Chương 7: Lời Mời Đến Thanh Vân Môn
Sau trận chiến với Hắc Lang Vương, mối quan hệ giữa Lăng Phong, Lâm Thanh Tuyết và Lâm Vũ Điệp trở nên thân thiết hơn. Họ cùng nhau hoàn thành thêm vài nhiệm vụ nhỏ ở Thanh Hà Phố, kiếm đủ linh thạch để trang trải cuộc sống và mua sắm thêm vật phẩm tu luyện. Trong những ngày tháng đồng hành, Lăng Phong nhận thấy Lâm Thanh Tuyết không chỉ mạnh mẽ và điềm tĩnh, mà còn có kiến thức sâu rộng về linh dược và pháp trận. Lâm Vũ Điệp tuy còn non nớt trong tu luyện nhưng lại sở hữu một khả năng khống chế và hỗ trợ độc đáo, cùng với sự lạc quan hiếm có.
Một ngày nọ, khi ba người đang dùng bữa tại một quán ăn nhỏ, Lăng Phong nghe được cuộc trò chuyện của hai tu sĩ bàn bên cạnh.
"Ngươi nghe nói gì chưa? Thanh Vân Môn đang chuẩn bị tổ chức kỳ khảo hạch đệ tử ngoại môn đấy!"
"Thật sao? Thanh Vân Môn là một trong những tông môn lớn nhất khu vực này mà! Nghe nói mỗi kỳ khảo hạch đều thu hút vô số tu sĩ tán tu và thiên tài trẻ tuổi."
"Đúng vậy, cơ hội ngàn năm có một để bước vào con đường chính thống. Ta nghe nói năm nay có cả trưởng lão đích thân giám sát."
Lăng Phong nghe vậy, tâm trạng bỗng dao động. Thanh Vân Môn! Cái tên này nghe có vẻ quen thuộc, nhưng cậu không nhớ mình đã nghe ở đâu. Hơn nữa, sư phụ Thanh Vân Tử cũng thường nhắc đến việc cậu cần phải gia nhập một tông môn để có được tài nguyên và sự hướng dẫn bài bản hơn.
Lâm Thanh Tuyết thấy Lăng Phong trầm tư, khẽ hỏi: "Lăng Phong huynh có hứng thú với kỳ khảo hạch của Thanh Vân Môn sao?"
Lăng Phong gật đầu: "Đúng vậy. Sư phụ ta từng nói, muốn tu luyện đạt đến cảnh giới cao, cần phải có sự hỗ trợ của tông môn. Hơn nữa, ta cũng muốn thử sức mình."
Lâm Vũ Điệp hào hứng reo lên: "Hay quá! Vậy bọn muội cũng tham gia đi, tỷ tỷ!"
Lâm Thanh Tuyết suy nghĩ một lát. "Thanh Vân Môn là một tông môn lớn, tài nguyên dồi dào, lại có nhiều công pháp mạnh mẽ. Gia nhập tông môn là một cơ hội tốt cho chúng ta. Nhưng việc cạnh tranh sẽ rất khốc liệt."
Cuối cùng, cả ba quyết định sẽ cùng nhau đến Thanh Vân Môn để tham gia kỳ khảo hạch đệ tử ngoại môn. Họ hỏi thăm đường đi và biết rằng Thanh Vân Môn tọa lạc trên ngọn núi Thanh Vân hùng vĩ, cách Thanh Hà Phố khoảng một tuần đường bộ.
Cả nhóm chuẩn bị đồ đạc, mua sắm thêm linh thạch và một số đan dược hồi phục. Lăng Phong cũng dành thời gian ôn lại những kiến thức về pháp trận và linh dược mà sư phụ đã dạy, hy vọng chúng có thể hữu ích trong kỳ khảo hạch.
Một tuần sau, sau hành trình dài xuyên rừng và leo núi, ba người cuối cùng cũng nhìn thấy Thanh Vân Môn hiện ra sừng sững trên đỉnh núi. Một thiếu niên và hai thiếu nữ tu sĩ đang đứng trước cổng một tông môn cổ kính, được xây dựng trên đỉnh núi hùng vĩ, với mây bao quanh. Cổng tông môn được làm bằng đá cẩm thạch trắng, cao lớn và uy nghiêm. Hai bên cổng là hai pho tượng linh thú canh gác, toát ra khí thế bất phàm. Từ cổng chính, một con đường lát đá dẫn vào sâu bên trong, nơi những kiến trúc cổ kính và tráng lệ ẩn hiện giữa những tán cây xanh mướt và mây mù. Linh khí nơi đây dày đặc hơn hẳn so với bất kỳ nơi nào Lăng Phong từng đặt chân đến.
Đã có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi tụ tập trước cổng, đủ mọi tầng lớp, đủ mọi cảnh giới tu luyện. Một số người có khí chất bất phàm, rõ ràng là những thiên tài từ các gia tộc lớn. Một số khác thì trông có vẻ đơn độc, giống như Lăng Phong và hai tỷ muội họ Lâm.
Một vị trưởng lão mặc đạo bào màu xanh lam, râu tóc bạc phơ nhưng đôi mắt tinh anh, đứng trước cổng tông môn, bắt đầu công bố quy tắc khảo hạch.
"Kỳ khảo hạch đệ tử ngoại môn Thanh Vân Môn sẽ diễn ra trong ba vòng. Vòng đầu tiên, 'Khí Huyết Kiếm Tâm', sẽ kiểm tra căn cốt và sức mạnh cơ bản của các ngươi. Vòng thứ hai, 'Mê Trận Tâm Cảnh', sẽ thử thách khả năng ngộ tính và ý chí của các ngươi trong một pháp trận huyễn cảnh. Vòng cuối cùng, 'Đăng Thiên Đạo', sẽ là một thử thách về sự kiên trì và may mắn, đòi hỏi các ngươi phải leo lên đỉnh núi Thiên Đạo, nơi cất giấu cơ duyên."
Lăng Phong nghe vậy, cảm thấy có chút áp lực nhưng cũng đầy phấn khích. Những thử thách này không chỉ đòi hỏi sức mạnh, mà còn cả trí tuệ và sự kiên trì. Cậu quay sang nhìn Lâm Thanh Tuyết và Lâm Vũ Điệp. Cả hai đều gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!" Lâm Vũ Điệp khẽ nói, nắm chặt tay tỷ tỷ mình.
Lăng Phong mỉm cười. Cậu tin rằng, với sự chuẩn bị kỹ càng và tinh thần đồng đội, họ sẽ vượt qua được những thử thách này và thành công gia nhập Thanh Vân Môn, mở ra một chương mới trong cuộc đời tu tiên của mình. Hơn nữa, cái tên "Thanh Vân Môn" vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu, như thể một sợi dây vô hình đang kéo cậu đến đây. Cậu có một linh cảm mạnh mẽ rằng, đây không chỉ là một cơ hội, mà còn là một định mệnh.
"Đa tạ, Vũ Điệp muội." Lăng Phong nói, rồi nhìn sang Lâm Thanh Tuyết. Nàng cũng đang nhìn cậu, ánh mắt không còn sự cảnh giác ban đầu, mà thay vào đó là sự công nhận và một chút ngưỡng mộ.
"Ngươi rất mạnh, Lăng Phong." Lâm Thanh Tuyết nói, giọng điệu có chút thay đổi. "Khả năng chiến đấu của ngươi rất tốt, và kiếm pháp cũng rất tinh diệu."
Lăng Phong khiêm tốn đáp: "Hai vị cũng vậy. Nếu không có sự phối hợp của hai vị, ta khó lòng hạ được Hắc Lang Vương."
Ba người cùng nhau xử lý xác Hắc Lang Vương, lấy đi nội đan và một số vật liệu quý giá. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Khi trở về làng, người dân vui mừng khôn xiết, cảm ơn họ rối rít.
Tối đó, tại quán trọ ở Thanh Hà Phố, Lăng Phong, Lâm Thanh Tuyết và Lâm Vũ Điệp cùng nhau dùng bữa. Không khí đã thân mật hơn rất nhiều. Lâm Vũ Điệp vẫn hoạt bát như thường lệ, còn Lâm Thanh Tuyết cũng đã cởi mở hơn, thỉnh thoảng mỉm cười và tham gia vào câu chuyện.
"Lăng Phong huynh định đi đâu tiếp theo?" Lâm Vũ Điệp hỏi, đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Lăng Phong suy nghĩ một lát. "Ta muốn tiếp tục đi du lịch, rèn luyện bản thân và tìm kiếm những cơ duyên mới."
Lâm Vũ Điệp reo lên: "Hay quá! Bọn muội cũng vậy. Hay là chúng ta cứ đi cùng nhau đi! Càng đông càng vui mà, tỷ tỷ thấy sao?"
Lâm Thanh Tuyết nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn đứa em gái đang hào hứng của mình. Nàng khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại chứa đựng ý cười. "Cũng được. Dù sao, đi cùng nhau cũng an toàn hơn."
Lăng Phong mỉm cười. Cậu biết rằng, cuộc hành trình sắp tới của mình sẽ không còn đơn độc nữa. Hai cô gái này, một trầm tĩnh một hoạt bát, đã trở thành những người bạn đồng hành bất ngờ và cậu mong chờ cuộc hành trình mới tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro