Khoảng Cách Vô Hình Chương 40
Chương 40: Thiếu Đàn Ông Cô Sống Không Được Phải Không?
Trong lòng Kim Tử Long chấn động, bước qua nâng cơ thể gầy yếu của cô lên, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên bả vai cô gần như đã bị lỡ loét, vô cùng thê thảm, để lại trên drap giường trắng tinh một mảng máu đỏ tươi, cộng thêm cả máu tươi chảy ra từ người cô đêm qua, cả cái giường tựa như một bãi chiến trường nhìn thấy mà phát hoảng.
“Cô…..” Kim Tử Long ôm lấy cô, nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt cô, khẽ nguyền rủa một tiếng:
“Chắc chắn là kiếp trước tôi đã thiếu nợ cô!”
Cố gắng ôm cô sao cho không chạm vào vết thương, anh cầm điện thoại trên đầu giường lên, lạnh giọng phân phó:
“Gọi bác sĩ Martin đến đây một chuyến!”
Anh nhất định phải làm rõ, vết thương của cô từ đâu mà có!
*****
Băng gạc trắng đã băng xong vòng cuối cùng, từ đầu đến cuối hai đầu mày của bác sĩ Martin vẫn không hề thả lỏng
“Thoạt nhìn thì vết thương là do bị phỏng, sau đó bọng nước bị vỡ, hẳn là có bôi thuốc nhưng đã bị lau xát đi, tóm lại…..” Bác sĩ Martin nhíu mày rồi nhún nhún vai nói tiếp:
“Miệng vết thương có thể khép lại, nhưng sẽ lưu lại vết sẹo.”
Kim Tử Long dựa vào trên ghế salon, trong đôi mắt thâm thúy không che dấu được sự áy náy, vốn định mở miệng hỏi thêm vài thứ nữa, nhưng nhìn thấy Dụ Thoại Mỹ đã tỉnh lại, chắc hẳn cô cũng nghe được lời nói của bác sĩ Martin, trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, đôi mắt to vẫn như cũ trong suốt như nước, vẻ mặt cũng là thản nhiên lạnh lùng.
“Vì sao?” Kim Tử Long hít sâu một hơi đi tới, chậm rãi chống tay hai bên người cô:
“Vì sao lại bị thương nặng như vậy?”
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thoại Mỹ liếc anh một cái, giống như nhìn một người không quen biết, lại lạnh lùng xoay tầm mắt.
Chẳng qua là trong ánh mắt kia, không hề che giấu u oán cùng chán ghét.
Kim Tử Long thật sự phát cáu, nhưng nhớ tới tối hôm qua đã giày vò ép buộc cô cả một đêm, lúc đó không biết cô đã chịu bao nhiêu đau đớn, liền kiềm chế sự giận dỗi xuống, cùng bác sĩ Martin tán gẫu một chút về công việc, nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ không có cách nào không lưu lại sẹo?
Ngón tay thon dài day day mi tâm, đưa bác sĩ Martin đi ra ngoài, bóng dáng cao ngất của Kim Tử Long đứng trên lầu hai, đôi mắt quét qua lầu dưới, thấy Kim Dạ Hi cùng Trình Dĩ Sênh ngọt ngào quấn lấy nhau trong phòng khách.....
“Dĩ Sênh, anh đang suy nghĩ gì, em đã gọi anh rất nhiều lần anh cũng không trả lời!” Kim Dạ Hi chui vào phía dưới khuỷu tay anh ta, nũng nịu oán giận.
Sắc mặt xanh mét của Trình Dĩ Sênh hòa hoãn một chút, phải đè nén sóng to gió lớn ở trong lòng cả đêm, biết rõ chuyện gì đã xảy ra trong phòng của Kim Tử Long, thế nhưng lại không thể cứu cô, dày vò đau khổ cứ như vậy mà kéo dài suốt đêm, trong mắt anh ta đều là tia máu.
“Không có gì, hôm nay em muốn đi đâu, anh cùng đi với em.” Trình Dĩ Sênh cười cười, xoa xoa đầu cô ta.
“Hừ, chỗ nào em cũng không muốn đi, em muốn chờ con tiện nhân Dụ Thoại Mỹ kia xuống, sau đó dạy dỗ cô ta một trận! Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, cô ta đắc tội với em nhiều lần lắm rồi!”
Kim Dạ Hi thâm hiểm oán trách:
“Lần trước không làm cho cô ta bỏng chết, cô ta vẫn còn vui vẻ thoải mái, cư nhiên bây giờ còn dám leo lên giường anh trai em! Thật không biết xấu hổ!”
Tay của Trình Dĩ Sênh cứng đờ, sắc mặt cũng lạnh xuống, hỏi:
“Lần trước? Lần trước như thế nào?”
“Lần trước em không dám về nhà, liền chạy tới Lịch Viễn tìm anh trai.” Kim Dạ Hi ôm lấy anh ta, chu mỏ nói:
“Ai biết sẽ chạm mặt Dụ Thoại Mỹ, hừ, em đã dạy dỗ cô ta một trận! Cho cô ta bỏng chết, đáng đời!”
Trình Dĩ Sênh căng thẳng, cũng ôm chặt cô ta, nhíu mày hỏi:
“Dạ Hi, em đã làm gì?”
Kim Dạ Hi bắt đầu không thoải mái, bất mãn nói:
“Anh khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh còn thích cô ta?”
Kim Dạ Hi bắt đầu không thoải mái, bất mãn nói:
“Anh khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh còn thích cô ta?”
“Dạ Hi…..Anh không có khẩn trương vì cô ấy, là anh lo lắng cho em, dù sao Thoại Mỹ cũng là người bên cạnh anh trai em, em không nên lỗ mãng đi trêu chọc cô ấy như vậy, anh đã không còn quan hệ gì với cô ấy nữa rồi, em không nên làm chuyện gì chọc giận Tử Long, sẽ không tốt, biết chưa?”
“Hừ! Em sợ cô ta sao? Chẳng lẽ anh trai em có thể vì cô ta mà trở mặt với em?” Kim Dạ Hi ngông cuồng tự cao tự đại nói:
“Vả lại còn có ba em ở đây, ông tin tối hôm qua chính là con tiện nhân Dụ Thoại Mỹ đó đã đẩy em xuống! Chẳng lẽ ba không che chở em mà ngược lại đi bảo vệ người ngoài?!”
“Em nói cái gì?!” Một thanh âm âm lãnh giận dữ từ sau lưng truyền đến.
Kim Dạ Hi rùng mình một cái, quay đầu nhìn lại, giật mình kêu lên: “Anh trai…..”
Thân ảnh Kim Tử Long cao lớn rắn rỏi từ trên lầu bước xuống, lửa giận lan tràn, tay bấu vào tay vịn của ghế sofa, lực mạnh đến nỗi tạo ra dấu hằn, gầm nhẹ hỏi:
“ Kim Dạ Hi, là anh đã quá nuông chiều em phải không! Với anh mà em cũng dám nói dối!”
Kim Dạ Hi bị hù dọa lui về phía sau, nhưng tính tình ngang ngược kiêu ngạo vẫn như cũ không biết sợ:
“Em…..Là em lừa anh, mà em dạy dỗ cô ta một chút thì đã sao! Bất quá cũng chỉ là một nhân viên quèn, có thể làm việc ở Lịch Viễn là phúc phận cô ta đã tu luyện tám đời mới được, còn dám chọc em mất hứng nữa, em sẽ nói với ba trực tiếp sa thải cô ta!”
“Em!” Kim Tử Long bị chọc giận gần chết, trong mắt lửa giận ngập trời:
" Kim Dạ Hi, em thật là càng ngày càng hư không tưởng tượng nổi! Anh quả thật đã quá dung túng em! Nói cho em biết, về sau không cho phép em bước chân vào Lịch Viễn, cũng không được quản chuyện của cô ấy nữa! Nếu không đừng trách anh không nể mặt!”
“Anh…..” Kim Dạ Hi trợn tròn mắt, tủi thân, bừng bừng phẫn nộ: “Em vẫn muốn tìm cô gây phiền phức thì thế nào! Em chính là hận cô ta vì nhìn cô ta không vừa mắt, anh vì một người phụ nữ hèn hạ như vậy mà mắng em, anh thật quá đáng em muốn đi tìm ba!”
“Em dám đi một lần thử xem!” Kim Tử Long dữ tợn đe dọa:
“Còn lặp lại những chuyện tồi tệ xấu xa như vậy nữa, để anh xem ai dám đứng ra bảo vệ em!”
“Trong bụng em có em bé! Các người ai dám làm gì tôi!” Kim Dạ Hi cơ hồ nhảy dựng lên la to, đôi mắt đẹp mang theo lửa giận kiêu căng.
“Vậy hãy để cho ba của con em mang theo các người đi đâu thì đi, đừng ở lại chỗ này làm mất mặt nhà họ Kim!”
Chỉ một câu nói đã khiến sắc mặt của Kim Dạ Hi đỏ bừng, tức giận đến bấu chặt sofa, nhưng chỉ có thể ôm hận nhìn anh, Kim Tử Long mang theo lửa giận chưa tan đi lên lầu, bỏ lại một câu:
“Trình Dĩ Sênh trông nom vợ mình cho cẩn thận, cũng tự quản bản thân mình đi!”
Chờ anh đi lên, Kim Dạ Hi tức giận nói:
“Thật là quá đáng, em càng muốn đi tìm ba! Em sẽ nói anh trai đang lêu lổng cùng với một người phụ nữ hèn hạ không biết xấu hổ, ba chỉnh cô ta không đẹp không ăn tiền!”
“Dạ Hi…..” Trình Dĩ Sênh ôm lấy cô ta, vẻ mặt phức tạp:
“Đừng náo loạn, coi chừng ảnh hưởng thân thể, đứa nhỏ quan trọng hơn.”
Kim Dạ Hi vẫn bực tức giận dỗi, lầm bầm lảm nhảm hồi lâu cũng không hết hận.
*****
Kim Tử Long đẩy cửa đi vào, lại phát hiện trên giường không có một bóng người.
Đôi mắt như mắt chim ưng bỗng nhiên híp lại, nhíu mày bước qua lật drap giường lên, ngoại trừ một ít máu tươi thì cái gì cũng không còn..…Cô gái đáng chết kia đã chạy đi nơi nào?!
“Rầm!” Quả đấm của Kim Tử Long nện thẳng lên đầu giường, giận dỗi cùng lo lắng đồng thời dằn vặt anh!
Đứng dậy chạy đi tìm kiếm cả tầng lầu, dùng thanh âm lạnh như hàn băng chất vấn người giúp việc, người giúp việc co rúm lại, ngón tay chỉ xuống lầu dưới, nói là mới vừa thấy Dụ tiểu thư đi xuống lầu.
Kim Tử Long đuổi theo, ở ngay góc hành lang trống trải thì nhìn thấy hai bóng dáng dây dưa, đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi nheo lại.
Kim Tử Long đuổi theo, ở ngay góc hành lang trống trải thì nhìn thấy hai bóng dáng đang dây dưa, đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi nheo lại.
Khuôn mặt Trình Dĩ Sênh xanh mét, lôi kéo cổ tay của Dụ Thoại Mỹ rống giận:
" Thoại Mỹ em nói cho anh biết, có phải em thật sự lên giường cùng người đàn ông kia hay không? Em nói đi!”
Mặt của Dụ Thoại Mỹ tái nhợt nhìn về phía anh ta, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được
Trình Dĩ Sênh nghĩ đến cảnh tượng có khả năng xảy ra tối hôm qua quả thật muốn phát điên, đôi mắt đỏ rực lần nữa gầm lên: “Nói!”
Dụ Thoại Mỹ nhìn chằm chằm vào anh ta, bi thương nở nụ cười, giùng giằng muốn bỏ đi.
“ Thoại Mỹ!” Trình Dĩ Sênh mất khống chế lôi kéo cô ôm vào trong ngực, phẫn nộ và oán hận cùng dâng trào:
“Em đã từng đồng ý trừ anh ra sẽ không trao thân cho bất kỳ người đàn ông nào khác, em đã quên rồi sao?! Em cư nhiên dám để cho Kim Tử Long chạm vào em!”
Tiếng gào to dữ dội chấn động làm lỗ tai cô ong ong, đau đớn cùng oán hận ngập trời đè nén trong lòng Dụ Thoại Mỹ bạo phát, hung hăng đẩy anh ta ra, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào anh ta, nước mắt rưng rưng thống thanh gào thét:
“Trình Dĩ Sênh, anh cút đi xa thật xa cho tôi!”
" Thoại Mỹ…..”
“Không nghe tôi kêu anh cút sao! Tôi đã cầu xin anh, Trình Dĩ Sênh, tối hôm qua tôi đã cầu xin anh giúp tôi! Anh đã làm gì!! Anh có tư cách gì ở chỗ này chỉ trích tôi không giữ gìn trinh tiết! Anh dựa vào cái gì!!”
Thống hận và đau đớn gần như tê liệt trong lòng trào ra, dù cô có mắng một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ!
Gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh đỏ lên, cố chấp viện cớ:
“ Thoại Mỹ em không nên dây dưa với người nhà của Kim Gia! Em cũng biết anh ta là hạng người gì, anh không ngăn được anh ta, em cũng nên cách xa loại người này một chút!”
“Cút…..” Dụ Thoại Mỹ tuyệt vọng trừng mắt với anh ta:
“Đừng để cho tôi nhìn thấy anh nữa!”
Cô giơ mu bàn tay quẹt nước mắt, kéo cửa hông biệt thự muốn đi ra ngoài, Trình Dĩ Sênh đã bước lên ngăn cô lại, giọng nói gấp gáp:
“ Thoại Mỹ! Em phải tin tưởng anh, người anh yêu là em, anh cũng chỉ yêu em! Em đừng cãi nhau ầm ĩ với anh nữa, được không?”
Một tiếng cười chế nhạo, mang theo ý tứ hàm xúc lạnh như băng truyền đến.
Thân ảnh Kim Tử Long cao lớn từ trên cầu thang uốn lượn màu trắng đi xuống, đôi mắt đen tản ra loại khí tức của loài thú săn mồi, ẩn giấu sự nham hiểm khủng
Trình Dĩ Sênh giống như bị điện giật buông lỏng Dụ Thoại Mỹ ra, sắc mặt có chút trắng bệch, ổn định giọng nói:
“ Tử Long, sao anh lại ở chỗ này?”
“Đây là nhà họ Kim, sao tôi không thể ở chỗ này?” Thanh âm du dương lộ ra sự cao quý ẩn chứa cảm giác áp bách, toàn thân Kim Tử Long tản ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị, đi tới trước mặt Dụ Thoại Mỹ đưa tay đóng cửa lại, Dụ Thoại Mỹ lạnh lùng xoay người muốn kéo cửa ra một lần nữa,
“Phanh!” một tiếng cửa bị đè lại, anh chặn ngang ôm cô vào lòng:
“Nhân tiện, đến xem người phụ nữ của tôi muốn chạy đi đâu, tôi mới không ở bên cạnh một lát mà có vẻ cô ấy đã chịu không nổi rồi?”
Trình Dĩ Sênh nắm chặt nắm tay, vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu một cái:
“ Thoại Mỹ nhìn có vẻ không thoải mái, tôi ra tiễn cô ấy mà thôi, nếu không còn chuyện gì, tôi vào trước đây.”
“Đứng lại!” Kim Tử Long quát kêu anh ta đứng lại, trong đôi mắt âm ngoan lộ ra cơn giận dữ sát ý, lạnh lùng nói:
“Tôi cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng, nếu như bị Dạ Hi nhìn thấy các người dây dưa không rõ, tất cả các người đều phải chết!”
Gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh xanh mét, cắn răng rời đi.
Người trong lòng vẫn còn đang run rẩy, Kim Tử Long chú ý tới chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình cô đang mặc trên người, nổi bật hẳn nước da trắng như tuyết, trên cổ vẫn còn lốm đốm dấu hôn đỏ tươi, còn có cả vết thương trên vai cô…..
Kim Tử Long đau lòng muốn an ủi, nhưng nhớ tới vừa rồi cô cùng Trình Dĩ Sênh dây dưa lại không nhịn được mà căm tức, xoay người cô lại ôm vào trong ngực áp sát mặt của cô, lạnh giọng quát khẽ:
“Cô vẫn không thành thật như vậy sao, tôi mới rời đi một lát, cô đã cùng loại người khốn kiếp như Trình Dĩ Sênh thông đồng ở cùng một chỗ! Dụ Thoại Mỹ, thiếu đàn ông cô sống không được phải không?!”
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro