Khoảng cách nửa gang tay
Trung tâm huấn luyện quốc gia vẫn giữ vẻ yên ắng quen thuộc. Ngoài trời, ánh chiều cuối ngày nghiêng qua những ô cửa kính, vẽ lên sàn nhà những vệt nắng dài. Trong căn phòng luyện tập, chỉ còn hai người ngồi lại – lặng lẽ, nhưng không hề cô đơn.
Chovy ngồi bên trái, quen thuộc. Faker bên phải, cũng quen thuộc. Đôi tai nghe đặt hờ trên cổ, màn hình sáng lên một bản replay họ đang cùng phân tích.
"Phút 23, em nên call macro sớm hơn," Faker nói, tay gõ gõ vào bàn phím. "Rồng ba quan trọng, nhưng đội mình chưa ai ready đường dưới."
Chovy gật nhẹ. "Lúc đó em chần chừ... chắc vì không muốn overcall khi anh đang dẫn team."
"Đừng thế." Faker nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt trầm ổn. "Đội tuyển quốc gia không có leader cố định. Ai thấy đúng thì lên tiếng."
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, không phán xét, không tạo áp lực – chỉ như một cái chạm yên dịu lên lòng bàn tay đã mỏi mệt của Chovy sau hàng giờ thi đấu.
Chovy siết nhẹ chuột. Rồi buông ra.
Cậu đã giữ cảm giác này quá lâu rồi. Từ những buổi luyện tập khuya, từ những cái nhìn lướt qua trong giờ ăn tối, từ khoảnh khắc Faker khẽ cười khi cả đội cùng thắng một trận scrim khó.
Chovy từng nghĩ, mình chỉ cảm phục. Nhưng cảm phục thì không khiến tim đập nhanh như thế khi hai người vô tình chạm tay. Cũng không khiến cậu để tâm từng thay đổi rất nhỏ trong ánh mắt, giọng nói, hay thậm chí... một nụ cười rất khẽ.
Cậu hít vào, thật sâu.
"Anh Faker."
"Hmm?"
Chovy quay sang nhìn thẳng. Lần đầu tiên, không trốn tránh. Không do dự.
"Em nghĩ... em thích anh."
Câu nói vang lên giữa căn phòng yên lặng. Không quá lớn. Không gượng gạo. Chỉ đơn giản như một sự thật đã tồn tại rất lâu, cuối cùng cũng được gọi thành lời.
Faker không trả lời ngay.
Anh chỉ nhìn cậu vài giây – ánh mắt ấy không bất ngờ, không lạnh lùng. Chỉ bình tĩnh, như thể... anh đã đoán được. Như thể... điều đó đã từng xảy ra trước đây, với một ai đó khác.
Và rồi Faker mỉm cười.
Một nụ cười rất khẽ.
Ngoài cửa sổ, nắng đã tắt. Bầu trời chuyển sang xám nhạt của hoàng hôn. Trong căn phòng, khoảng cách giữa hai người vẫn chỉ là một nửa gang tay – nhưng lần này, cậu không cố tiến gần thêm nữa.
Vì có những tình cảm... chỉ cần được nói ra là đủ.
Và có những người... chỉ cần một nụ cười là đã khiến ta giữ mãi trong lòng, rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro