Chương 1: Tiếng lòng kẻ vô năng

"Nếu thế giới này thực sự công bằng... tại sao tôi lại bị đối xử như một con chó chỉ vì mình vô năng?"

Giọng nói khàn đặc vang vọng trong không trung, hòa lẫn tiếng gió rít rợn người trên tầng cao.

Izuku nghiến chặt răng, máu nhỏ giọt từ môi xuống nền bê tông lạnh lẽo. Ánh mắt cậu hướng lên bầu trời xám chì, u uất và đầy oán hận. Từng cơn gió quất vào người, lạnh buốt đến tận xương, nhưng không buốt bằng cái cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ.

"Công bằng ư?" - Cậu bật cười, tiếng cười khô khốc không có chút sức sống "Thật nực cười."

Cậu ghét cái thế giới này. Ghét đến tận xương tủy.
Một thế giới thối nát chỉ tôn thờ sức mạnh và vinh danh những kẻ sinh ra ở vị trí cao quý. Một thế giới không dành cho những kẻ yếu đuối, càng không dành cho một Omega vô năng.

Thế giới này cần một anh hùng thật sự... Một người có thể đập tan cái thối nát ấy và xây dựng lại nó.

---

5 tuổi

"Kacchan! Cậu thật quá đáng mà!"

Izuku siết chặt nắm tay nhỏ xíu, đôi chân run lẩy bẩy nhưng vẫn kiên quyết đứng chắn trước cậu bé đang bị bắt nạt. Lưng cậu đỡ trọn cú đá của một trong hai tên đàn em của Bakugo, nhưng cậu không lùi bước.

Bakugo khoanh tay, nheo mắt nhìn cái bóng nhỏ can đảm đang che chở kẻ yếu. Hắn nhếch mép cười khinh miệt.

"Mày không biết tự lượng sức mình à, Deku?" - Giọng hắn gai góc, chua cay.

Rồi, không cần nói thêm, hắn ra hiệu. Hai tên đàn em lập tức xông vào đấm đá tới tấp. Izuku gục xuống, tay ôm bụng 'Đau quá' . Nhưng cậu bé mà cậu bảo vệ đã chạy mất. Không một lời cảm ơn. Không một ánh nhìn quay lại.

Izuku không  muốn khóc. Nhưng nước mắt cứ trào ra không kiểm soát.

Còn Bakugo? Hắn lặng nhìn khuôn mặt tèm lem của Izuku ,tóc xanh rối bời, đôi mắt như ngọc bích ánh lên nỗi đau lẫn lòng kiêu hãnh kỳ lạ. Nhưng lại hắn thấy cậu đẹp đến khó hiểu. Đẹp theo cái cách khiến lòng hắn nhói lên, khó chịu đến mức muốn phá hủy.

'Đừng bao giờ cản đường tao nữa.'

'Deku... mày chỉ được phép đi sau tao.'

Hắn không nhận ra, ánh mắt mình lúc ấy là ánh mắt của kẻ độc chiếm, không muốn ai khác nhìn thấy vẻ đẹp ấy ngoài chính bản thân mình.

---

10 tuổi

"Sau này con sẽ trở thành một Alpha mạnh mẽ để bảo vệ mẹ! Super!!"

"Super!!" - Mẹ cười , bế cậu bé xoay vòng giữa căn nhà nhỏ đầy tiếng cười. Mùi bánh quy còn vương trong bếp, ánh chiều tà ấm áp đổ lên tường.

Mọi thứ... cứ ngỡ sẽ mãi mãi như thế.

Cho đến đêm hôm đó.

Ngọn lửa nuốt trọn khu chung cư. Tiếng người la hét, tiếng còi báo cháy, tiếng khóc hòa lẫn tiếng nổ đinh tai.

"Mẹ ơi!!!" - Cậu gào lên, bị một người lính cứu hỏa lôi đi.

Mẹ cậu đã đẩy cậu ra ngoài, bàn tay dịu dàng cuối cùng đặt lên má cậu, thều thào: "Mẹ sẽ ra ngay... chờ mẹ nhé..."

Và rồi... ĐOÀNG!

Một vụ nổ xé nát tòa nhà. Mảnh vỡ và tro bụi lấp đầy bầu trời. Cậu không bao giờ thấy mẹ nữa.

"Mẹ... mẹ ơi...!"

Cậu òa khóc trong vòng tay người lạ, đôi mắt không thể rời khỏi biển lửa đang nuốt trọn tất cả ký ức ấu thơ.

---

Những năm sau đó...

Cậu là Omega. Cậu không có năng lực. Và thế giới bắt đầu giẫm nát cậu không chút thương tiếc.

Bakugo là người đầu tiên biết cậu là Omega. Từ đó, những trận đòn không còn là trò đùa mà là sự khinh miệt. Là hành vi đàn áp.

Cậu là kẻ thấp kém. Một món đồ chơi mà thế giới có thể chà đạp. Một Omega vô dụng không có tương lai.

---

15 tuổi

"Tao, Bakugo Katsuki, sẽ là người đầu tiên trong trường vào UA!"

Cả lớp vỗ tay rầm rầm. Hắn hả hê, cao ngạo.

Nhưng khi Izuku cũng giơ tay nói muốn thi vào UA, ánh mắt hắn lập tức tối sầm.

Sau giờ học, cậu bị chặn lại trong hành lang vắng.

Bakugo lôi cậu vào góc tường, đập cậu vào tủ đựng đồ, nắm cổ áo, gằn giọng:

"Mày? Làm anh hùng? Mơ giữa ban ngày à?"

Hắn kéo quyển sổ ghi chép của Izuku cuốn No.16 cậu luôn nâng niu .

"Nếu muốn làm anh hùng đến thế, sao không nhảy lầu luôn đi? May ra kiếp sau mày có năng lực."

Hắn cười khinh, rồi dùng quirk đốt sạch quyển sổ. Tàn tro rơi lả tả.

Hắn biết mình đi quá giới hạn.

Nhưng hắn không dừng lại.

Vì trong thâm tâm, hắn chỉ muốn một điều duy nhất:

Giữ Izuku lại cho riêng mình.

'Chỉ cần mày ở bên tao, tao có thể bảo vệ mày... Mày chỉ cần sinh con cho tao, tao sẽ cho mày tất cả...'

Nhưng đó là những lời mà hắn chưa từng dám nói ra.

Hắn quá kiêu ngạo. Quá độc đoán. Và sâu thẳm, hắn quá sợ cảm xúc của chính mình.

Vậy nên... hắn hành hạ Izuku. Đẩy cậu xa hơn, hy vọng mình sẽ không mềm lòng.

---

Đêm hôm đó.

Izuku đi lang thang khắp phố.

Trong tay là quyển sổ cháy dở. Trái tim như vỡ vụn.

"Mẹ ơi... con mệt quá rồi..."

Cậu lặng lẽ bước lên tầng thượng tòa nhà cao nhất.

Gió lạnh quất vào mặt.

Cậu đã cố gắng mạnh mẽ. Đã chịu đựng đủ. Nhưng thế giới này không cho cậu một lối thoát.

Là Omega thì sao? Vô năng thì sao? Cậu chưa từng làm hại ai.

Nhưng tất cả chỉ vì cậu không đủ mạnh, họ biến cậu thành rác rưởi.

"Tôi ghét thế giới này..."

"Tôi hận cậu, Bakugo..."

Cậu dang tay. Đôi mắt nhắm lại, để mặc gió đưa thân thể nhỏ bé lao xuống vực sâu.

Ngay khoảnh khắc cơ thể rơi khỏi mép tường, không gian xung quanh xoắn lại như sóng nước.

Một vòng tròn khói đen mờ ảo mở ra, nuốt chửng lấy cậu.

"Mở cổng dịch chuyển."

Một giọng nói vang vọng giữa tầng không.

Ánh sáng lóe lên rồi tắt ngấm.

Izuku biến mất giữa không trung, như thể chưa từng tồn tại.

---

Hồi kết chưa phải là kết thúc. Đây chỉ mới là khởi đầu... của một định mệnh bị đánh cắp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro