Khoảng Cách Vô Hình Chương 89
Chương 89:
Thời gian dường như bất động, quá
khứ như dòng nước chảy xuôi, dọc
đường Dụ Thoại Mỹ cũng có chút
không tập trung.
Đến nơi, Hữu Chí kéo kéo tay cô nói:
“Mẹ, chúng ta đến rồi!”
Lúc này Dụ Thoại Mỹ mới hồi hồn,
kinh ngạc nhìn Tiểu Ảnh, dắt tay cậu
bé cùng xuống xe, Dương Hạo Thiên
dặn dò tài xế ít lời rồi để anh ta lái xe
đi, bóng dáng cao to mạnh mẽ đi tới
mở cửa cổng, ở phía sau Dụ Thoại
Mỹ ngồi chồm hổm xuống, đột nhiên
cô giơ hai cánh tay ôm lấy Hữu Chí,
vòng ôm có hơi chặt, trên khuôn mặt
xinh đẹp lộ ra mấy phần lo lắng.
“Ưm….. Mẹ, mẹ làm sao à nha? ” Hữu
Chí mở to hai mắt nhìn Dụ Thoại Mỹ
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt
con trai trong ngực, Dụ Thoại Mỹ nhẹ
nhàng hít một hơi chăm chú nhìn
Hữu Chí nói:
“ Hữu Chí, mẹ phải giữ con thật kỹ. ”
“À?” Hữu Chí có chút ngoài ý muốn
giơ bàn tay nhỏ bé sờ sờ trán Dụ
Thoại Mỹ nói:
“Mẹ sợ con gặp phải bọn buôn người
sao? Mẹ lo lắng con sẽ lừa bán bọn
buôn người hả?”
Dụ Thoại Mỹ cảm thụ được nhiệt độ
từ bàn tay nhỏ bé, cô nhắm mắt lại,
nở nụ cười.
“ Hữu Chí, con nhớ kỹ, bất kể là ai
chạy tới nói là ba con, con cũng
không được tin, người nọ có lẽ là tên
bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh, tóm
lại không phải người tốt, biết không?”
Sau khi cười xong, Dụ Thoại Mỹ vẫn
còn có chút hoảng hốt, hơi căng
thẳng khẩn trương nói.
Hữu Chí cũng có chút mờ mịt, nhưng
vì để cho Dụ Thoại Mỹ không lo lắng,
vẫn gật gật đầu.
Bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh -----
Đây là đánh giá của mẹ đối với ba
sao?
Oh, my god, đây là sự thật?
Dương Hạo Thiên ở trước mặt cũng
nghe được lời cô, trên gương mặt
tuấn tú thoáng vui vẻ, mở cửa để bọn
họ đi vào, nhưng ngay khi Hữu Chí đi
vào trong thì ở phía sau chậm rãi ôm
eo của Dụ Thoại Mỹ, cùng cô đi vào
nhà.
“ Thoại Mỹ, em làm sao vậy?”
“.….” Trái tim của Dụ Thoại Mỹ đập lỡ
một nhịp: “Cái gì?”
“Vì sao em lại nói những lời vừa rồi
với Hữu Chí?” Dương Hạo Thiên vuốt
vuốt tóc cô, có chút bận tâm:
“Ngày thường em đâu có nói những
lời như vậy, có phải gặp chuyện gì
hay không? Em nhìn thấy ba của Hữu
Chí rồi hả?”
Dụ Thoại Mỹ căng thẳng trong lòng,
quay đầu lại nói:
“Không có, chỉ là năm năm trước tôi
đã từng sống ở nơi đây, có ít người tôi
rất không muốn gặp, cũng không
muốn để cho bọn họ biết Hữu Chí tồn
tại.”
“A..... Em có thù nhà?” Dương Hạo
Thiên cười hỏi.
Trên khuôn mặt thanh thấu của Dụ
Thoại Mỹ để lộ ra vẻ mơ màng hồi
tưởng, nhớ tới sắc mặt của người một
nhà họ Kim và La An Kỳ năm đó, nhất
là gương mặt tuấn tú của Kim Tử
Long vô số lần phóng đại trong giấc
mơ của cô, nở nụ cười thảm cô lắc
đầu:
“Xem là như thế đi, tóm lại là không
muốn gặp, cũng chưa hẳn là không
thể gặp, tránh không khỏi thì tôi cũng
không có biện pháp nào, chẳng qua là
không còn sợ như hồi đó.”
Cô cởi áo khoác, để lộ ra lễ phục tinh
xảo bên trong phơi bày bờ vai trần
trắng nõn.
Dương Hạo Thiên dùng ánh mắt dịu
dàng nhìn cô, đôi mắt chợt lóe sáng.
“Y phục rất đẹp, đáng lẽ anh tính dẫn
em cùng nhau tham gia tiệc liên
hoan, nhưng em không muốn đi, anh
chỉ đành theo em về, bây giờ ngẫm lại
vẫn còn rất mong đợi em ăn mặc xinh
đẹp như thế này đứng cùng một chỗ
với anh.” Dương Hạo Thiên không
nhịn được đi tới quan sát cô, tay vén
mấy sợi tóc trên mặt cô:
“Lần này thật là đáng tiếc, lần sau.....”
Dụ Thoại Mỹ có phần kinh ngạc, trên
mặt lộ vẻ xin lỗi:
“Không phải anh nói là anh không
thoải mái cho nên mới cùng về với tôi
sao? Dương Hạo Thiên tôi thật sự cho
là anh thấy khó chịu, anh cũng không
có nói là vì tôi không muốn đi mà
anh bỏ qua, anh.....”
“Được rồi.” Dương Hạo Thiên cười
ngắt lời cô
: “Anh chỉ tùy tiện nói thế thôi, em
không nên tưởng thật.”
“Anh đừng tùy tiện như thế.” Khuôn
mặt thanh thấu nhỏ nhắn của Dụ
Thoại Mỹ có vẻ nghiêm túc:
“Đây là hội diễn tấu đầu tiên anh trở
về nước, anh vốn nên cùng bên tài
trợ liên hệ nhiều hơn, như vậy mới có
lợi với sự phát triển của anh.”
“Em nói La An Kỳ sao?” Vẻ mặt Dương
Hạo Thiên lạnh nhạt:
“Mấy ngày nữa anh sẽ dành thời gian
thăm hỏi cô ấy là được.”
Vừa nghe đến cái tên kia, Dụ Thoại Mỹ
cơ hồ có chút hít thở không thông.
“Anh..... Anh nói nhà tài trợ lần này là
La An Kỳ?” Cô hơi nghẹn giọng, khó
khăn hỏi.
“Ừ, thế nào?” Dương Hạo Thiên phát
hiện cô có gì đó không đúng.
Dụ Thoại Mỹ sợ run một hồi mới đón
nhận sự thật này, không nhịn được
lắc đầu ----- Thành phố Z quả nhiên
quá nhỏ, nhà họ Kim và nhà họ La là
danh môn vọng tộc hiếm thấy, đương
nhiên là có thực lực tiếp nhận tài trợ
những việc như thế này, cô lại có thể
không suy tính đến.
“Không có gì.” Dụ Thoại Mỹ đi qua
treo áo khoác, suy nghĩ một chút rồi
nghiêng mặt qua đối diện với Dương
Hạo Thiên nói:
“Anh có thể cho tôi mượn mấy người
hộ vệ được không? Không cần bảo vệ
theo bên người, là mấy người mà chỉ
cần tôi gọi điện thoại là có thể đến
ngay..... Là được rồi.”
Dương Hạo Thiên có hơi kinh ngạc,
nhưng vẫn chậm rãi gật đầu, đi tới
nhìn cô, thoáng nở nụ cười.
“ Thoại Mỹ, thật ra thì em có thể trực
tiếp hỏi ‘ Dương Hạo Thiên, anh có
thể giúp em bất cứ lúc nào hay
không’, chỉ một câu này là được, câu
trả lời của anh tuyệt đối là nhất
định.” Gương mặt tuấn lãng của anh
từ từ cúi xuống, trong đôi mắt thâm
thúy lộ ra sự dịu dàng:
“Có điều là anh rất tò mò, rốt cuộc là
trước kia em đã trêu chọc những
người nào mà bây giờ cần vận dụng
đến hộ vệ.”
Dụ Thoại Mỹ thoáng ngẫm nghĩ, đôi
mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng:
“Ác ma, so với ác ma còn xấu xa hơn,
hộ vệ không phải bảo vệ tôi, là dành
cho Hữu Chí, tôi không sợ bọn họ.”
Dương Hạo Thiên càng kinh ngạc hơn
nữa, nhưng không hỏi thêm gì, chỉ
nhìn cô bận bịu, trong đầu chậm rãi
suy đoán.
“Mẹ, mẹ muốn để dành cho con cái gì
a!” Hữu Chí vừa định chạy tới phòng
vệ sinh đi tiểu, đi được một nữa thì
dừng lại tò mò hỏi.
Dụ Thoại Mỹ nhìn Hữu Chí, trong lòng
dâng lên chua xót, đi qua ôm lấy cậu
bé, áp mặt mình vào mặt con trai nói:
“ Hữu Chí không nên tùy tiện tin
tưởng người khác, mẹ sợ người ta
thấy con thông minh lanh lợi thế này
liền bắt cóc con, con có thể thông cảm
cho tâm tình của mẹ không?”
Hữu Chí bị cô ghìm chặt đến thở
không nổi, gương mặt nhỏ bé tuấn tú
kìm nén đến đỏ bừng.
Thử tránh thoát cánh tay mảnh khảnh
mềm mại nhưng không được, Hữu
Chí nhìn trời nói:
“Con biết rồi, tất cả người không có ý
tốt đến gần Hữu Chí đều là bại hoại
ác ma bệnh thần kinh, mẹ, con không
phải ngu ngốc nha.”
“Con nhớ kỹ, nếu ai bắt cóc con, mẹ sẽ
liều mạng với người đó.” Trên gương
mặt của Dụ Thoại Mỹ lộ vẻ nghiêm
túc, chuyên chú nhìn chằm chằm bảo
bảo vàng ngọc của mình.
“Dạ, mẹ, con có thể đi tiểu chưa? Con
sắp tè ra quần rồi.....”
Rốt cuộc Dụ Thoại Mỹ buông cậu bé
ra, nhìn cậu bé tinh quái đóng cửa
nhà vệ sinh lại, lo lắng trong lòng
cũng không vơi đi.
Hữu Chí đóng cửa lại, tự mình ngồi
lên bồn cầu, lắc lắc chân ngẫm nghĩ gì
đó.
Cuối cùng cậu bé nghĩ ra một quyết
định, kéo khăn giấy qua, đặt lên nắp
bồn xả rồi cầm bút vẽ lên mặt giấy
sần sùi, lệch qua uốn éo lại một bản
đồ tuyến đường xuất hiện trước mặt
cậu bé, cậu bé ghi chú lên trên bản
đồ, trong đôi mắt thông tuệ lộ ra sự
giảo hoạt.
Mẹ, lần này con có thể thay mẹ lừa
bán người khác nha!
*****
Trong bệnh viện, La An Kỳ tìm từng
căn từng căn phòng bệnh, cuối cùng ở
phòng bệnh cuối thấy được bóng
dáng của Kim Tử Long.
“ Tử Long!” Cô hoa mắt choáng váng,
bỏ lại túi xách, chạy tới nhìn anh.
“Như thế nào? Anh ấy sao rồi?” La
An Kỳ túm cánh tay bác sĩ kéo qua
một bên, trên khuôn mặt xinh đẹp
động lòng người lộ vẻ vô cùng lo lắng,
mồ hôi li ti chứng tỏ tâm tình giờ
phút này của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro