Trích - chapter 22 - 30

Triển Chiêu cười hỏi, "Cửu gia đã gặp Bạch Ngọc Đường rồi sao?"

"Người cứu huynh đệ của ta chính là hắn, lần này huynh đệ ta thoát hiểm, ta còn chưa cảm tạ hắn, hắn một đường theo tới, cũng là muốn xem vụ án của huynh đệ ta đã giải quyết xong chưa." Nói tới đó, Triệu Phổ hướng về phía thang lầu nói vọng lên, "Đã giải quyết xong, huynh đệ đã an toàn, vụ án đã phá, rõ như ban ngày."

~

Trên lầu ba, một bạch y nhân ngồi dựa vào bên cửa sổ, hai chân tùy ý gác trên bàn, trên tay cầm một cái chung rượu đang nhấm nháp, nhĩ lực của hắn rất tốt, sớm nghe được tiếng nói chuyện dưới lầu, bất đắc dĩ nhoẻn lên khóe miệng, thầm nhủ, con mèo này thật là giảo hoạt mà, xem ra là sợ mình đi tìm hắn gây phiền toái.

Bất quá, người giang hồ cũng quá coi thường hắn, tại sao lại nghĩ người ta nhỏ nhặt như vậy chứ, hắn tiếp tục uống rượu, lại nghe Triệu Phổ nói vụ án đã giải quyết, cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên Bao đại nhân danh bất hư truyền!

Suy nghĩ một chút, hắn lại từ trong lòng lấy ra một vật, mở ra nhìn một chút, đóng lại, gọi tiểu nhị tới.

"Gia, ngài có gì phân phó?" Tiểu nhị tới, người nọ đưa cho hắn một quyển trục, nói, "Xuống lầu dưới, đưa cho Triển Chiêu."

"Dạ." Tiểu nhị gật đầu, cầm vật nọ đi xuống lầu, tới bàn của Triển Chiêu bọn họ, nói, "Triển đại nhân, một bạch y nhân trên lầu bảo ta đưa cho ngài."

Triển Chiêu nhận vật nọ, đó là một cuộn giấy, lại xoay mặt nhìn Thâu tam gia, cười nói, "Thâu tam gia, muốn ngồi xuống cùng ăn không?"

"Ách không muốn!" Thâu tam gia hối hả bỏ chạy, thầm nhủ làm gì có chuyện trộm và quan sai ngồi ăn với nhau? Trong lòng nói thầm, vốn bị Bạch Ngọc Đường một cước đá xuống lầu, muốn gây xích mích để Triển Chiêu cùng hắn đánh một trận cho hết giận, không ngờ hai người không trúng kế... Ai, mừng hụt.

Thấy người đi, Triển Chiêu mở quyển trục ra nhìn, trên đó viết một bài thơ:

"Đường Bá Xá tố nhất cầm hiên minh ký.

Ngô tộc hệ trung lương.

Thượng thư bái trung đường.

Vị thù hồng hộc chí.

Tử diệc nguyện vị thường.

Tốc thủy đãn tương tư.

Lai nhi yên bất vãng.

Tương kiến lưỡng trọng thiên.

Cứu thế thả đương tiền.

Nhi Đường Khải bái soạn."

Triển Chiêu đọc một lúc rồi đưa cho Triệu Phổ, Triệu Phổ ghét nhất là những loại thơ ca này, chỉ nhìn lướt qua liền đưa qua cho Công Tôn.

Công Tôn buông đũa tiếp nhận, mở ra đọc, khẽ nhíu mày, "Là văn bia (văn tự khắc trên bia) trên mộ."

"Ừm, hẳn là sao chép lại." Triển Chiêu nói, "Bất quá thơ văn không thông, có vẻ hành văn không được tốt."

Công Tôn xoay mặt nhìn Triển Chiêu, hắn tiếp tục dùng bữa, còn nháy mắt với y mấy cái.

Công Tôn ngầm hiểu, Triển Chiêu kỳ thực nhìn qua đã hiểu, nhưng cố ý giả vờ không hiểu. Nhớ lúc nãy Thâu tam gia nói, người đưa tới cuộn giấy trên lầu, hình như cũng là giang hồ hiệp khách như Triển Chiêu, hơn nữa có vẻ danh hiệu Ngự Miêu của Triển Chiêu đã động tới chữ "Thử" bên trong danh húy của người này. Rõ ràng, Triển Chiêu là cố ý vờ như không hiểu, như vậy so về tài trí, có vẻ đã thua người trên lầu kia một bậc, để cho đối phương hết giận.

Công Tôn gật đầu, Triển Chiêu người này tính tình thật tốt.

"Thư ngốc, trên đó viết cái gì?" Triệu Phổ hỏi.

"À, là một bài thơ có thâm ý." Công Tôn gập giấy lại, chỉ để lại những chữ đầu tiên của mỗi câu thơ, nói, "Đọc từ trên xuống."

Triệu Phổ cùng Triển Chiêu tiến tới gần, viết là, "Ngô thượng vị tử tốc lai tương cứu." (Ta chưa chết mau đến cứu giúp)

"À!" Triệu Phổ gật đầu, "Thật xảo diệu, nhưng văn bia trên mộ này cũng lạ thật, làm gì có người chết mà nói mình còn chưa chết, muốn gọi người tới cứu chứ?"

Triển Chiêu cũng gật đầu, nói, "Mà tiên sinh đúng là tài cao, liếc mắt là có thể nhìn ra ảo diệu trong bài thơ, tài thật."

Công Tôn cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu hiển nhiên là nói cho người trên lầu nghe.

~

Bạch y nhân trên lầu đang tựa vào trên ghế uống rượu, hơi chút buồn cười lắc đầu, lẩm bẩm, "Con mèo giảo hoạt này, giả vờ làm cái gì."

"Thượng thư bái trung đường." Triệu Phổ lại nhìn thoáng qua, nói, "Trung đường không phải là Tể tướng, đại khái là Bao Tướng, hoặc là Vương Thừa tướng, Triển huynh, cầm về đưa cho Bao Tướng đi."

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, cất vào trong ngực, cười nói, "Nếu đây là oan án, thật đúng là phải cảm tạ vị đại hiệp đã đưa thư tới."

Trên lầu, bạch y nhân đã uống rượu xong, con mèo này quá giảo hoạt, đùa chẳng thú vị chút nào, liền trả tiền rượu, chuẩn bị đi.

-------------------------------------------------------------------

Triệu Phổ bảo Giả Ảnh và Tử Ảnh lên lầu hỗ trợ cho Công Tôn, còn mình và Triển Chiêu tiếp tục tạo băng.

Tiểu Tứ Tử vẫn đứng im một bên nhón chân lên nhìn, thấy Triệu Phổ và Triển Chiêu chỉ cần vỗ mặt nước, thì sau đó nước liền đông lạnh, bé càng xem càng hiếu kỳ, suy nghĩ một chút, liền chạy chậm đến cái thùng nước ở cuối hàng, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay be bé trắng trắng mũm mĩm, cũng bắt chước vỗ vào mặt nước hai cái, ngoại trừ bàn tay ướt đầy nước, thì một chẳng có chút biến hóa nào.

Đang lúc Tiểu Tứ Tử cảm thấy ủ rũ, thì cảm thấy phía sau, có một làn gió nhẹ thoảng tới, như là có ai đó đứng sau lưng mình.

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, đầu tiên, hiện ra trước mắt bé là một mảnh tuyết trắng.

Vạt áo trắng như tuyết, có những đường hoa văn nhạt nhạt, thật đẹp thật đẹp, Tiểu Tứ Tử biết, loại vải này vô cùng quý giá, gọi là vân cẩm, phụ thân đã từng mua cho bé một cái áo ngoài nhỏ may bằng vân cẩm, tốn hết mười lượng bạc lận, nhưng mà rất mịn rất mịn.

Dưới vạt áo vân cẩm, là một đôi giày màu trắng, Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, y phục trắng tinh rất là cầu kỳ nha, lại ngước mắt, thấy một bàn tay trắng nõn thon gầy, khớp xương rõ ràng, đẹp đữ. Tiểu Tứ Tử biết, đó là tay của người luyện võ, bởi vì giống như tay của Triển Triển Cửu Cửu, cảm giác rất có lực, bàn tay đó cầm một thanh ngân sắc trường đao.

Tiểu Tứ Tử liên tục chớp mắt, ngẩng mặt nhìn.

Trước mắt là bạch y nhân vừa nãy ngồi trên lưng ngựa, Tiểu Tứ Tử nghĩ người này hẳn là cao xấp xỉ Triển Triển, liền hiếu kỳ mở to hai mắt nhìn kỹ tướng mạo hắn.

Lúc đã nhìn thấy rõ, Tiểu Tứ Tử giật mình há to mồm, bé vẫn luôn cho rằng, phụ thân của bé chắc chắn là người đẹp nhất trên đời này. Nhưng mà, bạch y nhân này, cũng đẹp lắm nha!

Tuy hắn không nhã nhặn bình thản, lịch sự tao nhã thanh thoát giống phụ thân, thậm chí người này có chút tà khí, nhưng mà... Thật là đẹp mắt nha!

Đầu óc Tiểu Tứ Tử hơi hồ đồ, không nghĩ ra được từ nào để hình dung cái đẹp của người này, hm, phụ thân rất đẹp, hắn cũng rất đẹp! Đương nhiên... Tiểu Tứ Tử vẫn thiên vị mà nghĩ rằng, phụ thân đẹp hơn một chút, hai người không đồng dạng, phụ thân thoạt nhìn, không có cảm giác lạnh như băng giống người này.

Bạch y nhân nâng tay, cũng vỗ vào mặt nước. Một lát sau, Tiểu Tứ Tử cảm thấy lành lạnh, nhón đầu ngón chân ghé vào vách thùng nhìn nhìn, vươn tay sờ sờ, thực sự đều biến thành băng rồi.

"Di?" Tiểu Tứ Tử cảm thấy kỳ quái, có phải là tay của Triển Triển bọn họ không giống với tay của mình không? Liền tiến đến, vươn tay nắm tay của bạch y nhân kia.

Bạch y nhân sửng sốt, Tiểu Tứ Tử cầm lấy tay hắn, lật lại, xem lòng bàn tay, lại nhìn lòng bàn tay của chính mình, càng thêm hồ đồ rồi, vì sao? Lòng bàn tay đều như nhau đó thôi, hơn nữa tay của người nọ còn ấm áp hơn tay của mình một chút mà.

Có lẽ do biểu tình của Tiểu Tứ Tử rất buồn cười, người nọ cười khẽ một tiếng.

Tiểu Tứ Tử nghe được người nọ cười, ngẩng mặt, sau đó trực tiếp biến ngốc. =O=

Lúc này, chợt nghe thanh âm của Triển Chiêu truyền đến từ phía sau, "Giang hồ đồn đại quả nhiên không thể tin được."

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, Triển Chiêu có vài phần bỡn cợt nhìn bàn tay của bạch y nhân đang bị bé nắm, nói, "Ngũ gia so với trong truyền thuyết còn có tình cảm hơn."

--------------------------------------------------

Bàng Thái sư hừ một tiếng, tạm thời không tính toán với Bao Chửng, nhìn Công Tôn, "Tiên sinh, thật có thể cứu sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng hơi giật mình, hỏi Công Tôn, "Bị Thất Thương quyền đánh trúng, nếu sắc mặt vàng như nến thì chứng minh nội tạng đã bị hoại tử, vậy mà còn có thể cứu?" Đang nói, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu đứng một bên nhìn mình, xoay mặt, chỉ thấy trong mắt Triển Chiêu hiện rõ nét cười, như vậy giống như một con mèo vừa nghĩ ra trò thú vị, ngực có chút hoang mang, khó hiểu liền đối mặt với hắn —— nhìn cái gì?

Triển Chiêu cười cười, nói, "Bạch huynh nói câu này dài thật a."

Bạch Ngọc Đường nghe được Triển Chiêu nói, có chút mờ mịt nhìn hắn, không biết Triển Chiêu muốn biểu đạt cái gì, Triển Chiêu chỉ để lại cho Bạch Ngọc Đường một dáng cười bí ẩn, khiến cho hắn mù mờ.

Tiểu Tứ tử bên cạnh Bạch Ngọc Đường vươn tay túm túm góc áo của hắn, nói, "Bạch Bạch, ngươi vẫn chỉ nói câu ngắn."

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

.

Triệu Phổ ở một bên nhìn, nheo mắt lại, đưa tay sờ cằm, tâm nói... Trước kia nghĩ rằng Triển Chiêu là một người dịu dàng, nhưng mà bây giờ xem ra, tính cách của hắn khá lý thú a.

Công Tôn cũng có chút ngoài ý muốn, Triển Chiêu tựa hồ rất thích chọc người, bất quá nếu là chọc Tiểu Tứ tử, Bàng Cát, đây cũng coi như vui đùa, nhưng người bình thường gặp phải Bạch Ngọc Đường thì tính tình hẳn sẽ thu liễm một ít, nhưng Triển Chiêu lại làm ngược, đã không thu liễm, mà càng thêm táo tợn... Điểm này không quá hợp lý a, chẳng lẽ có nguyên nhân gì khác sao?

Bạch Ngọc Đường cũng bối rối, mình chưa có làm gì quá đáng đối với con mèo này mà? Nhưng mà trong lòng hắn cũng không yên, chính mình đắc tội không ít người, nói không chừng đã tình cờ đắc tội với con mèo này, rồi lại quên mất?

-----------------------------------------------------

"Bạch Bạch đừng đi." Tiểu Tứ tử túm chặt góc áo Bạch Ngọc Đường, không cho Bạch Ngọc Đường đi. 

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, tất cả mọi người đều cảm thấy thú vị, lá gan của Tiểu Tứ tử cực nhỏ, nhưng không ngờ lại không chút nào sợ một Bạch Ngọc Đường lạnh giá như băng.

"Đúng vậy Bạch huynh." Triệu Phổ cũng nói, "Dù sao ngươi cũng không có việc gấp, lát nữa cùng nhau uống một chén."

Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ tử ôm chân ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn mình, chỉ phải gật đầu, Triển Chiêu bên cạnh thấp giọng cười cười, nói, "Bạch huynh, Tiểu Tứ tử ăn ý với ngươi, không bằng ở lại Khai Phong phủ vài ngày."

Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu một chút, đột nhiên hỏi, "Triển Chiêu, trước đây ta đã gặp qua ngươi chưa?"

.

Triển Chiêu nghe xong khẽ cười cười, nói, "Bạch huynh đúng là quý nhân hay quên."

Lời vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường sửng sốt, tâm nói không những đã gặp qua lại còn từng gây sự?

Triển Chiêu nói xong cũng không nói thêm gì, ôm lấy Tiểu Tứ tử chạy vào trong xem Công Tôn khử độc.

Triệu Phổ đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi, "Bạch huynh trước đây từng đắc tội Triển huynh?"

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ mịt, tâm nói hắn đắc tội với ta mới đúng... Ta chọc hắn hồi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro