Chương 5 : Omega không quỳ gối

Mặt đất rung chuyển dưới những bước chân dồn dập.

Tiếng kim loại va đập, tiếng máy móc gầm rú vọng khắp phòng thi .

Không khí tại khu vực thi chiến đấu đặc quánh áp lực vô hình, khiến những tân binh mang tham vọng trở thành anh hùng phải siết chặt bàn tay, căng hết giác quan.

Và giữa cơn lốc hỗn loạn ấy, một Omega bé nhỏ sải bước, mái tóc xanh rối bời, đôi mắt ngọc lục bảo ánh lên một sự bình tĩnh dị thường.

Izuku hít sâu, luồng khí mát lạnh mơn man gò má cậu như bàn tay mẹ ngày nào từng vuốt ve vỗ về.

"Đừng sợ."
Cậu tự nhủ trong lòng, bàn tay siết chặt lấy vạt áo.

Tiếng còi khai cuộc vang lên chói tai.

Ngay lập tức, cả chiến trường như một tổ ong vỡ, những thí sinh lao lên, tranh nhau vây quanh những con robot khổng lồ, ai cũng hùng hục như dã thú săn mồi.

Nhưng Izuku thì khác.

Cậu không lao theo đám đông.
Không vội vã.
Không cuống cuồng.

Thay vào đó, cậu nhắm mắt lại, để nhịp đập trái tim hoà vào nhịp thở của đất trời, để từng luồng khí, từng tiếng động, từng chuyển động xung quanh thấm vào từng mạch máu.

Và rồi
BÙM!!

Một cơn gió lốc dữ dội bùng nổ dưới chân Izuku, đẩy thân hình nhỏ bé ấy vút lên không trung như một mũi tên ngược dòng bão tố.

Giữa bầu trời loang lổ khói bụi, ánh mắt cậu lướt qua chiến trường, nhanh như điện xẹt.

Xác định mục tiêu.

Một cú đá xoáy nén theo luồng khí mạnh đến nỗi phá vỡ kết cấu thép của con robot hạng nặng, đầu nó bật tung ra, nổ tung như quả pháo hoa bằng kim loại.

Cả đấu trường như nín thở.

Một Omega?

Không ...một cơn lốc ngọc lục bảo đang bùng nổ trước mắt họ.

---

Ở một khu vực khác, Nana đang tung hoành giữa vòng vây robot.

Mỗi cú vung tay của cô là một đợt pha lê vỡ tan, lấp lánh như sao, vừa mỹ lệ, vừa lạnh lùng chết chóc.

Nhưng khi tiếng nổ lớn vọng đến, cùng với những tràng hò reo từ hệ thống camera giám sát, nàng "nữ thần" khẽ khựng lại.

Cô quay phắt về phía màn hình hỗ trợ.

Một cậu bé nhỏ nhắn, thân hình ướt đẫm mồ hôi, vừa hạ gục ba con robot cấp cao chỉ trong chưa đầy ba mươi giây.

Trái tim Nana thắt lại, như có móng vuốt siết chặt.

'Midoriya Izuku... sao nó lại có năng lực???!!'

.
.

Izuku vừa kết thúc đợt tấn công, gương mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng bừng, không chút chùn bước.

Giọng loa vang lên, báo hiệu:

"Còn một phút cuối. Robot điểm 0 chuẩn bị xuất hiện!"

Đột nhiên, mặt đất rung lên lần nữa.

Từ lòng đất nứt toác, con robot khổng lồ trồi lên, cao ngất như một ngọn núi di động, bóng nó phủ đen cả một vùng trời.

Các thí sinh bắt đầu tháo chạy hỗn loạn.

Nana siết chặt nắm tay, vận lực chuẩn bị tung đòn đánh mạnh nhất...

Thì một tiếng hét thất thanh vang lên:

"Có người kẹt dưới đống đổ nát!!"

Nana đứng chôn chân, lòng giằng xé giữa việc cứu người và cơ hội ghi điểm.

Nhưng trước khi cô kịp quyết định..

Một tia lửa xanh lao vút đi như cơn lốc.

Izuku không do dự dù chỉ một giây . Cậu phóng thẳng vào dưới chân robot, nơi đống đổ nát đang vùi lấy một thí sinh.

Một cú quét từ chân robot quét ngang, nhấn chìm Izuku dưới bụi mù đặc quánh.

Một số người thét lên kinh hoàng.

"Không! Omega đó!!"

Trong làn khói bụi dày đặc, từng tia điện xanh thấp thoáng lóe lên.

Rồi từ đống tro bụi, Izuku lảo đảo bước ra, thân thể đầy vết thương, vai máu ướt đẫm, nhưng vẫn đỡ tay cô lên vai .

Cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ run rẩy ngước nhìn ân nhân của mình.

Cô bật cười giữa nước mắt rối rít cảm ơn cậu thiếu niên kia.

"Không có gì đâu... chỉ là tôi không muốn cậu ngỏm dưới chân con robot thôi mà," - Izuku thở hổn hển, trêu lại.

Cô gái khúc khích, dù chân vẫn đau nhức:

"Dễ thương như vậy, cứu người xong chắc người ta chết vì chảy máu mũi mất quá haha."

Izuku đỏ bừng mặt, cố gắng nghiêm túc nhưng ánh mắt lại có chút ngại ngùng.

---

Phòng họp UA rơi vào tĩnh lặng sau khi đoạn ghi hình kết thúc.

Trên màn hình chỉ còn một màu đen sâu hun hút, nhưng dư âm hình ảnh cậu thiếu niên cứu người bị mắc kẹt vẫn vang vọng trong lòng mỗi người.

Nezu , vị hiệu trưởng nhỏ bé nhưng sắc sảo là người đầu tiên phá vỡ không khí đó.

"Ấn tượng, rất ấn tượng." - ông mỉm cười, giọng ngập tràn hứng thú, tay lật nhẹ trang hồ sơ dày cộp.

"Midoriya Izuku. Hệ Omega. Không có hồ sơ quirk được đăng ký. Không xuất thân từ trường nổi bật. Và đã cứu một thí sinh khỏi tử thần."

"Chưa kể..." - Nezu nheo mắt - "Cậu ta tự phát minh ra cách bay bằng khí nén?"

Aizawa khoanh tay, ánh mắt tối sầm.

"Cậu ta không giống một đứa 'vô năng' như hồ sơ ghi lại. Có gì đó... rất mờ ám."

Một giáo viên khác chen vào:

"Có thể năng lực tiềm ẩn vừa bộc phát? Hoặc... bị che giấu?"

Aizawa phẩy tay cắt lời:

"Tôi không quan tâm cậu ta đến từ đâu. Chỉ có một điều cần xác nhận:
Cậu ấy xứng đáng trở thành anh hùng."

AllMight nhìn chăm chú vào khung hình cuối cùng: một thiếu niên gầy gò nhưng ánh mắt sáng rực như sao băng.

"Midoriya..."

---

Ở một góc khuất của UA, trong phòng y tế, Nana ngồi lặng lẽ.

Bàn tay cô siết chặt đến rỉ máu.

Trên màn hình điện thoại, đoạn clip "Omega bé nhỏ cứu người" đã trở thành tâm điểm, được chia sẻ hơn chín nghìn lần, kèm hàng ngàn lời ca ngợi.

Còn nàng "nữ thần" từng được tung hô?
Giờ đây bị đem ra so sánh, bị gạt phăng bởi một kẻ mà ai cũng từng xem thường.

Ánh mắt Nana lạnh lẽo như băng.

"Cướp ánh đèn sân khấu của tao à...?" - cô thì thầm, từng chữ như ngấm máu.

"Được thôi. Tao sẽ cho mày biết: ánh sáng vừa chạm tới... cũng dễ dàng bị tao nghiền nát thế nào."

---

Ở khu nhà nhỏ ngoại ô...

Izuku nằm vật trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, băng vải quấn kín vai, mắt lim dim.

Tomura ngồi bên cạnh, bàn tay với những ngón tay sần sùi lặng lẽ vén sợi tóc vương trên trán cậu.

"Anh biết không..." - Izuku thều thào, giọng khản đặc -
"Lúc chân con robot ập xuống... em cứ tưởng mình chết thật rồi..."

Tomura khựng lại, ngón tay run lên.

"Nhưng em đã nghĩ đến mẹ , đến ba... và cả anh nữa." - Izuku cười khẽ, nụ cười ấm như nắng chiều.

"Nếu em chết... chắc anh sẽ khóc nhè mất thôi."

"Im đi..." - Tomura gắt, mặt đỏ bừng, quay đi giấu đôi mắt hoe hoe nước.

"Lần sau còn dám liều như vậy nữa, tao sẽ nhốt mày lại luôn đấy."

Izuku khúc khích cười.

Cậu vòng tay ôm lấy eo Tomura, giống như một đứa trẻ đòi vỗ về.

Tomura thở dài, tay xoa nhẹ lưng cậu động tác vừa vụng về vừa dịu dàng.

Ba ngày sau.

Một phong bì màu trắng tinh được đặt trước cửa nhà.

Izuku mở ra.

Một đoạn hologram bật sáng.

All Might trong bộ dạng quen thuộc xuất hiện, giọng trầm ấm:

"Xin chào, Midoriya Izuku. Ta thay mặt UA gửi đến em lời mời nhập học Khoa Anh Hùng."

"Riêng ta muốn nói điều này: hôm đó, em đã không chỉ khiến ta ngạc nhiên mà còn khiến cả hội đồng xúc động. Chúc mừng em."

Đoạn ghi hình mờ dần, chỉ còn tiếng gió thoảng nhẹ.

Izuku lặng lẽ rơi nước mắt.

Không một lời cảm ơn.
Không một sự biết ơn.

Cậu vò nát tờ thư mời, ném vào sọt rác.

"Đỗ thì đã đỗ."

Nhưng đừng hòng bắt tao quên.

Chính người - chính All Might là kẻ từng bóp nát ước mơ của tao.

---

Ở một nơi khác, trong căn phòng tối om len lỏi ánh sáng đèn đường từ cửa sổ.

Bakugo Katsuki ngồi lặng trước màn hình, hai mắt mở to đầy sửng sốt.

"Deku"

Giọng hắn khàn đặc, siết chặt tay thành nắm đấm.

Thằng Deku...

Không phải mày đã mất tích rồi sao?!!

Một cơn thịnh nộ bỗng trào dâng trong lồng ngực Bakugo.

Hắn gầm lên.

"DEKU!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro