vang rất lớn.

Một lời tạm biệt không nói ra.

Chỉ là... lui lại, lần này, thật sự lui lại.

Để anh có thể thở.
Và nếu như... nếu như còn một chút gì đó sót lại trong lòng anh,
thì có lẽ, người quay lại... sẽ là Wonwoo.

Nếu không — thì đây là cách yêu cuối cùng mà hắn có thể chọn.

Yêu, mà không khiến người kia mỏi mệt thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #minwon