Chương 3: Dưới lớp mặt nạ
Hôm nay, ba nói rằng đã nhờ Tomura làm người giám hộ đưa Izuku đến trường để rút học bạ.
Nghe đến chuyện ấy, lồng ngực Izuku có chút giao động. Một học sinh vốn yêu thích việc học như cậu, giờ phải rời đi vĩnh viễn. Cái cảm giác ấy nó không phải là đau đớn, mà là thứ trống rỗng quái dị, cứ gặm nhấm từ từ, lạnh lẽo như sương sớm mùa đông luồn qua kẽ áo.
“Không biết... Kaccha à không, Bakugo... liệu còn nhớ đến mình không nhỉ?”
Tình cảm ấy, từng nồng cháy, từng đau khổ, từng gào thét trong im lặng. Để rồi, nó hóa thành một vết sẹo sâu, không máu, nhưng âm ỉ từng ngày. Có lẽ, cậu chưa bao giờ quên được hắn. Nhưng giờ, tình yêu ấy đã hóa thù hận. Mơ hồ và cay nghiệt.
Izuku khẽ thở dài, đôi mắt lặng lẽ hướng ra cửa sổ. Ánh sáng buổi sớm xuyên qua những tán cây, rọi vào căn phòng rộng rãi nhưng lạnh lẽo không một bóng người. Cậu từng nghĩ tự do là được rời khỏi viện phúc lợi kia, nhưng chẳng ngờ tự do lại lạnh thế này.
“Đồ đạc của em... vẫn còn ở đó.” – Cậu lẩm bẩm, ngón tay khẽ siết chặt.
Một lát nữa, Tomura sẽ đưa cậu đến viện để hoàn tất thủ tục nơi từng giam giữ tuổi thơ cậu trong xiềng xích vô hình của định kiến và tổn thương.
---
“A! Shigaraki đến rồi kìa!”
Chiếc xe mui trần sang trọng dừng lại trước cổng. Ánh mắt bao đứa trẻ tròn xoe nhìn theo chiếc xe lạ, không giấu được vẻ tò mò lẫn ngạc nhiên.
Lúc đầu mới thấy chiếc xe này cậu cũng ngạc nhiên không kém: ' Ba có nhiều tiền đến vậy hả!?'
Tomura bước xuống, mở cửa bên ghế phụ. Hắn khẽ gật đầu với Izuku, rồi đưa tay ra như một quý ông. Hành động lịch sự ấy khiến cậu đỏ mặt. Lúng túng nắm lấy tay hắn, cậu bước xuống, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào đám đông đang dán mắt vào mình.
“Giống tiểu thư quá.” – Hắn bật cười khẽ, chọc nhẹ vào trán cậu.
Izuku định gắt lên, nhưng tiếng hét từ xa khiến cậu khựng lại.
“A! Thằng Omega rác rưởi cũng biết quay về hả!”
Bốp!
Một viên đá bay vèo đến. Nhưng chưa kịp chạm vào cậu, nó lập tức hóa thành bụi trong không khí.
Shigaraki Tomura. Năng lực: Phân Rã.
Cậu bé ném đá chết sững khi ánh mắt lạnh như băng xoáy thẳng vào mình. Đồng tử đỏ không nhuốm màu cảm xúc, chỉ có sự đe dọa khiến sống lưng đứa trẻ kia lạnh toát. Nó hoảng loạn bỏ chạy.
“Lũ phiền phức.” – Hắn lẩm bẩm, phủi nhẹ vai Izuku như thể đang rũ bụi bám trên áo quý giá.
"Thằng nhóc phiền phức!!" – Izuku với vẻ mặt không kìm được niềm vui, rồi khúc khích cười.
Lâu rồi, lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác được bảo vệ như thế.
“Cảm ơn anh Tomura.” – Cậu khẽ nói, ánh mắt long lanh như nước mùa thu.
Tomura hơi sững lại. Cảm ơn ư? Đã bao lâu rồi hắn không nghe thấy từ đó? Một tên tội phạm bị cả thế giới ghét bỏ, giờ lại có một đứa trẻ cảm ơn hắn với nụ cười thuần khiết đến mức làm tim hắn lệch đi một nhịp.
Nếu có thể giữ được nụ cười ấy mãi mãi... Làm tội phạm cũng đáng.
---
Tối hôm ấy, khi Izuku đang chỉnh lại căn phòng mới, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Izuku, xuống dưới một chút.”
Cậu mở cửa, ba cậu đứng đó với nụ cười quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao sống lưng Izuku lại lạnh buốt.
Xuống tới hầm bí mật, cậu ngỡ ngàng khi thấy căn phòng chẳng còn là nơi lưu trữ nữa, mà là một phòng thí nghiệm thực thụ. Những bể chứa trong suốt xếp thẳng hàng, bên trong là các sinh vật Nomu dị dạng đang trôi nổi trong dung dịch xanh nhợt.
“Đây là thành quả nghiên cứu của ta. Nhưng hôm nay, thứ ta muốn cho con không phải Nomu.” – Ông khẽ vỗ vai cậu.
“All for One... sẽ giữ lời hứa.” – Ba cậu mỉm cười.
Cậu được đưa đến bàn thí nghiệm. Những sợi dây mềm bọc da cố định tay chân cậu một cách nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Cậu cũng rất thắc mắc sao ông phải làm vậy nhưng rồi tin tưởng cũng không hỏi gì nhiều.
“Con sẵn sàng chứ?” – Ba hỏi.
Izuku gật đầu.
Ống tiêm rút máu trực tiếp từ cơ thể , rồi tiêm thẳng vào tĩnh mạch của cậu.
Ngay lập tức, một cơn nóng rát lan khắp toàn thân. Các đường gân nổi lên đỏ rực, da thịt như bị thiêu cháy từ bên trong. Cơ thể co giật, thở gấp, từng mạch máu như muốn nổ tung.
A thì ra phải trói cơ thể lại là vì cái này.
“Ba... nóng... lắm... tim... con đau quá...”
“Bình tĩnh! Tin vào ta!”
Một luồng năng lượng đỏ lướt qua thân thể cậu, làm dịu lại cơn đau. Những tia sáng xanh xẹt qua như xóa nhòa những mạch máu sưng vù. Izuku ngất lịm đi, nhưng vẫn kịp nhìn thấy ba đeo cho mình ống thở, đặt cơ thể vào bể chứa chất lỏng.
“Ba ngày nữa thằng bé sẽ tỉnh. Nhờ ngươi trông nó, Tomura.” – All for One nói, không quay đầu lại.
---
Ba ngày sau.
Cậu mở mắt. Mọi thứ xung quanh mờ nhòe, cơ thể thì nặng trĩu.
Mỗi bước chân như mang theo cả tấn đá. Nhưng rồi ngày hôm sau, cậu đã có thể đi lại bình thường.
---
Hai tuần sau, Izuku đã bước vào hành trình tìm hiểu sức mạnh mới cùng Tomura.
Cậu nhảy khỏi mái nhà cao tầng, rơi xuống an toàn bằng một làn gió mềm.
Cậu chữa trị cho một chú mèo gãy chân, chỉ bằng một vết cào nhỏ trên tay mình.
Cậu thử “tung quyền” vào không khí, vô tình tạo ra một bức tường khí vô hình chặn lại đòn phản công từ Tomura.
Sức mạnh ấy, dường như là sự kết hợp giữa trị liệu, nén không khí, và một năng lực chưa rõ, đang ngủ sâu trong cơ thể.
---
Cuộc sống mới trôi qua yên ả một cách lạ thường. Khi cần tiền, ba đưa cậu cả xấp mà không hỏi han. Khi cần đồ, chỉ cần nói, ngày mai sẽ có người mang đến tận nơi.
Tomura thường dạy cậu chiến đấu. Kurogiri thì nấu ăn, dọn phòng, thậm chí còn kể chuyện cổ tích khi cậu mất ngủ.
Cậu rủ Tomura đi công viên. Lúc ấy, cậu cười nhiều lắm. Da trắng hồng, mắt sáng rỡ, tay cầm kẹo bông, trông như thiên thần nhỏ lạc bước vào thế giới tội phạm.
Ngồi trong cabin vòng đu quay, Izuku lặng im nhìn đám học sinh bên dưới, mắt ngân ngấn.
“Mày nhìn cái gì mà đắm đuối thế?” – Tomura hỏi, giọng khẽ như gió thoảng.
Izuku quay lại, giật mình khi thấy mặt hắn sát rạt.
“À... không có gì...”
“Mày muốn đi học lại đúng không?” – Tomura cười. “Mày tưởng ông già mày không đồng ý à? Xin lỗi chứ, mày mà đòi cả nước Nhật, ổng còn cân nhắc đấy.”
Izuku cười toe. Đúng là từ đầu tới giờ, chỉ có mình cậu không hiểu lòng ba.
“Vậy em đi học thật đó nha!” – Cậu reo lên.
Tomura nhìn cậu cười. Nụ cười ấy... hắn muốn giữ mãi.
“Này, từ giờ... gọi tao là Shigaraki thôi. Không cần khách sáo.”
“ cảm ơn anh Shigaraki!!"
Hắn ngẩng lên, nhìn cậu thật lâu.
Có lẽ... lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu thế nào là muốn bảo vệ một người, không vì lý tưởng, không vì sức mạnh chỉ vì nụ cười ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro