CHƯƠNG 2: Tiếp viên Yu
05:25 a.m - Osaka.
Tiếng chuông báo thức vang lên nhè nhẹ giữa không gian tĩnh lặng của một khách sạn nằm ở khu phức hợp gần sân bay quốc tế Kansai. Căn phòng ngủ vẫn chìm trong ánh sáng mờ của buổi tinh mơ, rèm cửa chưa kéo hẳn, để lộ vệt sáng tím xanh len lỏi từ đường chân trời ngoài kia. Trên chiếc giường đơn, Jimin mở mắt, hàng mi dài run lên một chút rồi ổn định lại.
Cô đã quen với việc thức dậy sớm như vậy - ngay cả khi lịch bay của cô hôm nay là một chuyến chiều muộn từ Osaka về Seoul. Cơ thể cô gần như vận hành theo đồng hồ sinh học của ngành hàng không: ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc, chuẩn bị tinh thần mọi lúc để có thể phục vụ hành khách với nụ cười nhẹ nhàng nhất, dù trong lòng đang là bao nhiêu áp lực.
Jimin ngồi dậy, vươn vai một cách chậm rãi, mái tóc đen dài buông xõa một bên vai. Cô thở ra một hơi thật sâu, như thể để đẩy hết sự mệt mỏi còn sót lại trong người sau chuyến bay hôm qua từ Hà Nội về Osaka. Bàn tay cô vươn về phía bàn cạnh giường, với lấy cuốn sổ tay màu trắng mà cô luôn mang theo, lật nhanh trang mới và ghi một dòng ngắn gọn:
"Bay: Osaka – ICN | 16:15 JST – 19:35 KST | Tổ bay: Trưởng đoàn Sora, Bảo hộ: Eunji | Cửa khởi hành: 38."
Jimin thích ghi chép, đặc biệt là về các chuyến bay. Cô không chỉ ghi lịch trình mà còn note lại những điều đặc biệt: hôm qua có một bé gái tặng cô một tấm hình vẽ nhỏ hình máy bay màu hồng, mẹ bé bảo bé muốn làm tiếp viên như "chị tiếp viên xinh đẹp". Cô đã cảm động suýt rơi nước mắt, dù hôm đó cô gần như kiệt sức vì tổ bay phải xử lý một hành khách say rượu trong suốt 3 tiếng đồng hồ.
Cô mỉm cười nhẹ khi nhớ lại chi tiết đó. Sau 5 năm làm trong ngành, cô hiểu rõ rằng những khoảnh khắc nhỏ bé như vậy mới là thứ giữ trái tim cô ở lại với bầu trời.
07:10 a.m - Căn tin khu tiếp viên hãng Air EastAsia
"Jimin, chị lại không ngủ đủ đúng không?" – Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khi cô đang khuấy cốc cà phê sữa.
Jimin quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy trách móc nhưng ấm áp của Eunji - người bạn cùng phòng và cũng là đồng nghiệp thân thiết nhất của cô trong hãng.
"Có ngủ mà, ngủ từ 11 giờ hôm qua đấy." - Cô nói, nhún vai, rồi nhấp một ngụm cà phê.
Eunji ngồi xuống đối diện, đặt khay đồ ăn sáng xuống bàn. "Ừ, ngủ đúng giờ, nhưng chỉ có 5 tiếng. Hôm nay chị bay về Seoul rồi chuyển cơ sở, sao không tranh thủ nghỉ ngơi? Em nghe nói hãng mới khắt khe hơn tụi mình nhiều."
"Em nghe đúng đấy." - Jimin cười, ánh mắt ánh lên một chút bâng khuâng. "Nhưng chị không sợ cái khắt khe, chị chỉ lo... quen lại môi trường mới hơi lâu thôi."
Eunji nhìn cô một lúc. "Korean Air, đúng không? Sao chị chuyển vậy? Em cứ nghĩ chị sẽ gắn bó với Air EastAsia lâu dài..."
Câu hỏi đó khiến Jimin khựng lại một nhịp. Cô ngước mắt lên nhìn tấm kính lớn phía sau lưng Eunji, nơi phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ trẻ đang mặc đồng phục tiếp viên chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sâu và lạnh. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Minjeong - trong bộ đồ phi công chỉnh tề, dáng người cao gọn với bảng tên "Captain Kim" – vụt qua trong đầu cô, như một ký ức bị khóa kín từ rất lâu nhưng bất ngờ bung ra.
"Chị cần thay đổi." - Cô nói khẽ, đủ để Eunji nghe nhưng không thể đoán được thêm điều gì.
Cô đứng trước gương, khoác lên bộ đồng phục của Air EastAsia lần cuối. Chiếc váy màu xanh biển ôm nhẹ lấy cơ thể, cổ áo hơi vát chữ V gắn huy hiệu hãng, tay trái đeo bảng tên "Yu Jimin", bên dưới là số hiệu tiếp viên. Cô đứng thẳng, chỉnh lại nơ cổ, rồi vuốt nhẹ tóc, cột cao đuôi ngựa.
Đây là ngày cuối cùng cô mang bộ đồng phục này.
Cô từng nghĩ sẽ gắn bó nơi này mãi mãi. Nơi đã cho cô cơ hội bay cao, học hỏi, trưởng thành, và trở thành một trong những tiếp viên được yêu thích nhất. Nhưng có những điều không thể đoán trước khi trái tim cứ âm ỉ nhói lên mỗi lần nghe radio hàng không vang lên giọng nói "Korean Air Flight 9758 ready for departure..." với một chất giọng mà cô chẳng thể quên.
Minjeong.
Cô không chắc khi đến Korean Air, liệu họ có còn cơ hội nói chuyện. Sau 5 năm, có thể người ấy đã khác, cũng như cô bây giờ.
16:25 p.m - Trong khoang máy bay A321 (chuyến cuối cùng tại Air EastAsia)
Jimin kéo vali lên khoang chứa hành lý trên đầu, cẩn thận kiểm tra từng ghế trong cabin. Cô đã làm điều này hàng nghìn lần: từ kiểm tra mặt nạ dưỡng khí, dây an toàn, tạp chí an toàn bay, cho đến số lượng túi nôn. Nhưng hôm nay lại khác. Hôm nay là chuyến cuối, và lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp, tim cô đập chậm lại với mỗi bước đi.
"Tiếp viên trưởng, kiểm tra cabin trước khi hành khách lên." - Giọng cơ trưởng vang lên qua hệ thống nội bộ.
Jimin liếc đồng hồ, bấm vào interphone, nói nhanh bằng giọng chuyên nghiệp:
"Cabin sạch sẽ, thiết bị an toàn đầy đủ. Sẵn sàng đón khách."
Giọng cô vang lên rõ ràng, rành mạch. Nhưng có gì đó trong cổ họng vẫn nghèn nghẹn. Có lẽ vì biết rằng lần tới mình sẽ nói điều này trong một hãng khác, với bộ đồng phục khác, và một người quá khứ từng thuộc về mình giờ có thể đang ngồi phía buồng lái.
Khi chiếc xe trung chuyển đưa cô từ cổng 38 về trung tâm hãng, cô bước xuống với tâm trạng lẫn lộn. Hành lý gọn gàng, bộ đồng phục đã được xếp lại cẩn thận trong túi.
Bên trong phòng nghỉ, cô gặp người đầu tiên của hãng mới - một cô gái trẻ, mắt sáng, nói giọng Bắc Kinh rõ ràng.
"Chị là Yu Jimin đúng không? Em là Ning Yizhuo, tiếp viên mới năm hai. Tụi em nghe nói chị về đây từ Air EastAsia."
Jimin mỉm cười nhẹ.
"Đúng rồi. Gọi chị là Jimin cũng được."
NingNing cười tươi, ánh mắt tinh nghịch. "Chào mừng chị đến với Korean Air. Hy vọng chị chưa từng nghe đồn về cơ trưởng Kim, người lạnh nhất dải ngân hà."
Korean Air – Trụ sở chính, Seoul
Ngày đầu tiên làm việc, Jimin đặt tách cà phê xuống bàn, mùi espresso nóng tỏa ra, quyện với mùi hương thơm nhè nhẹ của nước hoa từ các tiếp viên lướt ngang. Phòng nghỉ sáng trưng, nội thất thiết kế thanh lịch, gam màu lam nhạt – biểu tượng cho hình ảnh bầu trời mà hãng hàng không vẫn tự hào quảng bá.
Ningning ngồi vắt chéo chân, tay cầm bảng lịch bay cá nhân. Cô nàng dán mắt vào bảng thông tin điện tử treo tường nơi cập nhật phân công tổ bay cho các chuyến quốc tế. Jimin thở ra, ánh mắt hướng về dãy tủ đồng phục sát tường.
"Yên tâm đi, em sẽ quen với guồng quay này nhanh thôi," Ningning nói, không rời mắt khỏi màn hình. "Chị có vẻ thích nghi nhanh, lại có kinh nghiệm nữa mà."
Jimin gật nhẹ. "Ừ, chị đã bay nhiều tuyến châu Âu, Mỹ... nhưng vào hãng mới thì vẫn hơi hồi hộp."
"Có hồi hộp cũng đúng. Chuyến đầu tiên mà lại là Paris - Seoul, tổ bay toàn người có số má" Ningning quay sang cười. "Mà nè, chị biết ai là cơ trưởng tuyến đó chưa?"
Jimin nhíu mày. "Chưa. Hãng thông báo chị sẽ bay cùng cơ trưởng hướng dẫn, nhưng chưa nêu rõ tên."
Ningning nhướng mày. "Cơ trưởng Kim đó. Cơ trưởng Kim Minjeong."
Tiếng trong đầu Jimin như chững lại.
Một thoáng yên lặng. Cô cố giữ cho nét mặt mình bình thản, nhưng lồng ngực thì như siết lại.
Cơ trưởng Kim Minjeong.
Tên đó. Gương mặt đó. Giọng nói ấy.
Tất cả kéo về như một trận cuồng lưu: ký ức đại học, những buổi tối cùng học trong thư viện, những chuyến dã ngoại thầm lặng giấu bạn bè... và cả khoảnh khắc cuối cùng họ gặp nhau, ...bên bờ sông Hàn, nơi em từng nói lời chia tay, khi hai người không còn hiểu nổi nhau nữa
"Chị ổn không vậy?" Ningning hỏi, hơi nghiêng đầu dò xét.
Jimin khẽ cười, một nụ cười rất nhạt. "À... chỉ hơi bất ngờ thôi."
Ningning gật gù. "Bất ngờ là đúng. Cơ trưởng Kim nổi tiếng khó gần, kỷ luật cực kỳ. Ai mới vô mà được phân bay chung thì đúng là thử thách."
Jimin không đáp. Cô chợt thấy miệng mình khô khốc, đưa tay cầm tách cà phê nhấp một ngụm, nhưng chẳng còn cảm nhận gì ngoài vị đắng ngắt của sự bối rối.
Hai ngày sau.
Phòng chờ nhân viên – Korean Air, Jimin mở vali, sắp xếp lại bộ đồng phục theo chuẩn quy định: áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, khăn quàng cổ sắc xanh hải quân, chân váy bút chì. Mọi chi tiết đều được yêu cầu chuẩn xác tuyệt đối – một điều cô không ngại, thậm chí còn yêu thích vì nó mang lại cảm giác kiểm soát.
Cô đặt bảng lịch cá nhân lên bàn, nhìn chằm chằm vào dòng chữ sáng rõ:
KE902: Paris (CDG) – Seoul (ICN)
Phi hành đoàn:
– Cơ trưởng: Kim Minjeong
– Cơ phó: Uchinaga Aeri
– Tiếp viên trưởng: Han Seolbin
– Tiếp viên: Yu Jimin, Ning Yizhuo, Park Haneul, Jung Ayoung, Kim Soomi, Jeon Seohee,...
Cô nhìn cái tên đầu tiên... rồi đến cái tên mình.
Trái tim như đập lệch một nhịp.
Minjeong.
Minjeong sẽ là người hướng dẫn cô – theo đúng quy định của hãng đối với nhân viên mới chuyển đến. Cô phải làm việc sát cánh với người cũ. Người cũ trong mọi nghĩa.
Jimin ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt mờ đi một chút. Cô không biết nên chuẩn bị tinh thần như thế nào – gượng gạo? Bình thản? Hay giả vờ như chưa từng có gì xảy ra?
Phòng họp phi hành đoàn
Buổi họp tổ bay diễn ra nhanh gọn trước khi đoàn xuất phát sang Paris. Cơ trưởng Kim không có mặt trực tiếp vì đang ở châu Âu – nhưng tài liệu hướng dẫn chuyến bay được gửi về, đánh dấu kỹ lưỡng từng phần.
"Cô ấy làm mọi thứ cực kỳ chuẩn. Có thể hơi lạnh, nhưng rất có trách nhiệm." – Tiếp viên trưởng Han Seolbin nói khi trao đổi nhiệm vụ với Jimin.
Jimin gật đầu, cảm ơn. Tay cô lật từng trang tài liệu chuyến bay do Minjeong soạn, mọi chi tiết đều rõ ràng đến khắc nghiệt: cấu hình máy bay A380, số lượng khách dự kiến, thực đơn theo từng cabin, kịch bản xử lý khẩn cấp, cả nhiệt độ cabin đề xuất tùy mùa...
Có một đoạn trong file, dòng ghi chú nhỏ ở cuối bảng:
Lưu ý: Tiếp viên Yu Jimin là nhân viên mới cần hướng dẫn quy trình theo chuẩn nội bộ Korean Air trong hành trình quay lại từ CDG về ICN. Cơ trưởng phụ trách.
Jimin lặng đi một lúc. Cô không biết nên buồn cười hay bối rối – đọc chính tên mình trong ghi chú của người từng viết hàng tá thư tình cho cô, người từng cầm tay cô giữa sân bóng vắng sau lớp học buổi tối.
Minjeong giờ đây gọi cô là "tiếp viên Yu Jimin" trong văn bản hành chính.
Chuyến bay đi – Seoul đến Paris
Dù không cùng tổ bay đi Pháp, Jimin vẫn theo lịch công tác và ngồi hàng ghế hành khách để tiếp nhận bàn giao từ phi hành đoàn hiện tại. Chuyến đi nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô trĩu nặng.
Paris hiện ra sau lớp cửa kính mờ sương.
Khi máy bay hạ cánh, cô bước xuống cầu thang dẫn vào nhà ga phi hành đoàn – nơi mà vài tiếng nữa, cô sẽ diện đồng phục, phục vụ hành khách, và lần đầu tiên đứng trong cùng một cabin với người con gái mà cô từng nghĩ là định mệnh.
15:45 p.m – Paris Charles de Gaulle Airport, Crew Briefing Room.
Trong căn phòng họp tổ bay nằm phía sau khu vực kiểm soát an ninh dành riêng cho nhân viên hàng không, Jimin chỉnh lại cà vạt một cách cẩn thận. Cô đứng cùng nhóm tổ tiếp viên, lặng lẽ quan sát từng người. Trên ngực áo sơ mi trắng là bảng tên mới tinh khắc dòng chữ: Yu Jimin – Flight Attendant, cùng logo của Korean Air vừa được đánh bóng kỹ lưỡng.
"Cô Yu, cô là người mới" Giọng nữ trưởng tiếp viên vang lên. "Lát nữa sẽ ngồi hàng jumpseat phía sau, cạnh Yizhuo. Cô ấy sẽ giúp cô làm quen quy trình phục vụ và xử lý tình huống đặc biệt."
Jimin khẽ cúi đầu. "Vâng, tôi rất mong được học hỏi."
Yizhuo, người tiếp viên có mái tóc nâu sáng và ánh mắt tinh nghịch, mỉm cười thân thiện. "Chị đừng căng thẳng, cứ đi theo em là ổn. Em cũng mới chuyển từ cabin nội địa lên tuyến dài thôi, nên tụi mình xem như đồng cảnh ngộ nhé."
Nụ cười đầu tiên trong ngày của Jimin nở ra — ngắn ngủi nhưng ấm áp.
15:58 p.m – Crew Boarding.
Từ khoảnh khắc bước qua cửa lên máy bay, đôi giày cao gót của Jimin chạm nền sàn hành lang máy bay Airbus A380 bằng âm thanh dứt khoát. Cabin trưởng hướng dẫn vị trí của từng thành viên tổ bay. Họ bắt đầu kiểm tra khoang hành khách, lối thoát hiểm, hệ thống interphone và bộ dụng cụ y tế khẩn cấp.
Jimin đi qua từng cabin như một thói quen được lập trình, dù hãng mới nhưng quy chuẩn vẫn mang tính quốc tế. Cô dừng lại vài giây trước cửa buồng lái đóng kín — nơi có người mà cô không nghĩ sẽ gặp lại, ít nhất là không sớm như vậy.
Cơ trưởng Kim Minjeong.
Tên cô ấy được in trên tờ danh sách tổ lái mà Jimin đã xem từ sáng, nhưng trong lòng Jimin vẫn hy vọng đó chỉ là trùng tên. Hy vọng ấy tan biến ngay từ lúc cô đặt chân lên máy bay và nghe giọng nữ trầm ấm qua interphone: "Xin chào tổ tiếp viên, tôi là cơ trưởng Kim. Chúng ta sẽ bay tuyến Paris - Seoul hôm nay, thời gian bay 11 tiếng 20 phút. Hẹn gặp các bạn trong phòng họp tổ bay sau khi kiểm tra cabin xong."
Giọng nói đó – lạnh lùng hơn xưa, nhưng không thể lẫn đi đâu được.
16:07 p.m – Phòng họp tổ bay phía đầu máy bay.
Không gian trong phòng họp tổ bay không lớn – chỉ khoảng tám chiếc ghế gấp cố định vào tường, một bảng ghi chú lịch trình và một màn hình nhỏ hiển thị thông số bay. Cơ trưởng và cơ phó đã ngồi sẵn bên trong.
Jimin bước vào, ánh mắt va vào Minjeong – trong bộ đồng phục phi công với bốn vạch vàng trên vai áo và mũ kê nghiêng gọn gàng trên đầu gối. Ánh mắt Minjeong dừng lại đúng một giây trước khi quay đi, biểu cảm không gợn một cảm xúc nào rõ ràng. Cô chạm nhẹ vào bảng điều khiển mini đặt trên bàn.
"Chúng ta bay với tốc độ hành trình Mach 0.85, thời gian bay dự kiến là 11 tiếng 15 phút. Có thể sẽ gặp một vùng nhiễu nhẹ khi băng qua vùng không lưu Kazakhstan lúc rạng sáng giờ Hàn. Cabin trưởng, vui lòng đảm bảo hành khách được thông báo sớm để hạn chế rối loạn giấc ngủ."
Cabin trưởng gật đầu, trong khi Jimin đứng cuối hàng, tay vẫn giữ trước bụng, ánh mắt cố không nhìn về phía Minjeong nữa.
"Tiếp viên Yu là người mới, phải không?" Minjeong hỏi, mắt vẫn nhìn vào bảng điện tử nhưng giọng đã hướng về phía Jimin.
"Vâng, tôi là Yu Jimin, mới chuyển từ hãng khác sang. Đây là chuyến quốc tế chính thức đầu tiên." Jimin nói bằng chất giọng chuyên nghiệp, không chênh lệch lấy nửa tông cảm xúc.
Aeri nhìn Jimin mỉm cười nhẹ và đưa mắt nhìn Minjeong một cái. Không ai khác trong cabin biết mối quan hệ ngày xưa giữa họ, ngoại trừ Aeri.
Minjeong gật đầu, kết thúc phần briefing bằng câu: "Hy vọng chuyến bay đầu tiên của cô sẽ diễn ra thuận lợi."
Không có ánh nhìn thừa, không có từ ngữ riêng tư nào. Chỉ là một phi công và một tiếp viên mới – theo đúng quy trình chuyên môn.
16:23 p.m – Cabin chuẩn bị boarding
Khi cánh cửa máy bay mở ra, những hành khách đầu tiên bước lên với vé hạng nhất trong tay. Tiếp viên đứng chào khách hai bên lối vào, cúi đầu nhẹ theo từng nhịp. Jimin đứng cùng NingNing ở khoang Business, miệng nở nụ cười chuyên nghiệp như bao lần trong quá khứ — nhưng lòng cô rung lên nhẹ mỗi lần giọng nói từ buồng lái vang qua hệ thống intercom.
"Tôi là cơ trưởng Kim, xin chào mừng quý khách lên chuyến bay KE902 từ Paris về Seoul. Dự kiến thời gian bay là 11 tiếng 15 phút. Cảm ơn quý khách đã chọn Korean Air."
"Cơ trưởng Kim ấy" NingNing nghiêng người thì thầm với Jimin, "Chị ấy trẻ lắm đúng không? Lúc em mới vào đây, ai cũng kháo nhau về nữ cơ trưởng trẻ nhất đội bay quốc tế."
Jimin gật nhẹ, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. "Ừ, chị ấy đúng là nổi bật."
"Chị biết à?"
"Chỉ nghe tên thôi." Jimin mỉm cười gượng.
Cabin trưởng thông báo toàn bộ hành khách đã lên máy bay. Jimin kiểm tra dây an toàn của hành khách hàng ghế gần cửa thoát hiểm, sau đó cùng các tiếp viên khác vào vị trí "cabin secure".
Cô trở về jumpseat, khóa đai an toàn, mắt nhìn thẳng, lưng thẳng và chờ đợi hiệu lệnh.
"Cabin crew, arm slides and cross check." Giọng Minjeong qua hệ thống vang lên.
Tay Jimin làm theo thao tác – kiểm tra tay đòn trượt khẩn cấp, xác nhận đèn xanh trên cửa đã sáng. Tiếng "cross-check completed" vang từ từng vị trí trong cabin.
"Cabin crew, take your seats for takeoff."
Khi máy bay bắt đầu lăn bánh, Jimin nắm nhẹ hai ngón tay vào lòng bàn tay còn lại. Lần đầu tiên sau năm năm, cô được bay dưới sự điều khiển của Minjeong. Không phải là người yêu. Không còn là ai đó chờ tin nhắn chúc ngủ ngon. Chỉ là cơ trưởng Kim và tiếp viên Yu – đúng như cách họ đang được gọi.
Khi máy bay ổn định ở độ cao hành trình, các tiếp viên bắt đầu chuẩn bị suất ăn. Jimin phụ trách cabin Business cùng NingNing – một phần do lịch phân công, phần khác vì NingNing tình nguyện hỗ trợ người mới.
"Chị Jimin, suất đặc biệt ở ghế 6A là ăn chay kiểu Ấn, đừng lộn với suất chay phương Tây nhé." NingNing nhắc.
"Biết rồi. Cảm ơn em."
"À mà, nghe nói cơ trưởng Kim từng học ở cùng trường với chị phải không?"
"Ừ." Jimin khựng lại một giây, nhưng nhanh chóng che giấu.
"Trời ơi, thiệt hả? Nhìn chị ấy lạnh lùng mà đẹp quá." NingNing thì thào.
Jimin cười nhạt nghĩ: "Lạnh ngoài vỏ thôi."
Jimin cúi người rót ly rượu vang trắng cho hành khách hạng thương gia. Khi cô ngẩng lên, ánh mắt vô tình hướng về phía cánh cửa cockpit vừa khép lại. Minjeong vừa bước ra, đi về phía toilet phía trước cabin. Ánh mắt họ thoáng chạm nhau. Một thoáng thôi.
Minjeong gật đầu nhẹ – một cái gật lịch sự, không thân thiện, không xa cách.
Jimin cũng cúi nhẹ đầu – phản xạ như với một phi công cấp trên.
NingNing rướn người thì thầm khi Minjeong đã đi khuất: "Có phải... chị quen cơ trưởng Kim không vậy?"
Jimin quay sang nhìn NingNing – không trả lời, nhưng không phủ nhận.
20:45 p.m – Trên không phận Trung Đông
Cabin dần lắng xuống sau bữa tối. Ánh đèn mờ chuyển sang chế độ "night mode" – một thứ ánh sáng xanh dương nhạt hòa trộn cùng màu trắng dịu, tạo cảm giác thư giãn để hành khách dễ ngủ. Khoang Business chỉ còn vài người đang đọc sách với đèn cá nhân. Những chiếc chăn mềm đã được trải lên đùi, ly nước ấm đặt gọn gàng bên tay vịn.
Jimin siết nhẹ dải băng thun quanh búi tóc. Cô vừa thu dọn xong xe thức uống, đẩy nó vào khoang bếp phía sau cùng NingNing. Ánh mắt cô vẫn thi thoảng liếc về phía buồng lái – nơi Minjeong và Aeri đang thay nhau điều khiển trong ca trực bay.
"Em sẽ đi nghỉ một chút. Chị giữ cabin nhé?" NingNing nói nhỏ, vừa kiểm tra đồng hồ.
Jimin gật đầu. "Ừ, em cứ nghỉ đi. Chị trực giờ này cũng được."
Khi NingNing bước về phía buồng nghỉ dành cho tổ tiếp viên – nằm phía trên cabin sau – Jimin đứng lặng ở galley giữa. Tiếng động cơ đều đều, áp suất ổn định, nhiệt độ duy trì ở mức 22 độ. Tất cả đều nằm trong vùng an toàn. Không có gì phải lo.
Nhưng chính lúc mọi thứ bình lặng như vậy, tâm trí cô lại bắt đầu chạy ngược.
5 năm trước.
Ký túc xá trường hàng không – mùa thu cuối cùng trước khi ra trường
"Kim Minjeong! Em định ngủ luôn ở đây à?" Giọng của Jimin vang khẽ trong căn phòng học chung. Trên bàn, Minjeong gục xuống đống tài liệu bài tập về tình huống khẩn cấp cabin.
"Không ngủ, chỉ... nghỉ mắt mười giây." Minjeong ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe vì học quá lâu. Trên áo đồng phục học viên vẫn còn vết cà phê đổ.
Jimin ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ đẩy hộp cơm nóng tới trước mặt cô.
"Không ăn là chị giận đấy."
Minjeong mỉm cười – một nụ cười mệt mỏi nhưng dịu dàng. "Chị đúng là 'tiếp viên' tận tụy từ lớp học tới trái tim."
Jimin bật cười, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho cô.
"Hứa với chị, dù có lên buồng lái hay ở bất cứ đâu, em cũng không được bỏ bữa. Phi công mà không ăn thì chỉ có gây tai nạn."
"Thế nếu em ăn cơm chị nấu suốt đời thì có tai nạn không?"
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng cười. Không ai nói gì thêm. Nhưng đôi bàn tay đã siết chặt lấy nhau bên dưới gầm bàn.
22:15 p.m – Trên khoang Business.
Jimin lặng lẽ đặt thêm ly nước ấm vào ghế 7D – nơi một hành khách lớn tuổi đã ngủ thiếp. Cô kéo nhẹ chăn lại cho ông, động tác dịu dàng như đã làm hàng trăm lần.
Nhưng lòng cô lại ngổn ngang.
Cô đã từng nghĩ, lần gặp lại đầu tiên sau chia tay, cả hai sẽ rối bời. Sẽ có một lời chất vấn, một giọt nước mắt, một lời xin lỗi muộn màng. Nhưng Minjeong thì im lặng đến lạ thường. Vô cùng chuyên nghiệp. Lạnh lùng đến mức khiến Jimin không thể nào nắm bắt nổi.
Liệu có phải Minjeong đã thực sự quên?
Hay cô ấy chỉ đang đóng vai cơ trưởng Kim một cách hoàn hảo đến tàn nhẫn?
Jimin đổi ca nghỉ với một tiếp viên khác. Cô leo lên buồng nghỉ nằm phía trên khoang giữa – một khoảng không gian nhỏ bé, thấp và tối, chỉ đủ chỗ cho vài chiếc giường tầng đơn có đèn cá nhân.
Cô nằm xuống, trùm chăn qua đầu.
Nhưng ngủ không nổi.
Điện thoại đã để chế độ bay từ đầu. Không có mạng. Không có tin nhắn. Không có gì để phân tâm. Chỉ có những âm thanh mờ mịt từ thân máy bay vọng xuống, như nhịp tim đều đều trong lồng ngực.
Cô đưa tay lên ngực áo, chạm nhẹ vào mặt dây chuyền nhỏ đeo dưới lớp đồng phục. Một món quà năm xưa, giờ vẫn nằm đó như một thói quen, như một kỷ vật cô không đủ dũng cảm tháo ra.
Khi Jimin tỉnh dậy và thay phiên quay lại trực. Cô đi ngang buồng lái lúc Aeri bước ra để đi vệ sinh và kiểm tra cabin, theo đúng quy định 2 người trong cockpit.
Minjeong mở cửa, không hề nhìn ra. Giọng cô vẫn bình thản: "Vào thay người được."
Jimin không bước vào, chỉ nghiêng người cúi đầu. "Tôi là tiếp viên Yu, đi ngang để giao nước nóng. Cơ trưởng cần không?"
Minjeong quay lại, ánh mắt dừng đúng một nhịp. Rồi cô gật. "Cảm ơn."
Jimin bước vào đúng ba bước, đặt ly nước lên giá bên phải buồng lái. Không chạm mắt. Không nói gì thêm.
Nhưng cả hai biết – từng chi tiết nhỏ như vậy, trong một buồng lái kín mít giữa trời đêm 11.000 mét, lại vang vọng như tiếng lòng không thể nói.
04:55 a.m – Gần đến không phận Hàn Quốc
Bầu trời phía trước dần chuyển màu. Từ buồng lái, qua tấm kính rộng, rìa đông của địa cầu bắt đầu rạng lên một dải cam hồng nhạt. Trái đất đang xoay, mang ánh sáng trở lại, như cách mọi điều dù tối tăm đến đâu rồi cũng sẽ đổi thay.
Minjeong nhìn đồng hồ: còn gần hai giờ nữa sẽ hạ cánh xuống Incheon. Chuyến bay trôi qua suôn sẻ. Không có nhiễu loạn, không có hành khách phàn nàn, không có sự cố kỹ thuật. Một đêm yên bình.
Aeri từ phía sau bước vào lại buồng lái, cầm theo một tệp tài liệu in sẵn: phiếu đánh giá thực tập của tiếp viên mới.
"Cậu muốn xem không?" – Aeri chìa ra, không giấu nụ cười mờ mịt trên môi – "Là Jimin đó. Chuyến này chị Chief bảo chúng ta sẽ đánh giá bước đầu, dù chỉ là giám sát nhẹ thôi."
Minjeong khẽ gật đầu, lật vài trang. Phần tên: Yu Jimin. Chữ in đen đều đặn, đơn giản, nhưng khiến tay cô khựng lại trong nửa giây.
Cô không nói gì. Nhưng ánh mắt dừng ở phần ghi chú: "Thái độ tốt, chuyên nghiệp, ứng biến mềm dẻo với hành khách." Ở cuối trang là dòng nhắc nhở: Đề nghị tổ lái ghi chú thêm về khả năng phối hợp của tiếp viên mới trong môi trường bay quốc tế.
Minjeong gập tờ giấy lại, để sang bên cạnh. Cô nhìn ra cửa kính một lần nữa. Bầu trời đã bắt đầu xanh lên rõ rệt.
Phía sau cánh cửa cockpit, trong khoang hành khách, Jimin đang khẽ điều chỉnh dây an toàn cho một đứa bé đã ngủ gật khi bay đêm. Tay cô dịu dàng, ánh mắt chăm chú. Không ai nhìn thấy gương mặt ấy, trừ vài hành khách vẫn đang mơ màng thức giấc.
"Seoul Control, đây là Korean Air 902. Chuẩn bị tiếp cận runway 33L, hạ cánh sau ba phút."
"Copy that, Korean Air 902. Welcome home."
Tín hiệu thông suốt. Không còn gì trục trặc. Tất cả đều trơn tru như một chuyến bay định mệnh — được sắp xếp từ một ngày không ai ngờ tới.
07:00 a.m – Sân bay quốc tế Incheon, Hàn Quốc
Máy bay dừng hẳn trên đường lăn, tiếng động cơ phụ vang lên đều đặn. Minjeong tắt hệ thống chính, tháo tai nghe, rồi cúi người kiểm tra lần cuối buồng lái.
Khi Minjeong bước ra khỏi buồng lái, lưng thẳng và bước chân không đổi, cô bắt gặp ánh mắt Jimin đang đứng giữa khoang hành khách, cúi đầu chào tạm biệt từng người.
Chỉ một giây, cả hai chạm mắt.
Không ai cười. Không ai nói.
Nhưng những gì còn lại trong không khí — là một lời chào không thành tiếng, là một lời hứa chưa kịp thốt ra.
Và như mặt trời vừa lên ở Seoul sáng nay, mọi điều cũ kỹ... sắp phải bắt đầu lại từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro