Oneshot

Warning: Có chứa nội dung nhạy cảm, thô tục
Văn dở tệ nên mong bỏ qua

°

°

Phạm Khôi Vũ : Cậu, nó
Bùi Duy Ngọc : Anh

Khôi Vũ Top

Khôi Vũ Top

Khôi Vũ Top

Thầy Ngọc Bot

Cân nhắc trước khi đọc

_________________________________


Buổi học nơi chiều tà, giờ gió đêm đưa đẩy, phím đàn piano từng nhịp nhẹ nhàng kêu vang khắp căn phòng chỉ có hai ta.

Không gian bình yên, hoà cùng âm thanh du dương khẽ khàn tạo một bản màu sắc nhìn xinh đẹp bằng âm nhạc, nơi cậu ánh nhìn hướng về anh.

Thầy giáo thanh nhạc đàn anh của cậu, người không hiểu khiến cậu cảm thấy ngột ngạc, cạnh gần bên cùng hương hoa quấn quanh khứu giác. Thơm~ không thể từ chối được.

Cậu cảm giác với anh nhưng nó không được trắng xóa mềm mại như cái cách cậu tiến gần đến, suy nghĩ chứa chang bao nhiêu cái tâm tư kì lạ không thể giải bày hết.

_____

Chậm rãi phím lướt nhẹ, tay chạm lên từng phím nhạc, nhưng ánh mắt lại chẳng dõi theo thứ âm điệu du dương, anh mắt chạm khẽ đến đâu đó.
Dừng ở bóng dáng cậu thiếu niên tràng đầy sắc xuân nhẹ nhàng, nhưng cũng như mùa hạ chứa chang ấm áp trong lòng anh.

Nhìn lấy bóng dáng của một omega thuần khiết? Tương tư khung cảnh có bóng hình của cậu.
Tựa kẻ tội đồ muốn vấy bẩn một tờ giấy trắng xoá bằng thứ đất cát bẩn thỉu.

" Thầy ơi"

Giọng cậu vang lên

Tiếng nhạc tựa dừng lại, nheo mi mắt hướng về, Bùi Duy Ngọc nghiên nhẹ sang một bên, chậm rãi cất giọng.

" Sao vậy nhóc con?"

" Em muốn nghỉ, nãy giờ hát muốn khàn cả giọng rồi, thầy ơi cho em nghỉ. .đi"

Anh nhíu mày, con mèo này lúc nào cũng lười nhác, học chưa lâu đã than thở mệt mỏi cứ vậy mãi chắc lại thành thói quen khó bỏ
Không thể chiều nó được.

" Không! Mới học có 30 phút đã kêu mệt lả, tôi không cho nghỉ xem em làm được gì?"

Nghiêm nghị, Duy Ngọc không chút lung lay, tay mảnh khảnh vẫn chạm nhẹ vào phím đàn.

" Về chỗ cũ, mau lên"

" Nhưng. . ."

Thương thì thương, nhưng liên quan đến âm nhạc, đã lựa chọn dạy anh không cho phép cậu lười biến.

" Một là học tiếp, hai là đi về tôi không cho em nghỉ, lười vừa thôi nhóc con"

Không muốn liếc nhìn thêm, quay đi anh nhìn lên chiếc đàn.

Cậu lê thân thể vừa than mệt sát gần anh, kiên dè không mà vòng tay qua cổ sát bên anh giỡ giọng nũng nịu, nhỏng nhẽo lười biến.

" Thôi mò khầy Ngọc ơi~"

Hương sữa bột ngọt ngào lại bùng phát quấn quanh đầu mũi, nhẹ nhàng xoa dịu anh, giãn ra lông mày anh chỉ có thể lắc đầu bất lực.

" Nhưng em mới học có 30 phút, lười biến như này thì không được!"

Khôi Vũ cậu tựa cằm lên vai anh, hít hà mùi hương hoa dâm bụt nhè nhẹ, ánh lên đôi mắt sáng sự thỏa mãn mà người không hề biết.

" 30 phút đâu có là ít đâu, cho em nghỉ ngơi tí đi mà anh Ngọc"

Trề môi hồng, Phạm Khôi Vũ trưng ra ánh mắt long lanh như cầu mong anh hãy cho cậu nghỉ ngơi, lười biến vòng tay ôm lấy eo anh xoa xoa, bóp bóp.

Omega ngọt ngào đang khiến cho anh cảm thấy ngộp thở rộn ràng nơi lòng ngực, tai đỏ ửng.

Nhưng. .Cậu chưa từng là một omega

" Ấy! Dù gì cũng là một omega, em cứ thích xích sát gần alpha như vậy là không được"

Gạt ra, quay phắt đi không thèm nhìn mặt cậu nữa, tông giọng gắt lên mặt mày đỏ như gấc, ngại thật.

" Không sao hết á"

Nói đến vậy mà cậu Khôi Vũ vẫn nhây nhây đu dính sát người anh, không chịu buông.

Dù gì cũng chả phải omega đ.éo đâu, đang ngửi chưa đã mà cứ đẩy đẩy hong có chịu.

" Để im cho em muốn ôm anh"

" Buông ra mau cái thằng này, mày là đỉa à bám dai thế?"

Nhíu mày, Bùi Duy Ngọc khó chịu kéo cậu, tay siết chặt ở cổ trắng ngần dai như đỉa vẫn không chịu buông bỏ ra.

" Haizz. . Mày bỏ ra chưa! Mèo hay đỉa mà dai như chó vậy hả?"

Mỏ hỗn khó bỏ, bị ghẹo khó chịu là anh lại như vậy, mà cũng đâu phải khó chịu lắm, chỉ hơi ngượng.

Sao mà khỏe vậy? Có thật là omega không.

Anh một phần nghi ngờ chuẩn đoán cậu omega, cảm thấy sức bám dai hơn đỉa này không thể là một omega, sao lại có th-

" Ôm tí thôi í, thầy đừng hung dữ vậy, thầy quát em à"

Mêu mếu, trề môi mí mắt run, rưng rưng bộ sắp khóc đến nơi, lại là chiêu này.

Mặt mày Bùi Duy Ngọc cứng nhắc, khoé môi giật vài nhịp, thằng nhóc này có thật sự là không có vấn đề về thần kinh không?

Nãy còn nhây với anh lắm mà, sao giờ lại một mặt mày mít ướt sắp khóc luôn rồi.

Đùa à, không nó là omega thật

Suy nghĩ vừa lung lay giờ lại được cũng cố về lại, mà e là giờ anh phải nhanh nhanh dỗ dành nhóc con mít ướt lười nhác này cái đã.
Nó khóc ầm lên lại chết anh.

Anh không biết nó đang thầm cười, nụ cười kì lạ có lẽ anh đã đoán sai. . . Chưa thể phát hiện ra chính nó không phái thứ anh nghĩ.

Một mùi ngọt ngào nhưng chẳng hề nhẹ nhàng bị kiềm nén ở đâu đó mà anh chẳng thể biết sâu bên trong cậu.

Nhướn lên hôn lên má mềm của anh, vui vẻ cười.

Thịch- âm thanh tim anh dần lệch nhịp

_____

" Hu hu khầy ơi, anh Thái Ngân ăn hết bánh của em mm . . ."

Cậu hét khóc ầm chạy tọt vào trong phòng tập của cả bọn, ôm chầm lấy anh, tay ôm siết chặt eo tựa như không muốn rời.

" Chúng mày lại gì nữa đây, con giặc kia mày ghẹo gì nhỏ vậy hả!"

" Ghẹo gì má, nãy vào tao có thấy đĩa bánh ngọt đói quá nên lỡ ăn, ai dè của nó cho tao xin lỗi mà"

" Bữa sau tao bù cho đừng khóc nhá"

Thái Ngân gãi đầu, gượng cười, lỡ rồi chả nhẽ ói ra lại cho nó à, ghê

" Nhưng cái này là bánh Khầy Ngọc tặng cho em"

Lắc đầu cọ đầu bù xù trong lòng anh, giọng nghèn nghẹn, cậu không muốn ăn bánh của con Phạm Đình cạp nia đấy đâu, hong thích

" Không muốn đâu, không muốn bánh của anh Phạm Đình cạp nia đâu"

Phạm Đình Thái Ngân ngơ ra, giỡn mặt, giờ mày muốn như nào

" Ơ cái con rắn Phạm cạp nong này, tao cắn cho bây giờ"

Nghe vậy cậu càng nép mình vào lòng sâu hơn, tay run rẩy siết chặt áo anh, mạnh mồm là vậy mà hèn thì vẫn hèn

Cảm nhận chút run từ cậu hoảng sợ, mạnh mồm vào rồi sợ chi không biết

" Thôi lỡ ăn rồi thì kệ đi, sau tôi sẽ mua cái khác cho em"

" Cũng không mất là bao, con Ngân vào tập đi không sao đâu"

Ngọc nói như vậy thì sao dám cãi, Thái Ngân mặt cũng xù xụ bỏ đi vào trong, chưa vào thẳng liền quay lại nói ra chút chuyện

" Mày cứ mua cho nó, tao sẽ gửi tiền sang trả, nhớ chăm con vợ mày cho kĩ"

Hả?

" Bố con điên vợ chồng gì hả"

Thái Ngân chẳng quan tâm bỏ đi vào trong, Ngọc hơi giật mình liếc mắt chửi y, nói linh ta linh tinh, chỉ là nó cũng đâu có gì sai.

Cuối đầu, nhìn cục bông đang tựa mặt và ngực anh run lên, trong sợ sệt.

Đâu biết nó lại chiếm tiện nghi của anh.

Êm vãi hẹ hẹ~

" Sao mày mít ướt quá? Khóc suốt thế, người mày 90% cơ thể là nước à"_Ngọc

Tay xoa đầu, cười mỉm khẽ nhẹ nhàng hỏi Vũ.

" Không có"

Cậu đáp lại, đưa mắt lên nhìn lấy anh, ánh nhìn long lanh tựa chạm nhau, vòng tay mảnh khảnh chẳng thể yên vị nơi eo gọn, chậm rãi xoa nắn.
Họ cứ mập mờ như chẳng ai dám thổ lộ, vờn quanh giữ yêu và quen biết, nhưng cử chỉ mờ ám không thể giấu diếm ở mọi nơi.

_____

Anh cảm thấy không ổn, anh gần đến kì nhạy cảm chết tiệt không thể đến gần, hay tiếp xúc cùng con mèo họ Phạm kia quá gần bên.

Cứ tìm cách né đi thật xa cách

" Sao anh lại né em, không thích"

Gần cuối kì nhạy cảm, vẫn không chịu buông tha, anh lia mắt nhìn lên thằng oắt con xinh xắn đang đè anh vào góc tường.
Nhìn chẳng một tí là đe dạo

" Anh không hề tránh em, làm trò gì đây"

Mím môi, mày nheo lại anh bất lực nhìn Khôi Vũ, anh không dám đẩy
Cơ thể đang rất khó kiểm soát, thể lực không kiềm chế sẽ làm đau cậu
Dù gì Bùi Duy Ngọc cũng là một alpha, không nhẹ nhàng sẽ làm hỏng bong hoa nhỏ nhoi này mất, thể chất alpha lặn rất thất thường.

Những kì nhạy cảm lại yếu kém hơn những alpha khác, kiềm nén dục hỏa cũng rất khó khăn. Chỉ cần một chút sẽ mất đi lí trí vốn có cho dục vọng kiếm soát nó.

Tránh khỏi mùi hương sữa bột nhẹ nhàng, mắt nhắm nghiền lại.

" Em tránh ra đi Khôi Vũ, anh rất mệt"

Tôn giọng khàn đi, mím môi cắn lấy, anh chẳng còn ổn.

" Em không muốn tránh, anh làm gì?"

Nhíu mày, mặt anh hồng hồng, hơi thở khó nhọc vì mùi sữa bột của cậu mà ngột ngạc, nhịp thở trở nên nóng dần vươn theo hương hoa dâm bụt bùng phát.

" Anh đến kì?"

" Sao không bảo em"

Mày nhăn lại, cậu cười thầm, đến gần hơn ôm vòng qua hong anh, tấy máy xoa nắn, không thèm giữ liêm sỉ.

" Em bị điên à, tránh ra, tôi đến kì hay không thì nói em làm gì"

Cậu không đủ quan trọng với anh?

" Để em giúp anh"

Mặt anh trong giờ khó coi, giúp cái gì không biết, tôi chưa muốn có con em, Timeo em giờ chưa thể được.
Rất đau.

Anh không muốn em đẻ cho anh vậy thì anh đẻ cho em đi.

" Không! Tôi cần em giúp cút ra mau lên"

Không thèm để tâm, cậu mạnh tay kéo rồi đẩy mạnh anh xuống giường rộng.
Cậu đè giữ chặt tay anh.

Còn mèo mít ướt này từ khi nào mà khỏe!?

" Ưm . . ức em-"

Chiếm lấy bờ môi hồng, không nhẹ nhàng như cái chạm nhẹ cậu hay làm, nó nồng cháy tựa muốn thiêu rụi Duy Ngọc.

Cái hôn trần trụi, thiêu đốt cơ thể nóng bừng, mơi lười quấn quýt không một sự vùng vẫy.
Thả lỏng để nụ hôn càng thêm sâu.

Thời gian trôi, hơi thở bị rút cạn hai đôi môi dần tách ra, hớp từng ngụm không khí như một kẻ tham lam.

" Hah. . ."

" Mày định giết tao à ha-"

Nụ hôn rải đều từ đầu môi đến nơi cổ trắng ngần, cậu chậm rãi hôn lên từng tất da thịt anh, cậu đang hưởng thức anh, hưởng thức Bùi Duy Ngọc là của cậu.

" Anh cảm thấy nóng?"

Tai anh ù đi, cơn nóng rực nơi hạ bộ khiến anh chơi vơi, ánh mắt nhòe đi cùng hương sữa bột thơm lừng trở nên kì lạ.

_____

" Ưm~ hah"

Âm thanh rên cao vút vang lên trong căn phòng cùng từng nhịp thở ấm áp.

Tay lướt chạm vào từng chỗ kích thích trên lớp thịt căng mọng, áo anh bị Khôi Vũ cậu nhanh chóng cởi, bên trên không còn chút che giấu mà bị cậu cắn mút cuồng nhiệt.

Xương quai xanh nhuốm màu đỏ thẫm, Vũ mân mê liếm đi từng giọt ngọt lịm.
Thỏa mãn tạo nên từng dấu vết đỏ đỏ chói mắt trên thân hình tuyệt mỹ.

Trãi xuống nơi bầu ngực căng tròn, mạnh mẽ nắn bóp khiến nó ửng hồng, cùng quả mọng trước ngực vui vẻ, âm thanh mờ ám không ngừng bủa vây khiến cậu càng trở nên hưng phấn dày vò.

Chụt chụt-

" Ức. . hngg a ngừng đi mà . .hức- không muốn"

Cơ thể mềm nhũn, Duy Ngọc không thể phản kháng, một mùi hương khó tả tự như alpha mạnh mẽ lấn át lí trí.
Nó nhấn chìm và kiểm soát thân thể. Cơn điên cuồng như muốn rút đi linh hồn người lớn hơn.

Một alpha yếu kém không thể chống trả. Mềm nhũn trước một tên nhóc mềm mại như omega? Anh không biết nữa, tâm trí anh bất lực

"Áh. . . cái"

Giọng điệu chói tai giật nảy, mạnh bạo ngắt cái eo mềm trắng, Khôi Vũ nhăn mặt tuột hứng vì anh yêu không chịu chú ý tới cậu.
Vuốt ve anh, vội vàng cởi đi chiếc quần đùi che đậy nơi tư mật

Nâng đùi trắng sờ soạng, vuốt ve từ mũi chân đến đùi trong mềm mại, đưa lên vỗ không tí thương tiếc, anh mắt chứa đầy vui sướng.

Chát chát-

" Agh. . hức. mày điên à đau. . .a"

Anh muốn chạy thoát, không muốn ở cạnh con mèo điên này nữa đâu.
Sao anh không chống trả? Anh không thể, thứ mùi hương quen thuộc nhưng cũng kì lạ, nó xa vời bao bọc lên cả cơ thể to lớn của anh.
Khiến anh trở nên yếu kém.

Từ giây phút không khí nóng dần cậu hình như chẳng hề cất lời, cứ nheo mắt lại quan sát biểu cảm động tình bị xâm chiếm của Duy Ngọc.

" Cảm thấy sướng không?"

" Cút ra"

Tay vừa chạm vào nơi cấm địa, anh giật mình, dẹp đi cơn âm ỷ nóng bừng, anh bật dậy thật sự muốn chạy trốn.
Tự trọng của một alpha không phải để trưng, chạm đâu cũng được nhưng không thể chạm vào anh cảm thấy kì quặc.

Con mẹ anh muốn chạy trốn khỏi em?

Siết chặt, khóa tay anh về giường, không một chút nào có thể thoát.

" Trốn? Anh trốn được sao hửm~"

Cuối mình khóa môi, làm lỏng lẻo đôi chân sắp chạy trốn của anh, toàn thân chỉ có thể đổ gục.
Đôi tay Khôi Vũ di chuyển vào trong, điểm ngọt ấm nóng.

" Ức. . hức. . . đau quá- tao ghét mày hức"

Nước mắt sinh lý trào ra, cơn đau bên dưới dồn dập anh đau đớn, hơi thở không theo nhịp.
Alpha vốn không phải để bị cai trị, cơ thể không dành để phục vụ cho thỏa mãn một ai khác dù có là Alpha lặn.

Anh khó chịu vì mùi hương sữa bột giờ mang đầy công kích chiếm hữu, hậu huyệt bên dưới khô khốc, bị chèn ép phải mở rộng.

Huyệt động chậm rãi bị khuấy động trở nên giản nở, thịt mềm ấm áp bao bọc khiến da đầu gần như tê dại.
Cười thỏa mãn khi được độc chiếm muốn dồ chơi mình yêu thích, Khôi Vũ cậu vui vẻ tận hưởng.

" Anh thật thơm và cũng thật đẹp~"

" Anh có biết em đã mong muốn giây phút này từng ngày không, em muốn anh, rất muốn anh anh biết chứ?"

Chuyển đổi, mùi hương lấn át ép buộc nơi tư mật chảy ra mật ngọt, khung cảnh dần trở nên dâm dục, nhuốm đầy màu sắc dục trong từng giây từng phút.

" Ức a. . . con mẹ nó mà im ngay. .hm"

Bị dữ dội chèn ép, anh bị khai mở không thể chống trả, trong lòng nỗi lên một cơn giận, anh cảm thấy bị lừa gạt, xúc phạm bởi cậu.

" Miệng xinh đừng chửi bậy mò"

Vuốt ve gò má người lớn hơn, Khôi Vũ cởi ra quần áo, giờ đây để hai cơ thể trần trụi mạnh mẽ đè lên nhau.

_____

" Hưm. . . thằng nhóc điên chậm ..hức. . . a"

Bên dưới như cơn sóng vồ vập vỗ từng nhịp lên cơ thể anh.
Choáng ngợp với mùi hương hoà quyền trong cơn khoái lạc.

" Thả lỏng, anh sẽ không đau nửa anh Ngọc"

Vồ vập vẫn như vậy, khiến cơn đau trở thành cái sung sướng kích thích từng tất da thịt, tiếng rên rỉ tựa là chất kích thích khiến cậu sung sướng.
Anh thả lỏng, cảm tưởng nó sẽ vơi đi con đau rát, nhưng dường như anh lại sai rồi.

" M..mày lừa tao uhm thằng nhóc thối nga~"

Từng câu nói ra mang theo khàn đặc rên rỉ, thật sự không thể chịu nổi.

" Đừng nói em như thế, em yêu anh mà~ với lại em không thối"

Ngày một nhanh hơn, anh không chịu nổi, hức mệt quá, đ.ịt mẹ khó chịu.
Nhưng. . . cũng sướng quá.

Hai con thú nhuốm màu nhục dục, nhấn chìm nhau trong đêm đen chẳng thể tách rời.
Đánh dấu và hòa làm một cùng nhau lên đỉnh.

" Anh Ngọc em yêu anh"

" Ừm anh cũng yêu em"

_____

Nắng chiếu qua khung cửa, nhếch nhác cơ thể mỏi nhừ, anh bơ phờ mệt mỏi rồi khỏi giường.
Đôi chân mỏi nhừ, run rẩy tựa như sắp ngã mà lết từng bước vịnh vào tường cà nhắc vào trong phòng tắm.

Không biết thương hoa tiếc ngọc, đau chết anh rồi, tên nhóc mít ướt mềm mại như kẹo bông, đêm qua vừa hành hạ anh đến giờ đi không nổi.
Bùi Duy Ngọc muốn khóc, giờ thành cái dạng này anh cũng không thể ngờ tới, trên người trai ngập tràn những bông hoa hồng nhuận, đến cả vết bầm nhạt nhòa.

Vệ sinh cá nhân, lết thân đi từng bước xuống bếp, anh muốn uống nước, cổ họng khô khốc làm anh khó chịu.
Ở gian bếp đỗ cho mình cốc nước, từ đằng sau hong anh bị ôm lấy.

" Cút ra, không cho thằng nhóc điên!"

" Em không cút đâu, vợ ơi vợ thơm quá đi"

Mắt anh giật giật, ai thèm làm vợ cậu hứ, mặt nhăn nhó như không thèm cái nữa cứ để cậu ôm, chán rồi tự khắc buôn.

Nhưng có lẽ cậu sẽ không bao giờ chán khi người cậu đang ôm đó là anh. . .

_____

Xong rồi há há há cả lò yêu yêu lắm í
Kết thúc hơi cụt ngủn
Truyện rất là cờ rinh cờ ring
Mong cả lò đọc trong tâm thế vui vẻ, đừng quá nghiêm túc

°
Và đừng leak đứa con này của tôi ra ngoài cảnh báo thêm lần nữa cho chắc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro