Khoảng Cách Vô Hình Chương 26

Chương 26: Không Thể Chịu Thua Một Lần Sau?!

Anh cắn cô, hung hăng!

Sắc mặt trắng bệch, Dụ Thoại Mỹ  thét chói tai, Chống đỡ không nổi thân thể khỏe mạnh cường tráng của anh, cô lảo đảo ngã xuống! Khủy tay của Kim Tử Long dùng sức ôm cô vào trong ngực, lưu lại ấn ký của riêng mình trên cái cổ tuyết trắng non mềm!

“Tôi vốn không muốn đối xử với cô như vậy…..Cô gái, là cô tự mình chuốc lấy!” Trong đôi mắt thâm thúy của Kim Tử Long tràn ngập hờn giận, anh gầm nhẹ, cả người tản ra hơi lạnh như băng! Sắc mặt cô trắng bệch, nháy mắt, anh dùng lực chế trụ gáy của cô, cúi đầu hung hăng cắn nuốt cần cổ tuyết trắng, rồi tới vành tai, cằm!

“Không được..…Khốn kiếp, không được!!” Dụ Thoại Mỹ gào thét, đau đến hai mắt đong đầy nước mắt, điên cuồng tránh né, nhưng thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể mặc cho hàm răng của anh cắn xé da thịt cô, bức ép đến mức cô run rẩy thét chói tai.

“Trên người cô rốt cuộc có bao nhiêu cái gai? Hả?” Hô hấp của Kim Tử Long  nóng bỏng như phun lửa, bỏng rát da thịt non mềm của cô: “Tôi không ngại thay cô nhổ từng cái từng cái!”

“Kim Tử Long …..Đây là đang ở trong thang máy! Anh buông ra!” Bàn tay nhỏ bé của Dụ Thoại Mỹ  liều mạng chống đỡ bả vai cứng như sắt của anh, nén chịu hàm răng của anh đang cắn mình, đau nhức cùng khuất nhục, đôi mắt đầy lệ.

“Đi xin nghỉ, lập tức!” Đôi mắt đen phản chiếu sự hờn giận, môi lưỡi nóng bỏng lướt qua mỗi một tấc da thịt trên cổ cô: “Nếu không thì em gái cô đừng nghĩ đến việc tiếp nhận bất kì trị liệu nào! Cô sợ rồi sao? Tôi càng muốn làm cho em gái cô đời này cũng không nhìn thấy!”

‘Ầm’ một tiếng, đầu óc của Dụ Thoại Mỹ  bị chấn động.

“Kim Tử Long …..Anh có thể có chút nhân tính không? Thiên Nhu không phải là thứ gì, em ấy là người đang sống sờ sờ, em ấy có quyền sống của mình! Dựa vào cái gì mà anh muốn tước đoạt đi!” Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt, thanh âm khàn khàn run rẩy.

Đôi mắt đen của Kim Tử Long bùng cháy khát vọng, anh đắm chìm trước vẻ đẹp hồn xiêu phách lạc của cô, nhịn không được muốn cưỡng bách để thưởng thức, nhưng mỗi một lần, đều bị gai nhọn trên người cô hung hăng đâm đau nhói!

“Không cần lảm nhảm nhiều lời như vậy! Không đồng ý phải không?” Anh giữ chặt cái cằm xinh xắn, đôi mắt âm u lạnh lẽo: “Tốt!”

Ngay sau đó, Dụ Thoại Mỹ  chỉ cảm thấy dưới cằm đau nhức, cô rên lên một tiếng, nhưng rất nhanh, thanh âm của cô đã bị một đôi môi tà tứ nóng bỏng mạnh mẽ bao phủ cắn nuốt sạch! Kim Tử Long  hôn một cách điêu luyện, cạy mở hàm răng của cô, bức bách xâm chiếm khoang miệng ngọt ngào mềm mại!

Bàn tay bắt đầu di chuyển, mò mẫm sờ soạng xuống cái váy nhỏ tinh xảo của cô, chỉ nghe một tiếng xé rách, đôi chân trắng nõn trơn mềm của Dụ Thoại Mỹ  liền lộ ra, đôi mắt đẹp trợn to, nước mắt tuôn trào, người đàn ông đang khi dễ cô lại càng thêm điên cuồng!

Cứng đầu cứng cổ, hậu quả rất nghiêm trọng!

“…..” Cánh môi của Dụ Thoại Mỹ  bị bao phủ hoàn toàn, run rẩy muốn cắn mạnh vào môi anh, Kim Tử Long lại đột nhiên buông tha đôi môi của cô, nhìn khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn của cô,thở gấp nói: “Cô nghĩ rằng tôi để cho cô lặp lại việc đó lần thứ hai sao?!”

“Á!” Dụ Thoại Mỹ đau đớn hét lên, cằm bị anh nhéo rất đau.

Cô liều chết giãy giụa, nhấc chân muốn đá, đầu gối lại bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, anh cười lạnh một tiếng: “Lại muốn đá tôi?!”

“Lưu manh…..Anh buông tôi ra, tôi muốn kêu cứu!” Dụ Thoại Mỹ rơi lệ thét lên, sợ hãi uất ức tới cực điểm.

“Cô có thể kêu!” Gương mặt tuấn tú của Kim Tử Long  đỏ lên, giam cầm thân thể mềm mại của cô:

“Nơi này còn có màn hình giám sát, có muốn tôi coppy một bản đưa cho cô xem hay không?!”

“Kim Tử Long , tôi muốn giết chết anh! Anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Cô giống như động vật nhỏ mất khống chế gào thét giãy giụa, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

Còn bức ép cô sẽ hỏng mất, khuôn mặt tuấn dật của Kim Tử Long  lộ ra dục vọng muốn ăn sạch cô, bàn tay giữ chặt lấy đầu của cô, anh lạnh giọng bức bách:

“Đồng ý với tôi! Tối nay phải đi xin nghỉ việc ở cái nhà hàng kia!”

Trời mới biết, bụng dưới của anh đã nóng bỏng căng chặt như sắt, nếu không dừng lại thì anh cũng không nhịn được nữa!

“..…” Dụ Thoại Mỹ  cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đồng thời cũng thấm đẫm nước mắt cùng mồ hôi.

“Trả lời!” Kim Tử Long  bạo rống một tiếng, điên cuồng dọa người.

“…..” Toàn thân Dụ Thoại Mỹ  chấn động, trong lồng ngực tràn đầy thống hận cùng uất ức đến long trời lỡ đất, run rẩy nói:

“…..Được, tôi đồng ý, tôi đồng ý còn chưa được sao! Ngay bây giờ tôi sẽ đi đến nhà hàng, tôi lập tức xin nghỉ, anh hài lòng chưa?!” 

Giọng nói cô đã đổi khác, hai mắt rưng rưng quật cường nhìn anh.

Trong lòng Kim Tử Long  xẹt qua một loại cảm giác nóng rát, đau đớn hay chua xót, khát vọng hay oán hận, không thể nói rõ ràng.

“Cô thức thời là tốt rồi!” Trong đôi mắt đen là gió giục mây vần, cúi đầu, nảy sinh độc ác nói.

Bàn tay anh từ từ rời khỏi váy cô, lại hung hăng một lần nữa,

‘Phanh’ một tiếng đẩy thân thể mỏng manh cô lên trên vách thang máy.

Bàn tay anh từ từ dời khỏi váy cô, lại hung hăng một lần nữa,

‘Phanh’ một tiếng đẩy thân thể mỏng manh của cô lên trên vách thang máy.

“Á…..” Dụ Thoại Mỹ  cau mày, ót cùng sống lưng bị đụng mạnh nên thoáng hoảng hốt một chút.

Thang máy “Đinh” một tiếng đã xuống đến tầng trệt.

Váy bị xé rách làm lòng cô chua xót, hàng mi ướt nhẹp rũ xuống, cô run rẩy sửa sang lại váy áo. Mép váy đã bị rách, cô lấy trên đầu một cái kẹp tóc đơn giản kẹp cố định lại váy, lúc này mới như một con vật nhỏ bị dầm mưa ngẩng đầu nhìn Kim Tử Long . 

“Anh không cần phách lối, chẳng qua là hiện tại tôi đấu không lại anh, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho anh đẹp mặt!” Một đôi mắt xinh đẹp quật cường nhìn anh, giọng nói trầm bổng du dương rõ ràng từng chữ từng chữ.

Gương mặt tuấn tú xanh mét của Kim Tử Long  có một chút tức cười, cô gái này, cư nhiên còn mạnh miệng bướng bỉnh như vậy.

Anh thật sự là xem thường sự cứng cỏi của cô!

“Vậy sao?” Anh hơi giận, duỗi bàn tay to nắm mái tóc của cô kéo cô đến trước mặt mình:

“Nói tôi nghe thử xem, cô muốn làm thế nào để cho tôi đẹp mặt, hửm?”

“…..” Dụ Thoại Mỹ  đau đến nhíu mày, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó làm đau lòng người. 

“Anh sẽ bị báo ứng…..Khi dễ người ta như vậy sẽ có báo ứng!” Đặt tay mình lên bàn tay to của anh chậm rãi dùng sức, Dụ Thoại Mỹ vẫn còn lo lắng, giống như một cái đấu (thóc) với một chú gà trống.

“Tôi chưa bao giờ khi dễ người khác, tôi chỉ khi dễ cô!” Kim Tử Long  cười lạnh đến gần cô:

“Dụ Thoại Mỹ , muốn trách thì trách tính tình quá bướng bỉnh của cô! Có tin tôi sẽ thật sự nhốt cô lại để mài dũa tính tình của cô hay không, để cho cô không còn dám cãi lời tôi nữa!”

Dụ Thoại Mỹ  cắn môi, ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn anh:

“Anh cút xa một chút, tôi hận anh!”

“Hận tôi cũng vậy thôi, trốn không thoát! Ngoan ngoãn.….Tôi sẽ cân nhắc đối xử với cô tốt một chút!” Hơi thở nóng rực của anh phả ra trên mặt cô, một hồi mê muội.

“Anh đừng nằm mơ!” Cô bật thốt lên, anh quả thực là nằm mơ!

“Vậy cô cứ chờ mà xem!” Trong đôi mắt của Kim Tử Long  nhen nhóm lửa giận, nặng nề đẩy cô ra, sải bước ra khỏi thang máy.

Dụ Thoại Mỹ  lảo đảo một cái mới đứng vững, dựa vào cửa thang máy thở dốc hồi lâu, trong mắt sương mù giăng đầy, bầu trời đêm lóe ra một điểm sáng, cô vẫn như cũ đứng thẳng dậy quyết không chịu thua, dùng mấy ngón tay cào cào mái tóc, cầm dây cột tóc lại, chân tóc rất đau, động tác của cô có hơi run run.

Sửa sang váy áo gọn gàng, cô cắn môi, tiếp tục không chịu thua ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

*****

Dưới ánh đèn sáng chói, cuối cùng, Dụ Thoại Mỹ  đã hoàn thành ca làm việc của mình, cả người mệt mỏi.

Thần kinh vẫn luôn bị treo ngược.....

Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mi tâm, trên cổ tay trắng noãn vẫn còn những vằn đỏ do Kim Tử Long  để lại, nhìn thấy mà phát hoảng, làn da cô rất mỏng, nắm hơi chặt một chút thì đã lưu lại dấu, vài ngày cũng chưa thể mờ đi.

Đang bưng một phần bít-tết ba phần chín lên, điện thoại di động trong túi cô lại rung.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Thoại Mỹ  nhẫn nhịn, cười yếu ớt phục vụ bữa ăn cho khách, lúc này mới trốn đến một góc phía sau nhìn di động, là tin nhắn từ một số lạ, chỉ có bốn chữ: “Đối diện nhà hàng.”

Cô hít sâu một hơi, nói một tiếng với Tâm Tâm, liền đi ra ngoài.

Màn đêm, tối đen!

Ánh đèn cũng không che lấp được bóng tối bao phủ lên người cô gái nhỏ đang băng qua đường, mảnh mai, quen thuộc, làm cho người ta tim đập loạn nhịp.

Kim Tử Long  trở về tham dự bữa tiệc của gia tộc, anh chỉ đơn giản ăn chút gì đó rồi rời đi, bữa tiệc tối nay cũng không phải là anh tình nguyện tham dự, cộng thêm trong lòng đang bực bội, liền lái xe ra ngoài, không biết tùy ý đi dạo hay là như thế nào, lại chạy đến nhà hàng Dụ Thoại Mỹ  đang làm.

Người đàn ông với vẻ mặt kiêu căng dựa trên ghế lái, hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt ưu nhã sáng ngời.

Anh đốt một điếu thuốc, muốn áp chế bực bội trong lòng, chung quy là anh không thể quên được gương mặt của Dụ Thoại Mỹ …..Hiểu lầm về việc lộ ra tin tức Dạ Hi mang thai, rõ ràng là trong lòng anh có áy náy, nhưng khi vừa nhìn thấy cô liền nhịn không được đối xử thô bạo với cô, lại còn nhịn không được chạm vào cô!

Cô tránh, anh càng muốn đến gần, cô hận, anh liền nhịn không được muốn khi dễ cô!

Đây là tình cảm chết tiệt gì!

Cô ấy! Không thể chịu thua một lần sao?

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro