CHƯƠNG 2: NẮNG SỚM KHẼ CHẠM

Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ văn phòng Dou, xua tan đi màn đêm tĩnh lặng. Hôm nay, không khí làm việc tại công ty vẫn náo nhiệt như thường lệ. Dou vừa bước chân vào sảnh đã nhận được nụ cười tươi tắn và lời chào buổi sáng đầy năng lượng từ cô trợ lý.
"Chào buổi sáng, thưa ngài," cô ấy nói, tay đưa cho anh tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng cùng tách cà phê ấm nóng bốc hơi thơm lừng. "Cha ngài đã đến phòng họp cùng hội đồng quản trị rồi ạ. Mọi người đang chờ ngài."
Dou khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu để lấy lại sự tập trung vốn có. "Cảm ơn," anh đáp, giọng trầm ấm và đầy tự tin. "Tôi sẽ đến ngay."
Trên đường đến phòng họp, hình ảnh Eli bất chợt hiện lên trong tâm trí Dou. Anh nhớ đến bờ vai gầy nhưng ấm áp mà cậu đã tựa vào đêm qua, nhớ đến giọng nói khẽ khàng đầy quan tâm khi cậu nhường anh đi trước. Một thoáng bối rối lướt qua, Dou lắc nhẹ đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ miên man để tập trung vào cuộc họp quan trọng sắp tới. Thế nhưng, trái tim anh dường như vẫn còn vương vấn chút dư vị ngọt ngào của đêm qua.
Một lát sau, tiếng quét thẻ vang lên khe khẽ ở lối vào, báo hiệu Eli đã đến công ty.
Trong phòng họp, Dou đang say sưa trình bày những ý tưởng sáng tạo của mình trước hội đồng quản trị và người cha nghiêm nghị. Bất chợt, một tiếng "bíp" nhỏ từ máy quét vân tay ở cửa ra vào khẽ vang lên, lọt vào giữa không gian trang trọng. Dou khựng lại, tim anh khẽ hẫng một nhịp. Anh linh cảm đó là Eli. Hình ảnh Eli thoáng qua trong đầu anh, gương mặt hơi ngái ngủ nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Anh cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, tiếp tục trình bày, nhưng tâm trí anh đã hoàn toàn xao động. Hình ảnh Eli, có lẽ đang lặng lẽ làm việc ở đâu đó trong tòa nhà này, cứ lẩn khuất trong đầu anh. Dou khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, ghi lại thời gian. Một niềm vui nho nhỏ và sự mong đợi khó tả悄悄 nhen nhóm trong lòng anh.
Thời gian trong cuộc họp dường như kéo dài vô tận. Dou bất giác nhìn đồng hồ nhiều hơn, từng phút từng giây trôi qua nặng nề. Anh biết mình phải tập trung vào những vấn đề quan trọng đang được thảo luận, những quyết định mang tính chiến lược của công ty. Thế nhưng, mọi suy nghĩ của anh đều hướng về người con trai đang ở cách anh chỉ vài tầng lầu.
Cuối cùng, sau những giờ phút căng thẳng, cuộc họp cũng kết thúc.
Eli sau khi hoàn thành bản báo cáo ở bàn làm việc, liền mang tập tài liệu đến phòng in để chuẩn bị cho buổi chiều.
Dou vội vã xin phép rời khỏi phòng họp, trái tim anh đập rộn ràng như tiếng trống. Anh bước nhanh về phía phòng tài liệu, nơi anh biết Eli đang ở đó. Đến gần cánh cửa, Dou hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh những xúc cảm đang trào dâng.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ánh mắt Dou nhanh chóng quét qua căn phòng, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Eli đang cúi người bên chiếc máy in, lưng quay về phía anh. Trong khoảnh khắc ấy, Dou chỉ lặng lẽ đứng đó, ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú của Eli, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng anh.
Rồi Eli xoay người lại. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngừng trôi. Tim Dou khẽ thắt lại, một cảm xúc nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực khi anh nhìn thấy gương mặt mà anh đã nhớ nhung suốt cả ngày.
"Eli," anh khẽ gọi, giọng trầm ấm như một lời thì thầm. "Em ở đây."
Eli ngước mắt nhìn Dou, khẽ mỉm cười. "Dạ sếp, em đang in tài liệu ạ."
Dou khẽ gật đầu, một nụ cười dịu dàng nở trên môi. "Anh thấy rồi," anh nói, giọng anh mềm mại hơn thường ngày. "Anh... anh rất vui vì em ở đây. Anh đã nghĩ về em cả ngày."
Anh tiến thêm một bước, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt Eli. "Chuyện đêm qua..." anh ngập ngừng, giọng anh trầm hơn, mang theo một chút nghiêm túc. "Chúng ta cần nói chuyện về nó. Về ý nghĩa của nó, về những gì chúng ta sẽ làm tiếp theo."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn vào mắt Eli. "Anh không hối tiếc, Eli à. Anh không hối tiếc dù chỉ một khoảnh khắc. Nhưng anh biết, mọi thứ đã khác. Mối quan hệ của chúng ta, cách chúng ta đối diện nhau trong công việc... Chúng ta cần tìm một hướng đi."
Dou khẽ vươn tay, ngón tay anh lơ lửng gần cánh tay Eli, như muốn chạm vào nhưng lại kìm nén. "Em nghĩ gì?" anh nhẹ nhàng hỏi, giọng anh đầy mong đợi. "Về chúng ta? Về những gì sẽ xảy ra?"
Eli khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Dou. "Em nghĩ... mọi chuyện vẫn bình thường mà sếp. Chỉ là... em hơi bất ngờ khi sếp lại để một người... cùng giới ngủ chung thôi..." Một thoáng ửng hồng lan trên má Eli.
Đôi mắt Dou mở lớn trước câu trả lời của Eli. Anh thoáng ngạc nhiên, rồi một nỗi buồn man mác hiện lên trong đáy mắt. "Anh... anh hiểu rồi," anh khẽ nói, bàn tay anh lặng lẽ hạ xuống. "Em ngạc nhiên vì anh là sếp của em, và vì... anh là một người đàn ông."
Anh khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc. "Anh hiểu sự bất ngờ của em, Eli à. Anh thật sự hiểu. Chuyện này... không phải là điều thường xảy ra. Đặc biệt là trong môi trường công việc."
Anh nhìn thẳng vào mắt Eli, ánh mắt chân thành và nghiêm túc. "Nhưng anh muốn em biết, những gì đã xảy ra giữa chúng ta, đối với anh, nó không chỉ là một đêm. Nó không chỉ là một khoảnh khắc yếu lòng hay một sai lầm. Cảm giác... nó rất đúng. Ở bên em, ôm em, anh cảm thấy như... trở về nhà."
Dou hít một hơi thật sâu, giọng anh trở nên ổn định và chắc chắn hơn.
Eli khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ. "Em... em chỉ là giúp sếp thôi mà. Có gì sai đâu ạ?"
Một nhói đau khẽ chạm vào tim Dou trước lời nói của Eli. Một chút thất vọng và buồn bã thoáng qua trong giọng anh. "Không có gì sai cả, Eli à," anh nhẹ nhàng đáp, giọng anh mang theo một chút chấp nhận. "Em chỉ là... đang làm công việc của mình. Giúp đỡ sếp của em, như em vẫn luôn làm."
Anh khẽ quay mặt đi, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ, ngắm nhìn dòng người và xe cộ vội vã bên dưới. "Anh đã nghĩ... có lẽ đêm qua cũng có ý nghĩa gì đó với em. Rằng đó không chỉ là một sự giúp đỡ đơn thuần, mà còn hơn cả một nghĩa vụ."
Một nụ cười buồn bã thoáng qua trên môi Dou. Anh khẽ lắc đầu. "Nhưng có lẽ anh đã sai. Em chỉ là một nhân viên tốt, một người bạn tốt. Còn anh... anh đã nhầm lẫn điều đó với một thứ tình cảm khác."
Dou quay lại nhìn Eli, đôi mắt anh ánh lên một nỗi buồn khó tả. "Anh xin lỗi, Eli. Anh xin lỗi vì đã đặt em vào tình huống khó xử này."
Eli vội vàng xua tay, gương mặt có chút bối rối. "Không... không sao đâu sếp." Nhưng vành tai Eli khẽ ửng đỏ.
Hơi thở của Dou khẽ dồn lại khi nghe Eli nói. Tim anh đập nhanh hơn một nhịp. Anh quay hẳn người đối diện với Eli, đôi mắt anh mở to, ánh lên một tia hy vọng. "Em... em không phiền sao?" Anh khẽ hỏi, giọng anh gần như một lời thì thầm. "Em không nghĩ... chuyện đó là sai trái hay không phù hợp sao?"
Dou tiến thêm một bước, ánh mắt anh dò xét từng biểu cảm trên khuôn mặt Eli. "Bởi vì anh phải thành thật, Eli. Ý nghĩ được ở bên em, được khám phá mối liên hệ kỳ lạ này giữa chúng ta, nó khiến anh sợ hãi. Nhưng đồng thời... nó cũng khiến anh cảm thấy... phấn khích hơn bất cứ điều gì anh từng trải qua."
Anh khẽ vươn tay, ngón tay anh chỉ còn cách má Eli vài centimet. "Anh biết chúng ta phải cẩn trọng, không thể... cứ hành động theo cảm xúc bất cứ lúc nào. Nhưng anh cũng biết... anh không thể giả vờ như không có chuyện gì nữa."
Eli khẽ ngước mắt nhìn Dou, giọng cậu nhỏ dần. "Em... em chỉ là giúp sếp thôi mà... Sếp nghĩ gì... em cũng không biết nữa..."
Một nỗi thất vọng nhẹ nhàng len lỏi vào tim Dou trước câu trả lời của Eli. "Vậy... vậy là em không cảm thấy như vậy sao?" Anh khẽ hỏi, giọng anh gần như một tiếng thở dài. "Em không nghĩ... giữa chúng ta có điều gì đó... đáng để thử sao?"
Dou khẽ lùi lại một bước, bàn tay anh lặng lẽ buông xuống. "Anh hiểu rồi," anh nói, giọng anh trở nên bằng phẳng và xa cách. "Anh đã nghĩ... anh đã hy vọng... có lẽ em cũng cảm thấy sự kết nối đó... cái cảm giác kỳ lạ đêm qua... Nhưng có lẽ anh đã sai."
Anh khẽ quay người đi, bờ vai anh hơi rũ xuống. "Cảm ơn em, Eli. Cảm ơn em vì đã thành thật với anh. Vì đã không cho anh một hy vọng sai lầm."
Dou khẽ bước về phía cửa, cử động anh có chút cứng nhắc. "Anh... anh sẽ cố gắng quên chuyện này. Quên về chúng ta. Quên về những gì có lẽ đã có thể xảy ra. Anh chỉ cần... một chút thời gian."
Eli khẽ đáp, giọng có chút hụt hẫng. "Dạ sếp... sếp đi ạ."
Dou khẽ dừng lại ở ngưỡng cửa, bàn tay anh đặt lên tay nắm. Anh khẽ quay đầu nhìn lại Eli, đôi mắt anh thoáng buồn và một chút luyến tiếc. "Tạm biệt, Eli," anh khẽ nói. "Anh hy vọng... anh hy vọng một ngày nào đó em sẽ hiểu. Em có ý nghĩa như thế nào đối với anh."
Nói rồi, Dou khẽ bước ra khỏi phòng, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng anh. Bước chân anh nặng nề trên hành lang, một cảm giác mất mát và tuyệt vọng chực trào dâng lên trong lồng ngực.
Nhưng Dou cố gắng gạt bỏ nó đi, tập trung vào những công việc đang chờ đợi. Anh có cả một công ty để điều hành, một danh tiếng để giữ vững. Anh không thể để những cảm xúc cá nhân chi phối mọi thứ.
Về đến văn phòng, Dou ngồi xuống chiếc ghế da quen thuộc, ánh mắt anh vô định nhìn vào chồng tài liệu cao ngất trên bàn. Dù cố gắng tập trung đến đâu, tâm trí anh vẫn không ngừng quay trở lại hình ảnh Eli, giọng nói khẽ khàng của cậu, cảm giác ấm áp khi cậu ở bên cạnh anh. Dou khẽ lắc đầu, cố gắng xua tan những ký ức vẫn còn quá rõ ràng, nhưng vô ích.
Anh tựa người vào lưng ghế, khẽ nhắm mắt lại, hình dung lại bờ vai gầy, đôi môi mềm mại của Eli. Anh gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu trên làn da, cảm nhận được sự dịu dàng trong từng cử chỉ.
Một tiếng "ting" khẽ vang lên từ điện thoại trên bàn làm việc, kéo Dou trở về thực tại. Anh khẽ mở mắt, cầm lấy chiếc điện thoại. Một tin nhắn từ một số lạ:
Số lạ: Đừng buồn nhé sếp. Em không biết phải nói thế nào, nhưng đêm qua... em cũng cảm thấy rất khác.
Tim Dou khẽ hẫng một nhịp. Anh vội vã gõ trả lời:
Dou: Eli? Là em sao?
Eli: Dạ. Em xin lỗi vì đã không nói thật lòng. Em... em cũng không biết nữa. Nhưng em không muốn sếp buồn.
Một nụ cười khẽ nở trên môi Dou. Anh gõ nhanh:
Dou: Vậy... em có muốn nói chuyện với anh không? Có lẽ... sau giờ làm?
Eli: Dạ... vâng ạ. Em sẽ chờ sếp.
Một niềm vui ấm áp lan tỏa trong lòng Dou, xua tan đi những u ám vừa nãy. Anh khẽ tựa người vào ghế, một tia hy vọng lóe lên trong mắt. Có lẽ... mọi chuyện vẫn chưa kết thúc....
Nhưng liệu "khẽ chạm" của nắng sớm có đủ sức sưởi ấm những trái tim còn nhiều e ngại? Hay một khoảnh khắc ngập ngừng sẽ khiến Dou và Eli phải đối diện với những điều chưa dám ngỏ? Màn đêm có thật sự đã lùi xa, hay bình minh này sẽ mở ra một khởi đầu đầy những điều bất định?...
                                      CHỜ ĐỢI TIẾP CHAP 3 NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro