Chương 2. Tên Mi Là Bình Yên
Sau một hồi nói chuyện rôm rả, thì tiếng dép bước vào lớp làm cả đám học trò im bặt. Một ông thầy trẻ, dáng người cao ráo, gương mặt sáng sủa mà nghiêm nghị, bước vô. Thầy giới thiệu bằng giọng trầm mà ấm:
– Thầy tên là Hoàng Tấn Đạt, năm ni ba mươi mốt tuổi. Nghe nói lớp 10A1 ni toàn học sinh giỏi cả, rứa nên thầy mong mấy đứa đoàn kết, giúp đỡ nhau, chớ có ngại chi hết
Cả lớp đồng thanh dạ một tiếng. Thầy cười nhẹ, rồi bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi. Chi với Tiên may mắn được ở nguyên chỗ cũ, hai đứa nhìn nhau cười khúc khích.
Một lát sau, thầy ngồi xuống bàn giáo viên, lật danh sách học sinh rồi lần lượt gọi tên phát sách giáo khoa và đồng phục. Mấy đứa trong lớp rộn ràng như ong vỡ tổ.
Đến lượt Tiên lên nhận, con nhỏ đi nhẹ nhàng mà vẫn quay lại liếc thầy một cái — ánh nhìn nửa ngượng, nửa trêu. Khi về chỗ, Tiên cầm chiếc áo trắng tinh khôi, vải mới thơm mùi hồ, Chi lập tức khen:
– Răng mà đẹp rứa Tiên, áo ni mặc lên chắc xinh lắm luôn
Tiên phụng phịu, môi chu ra:
– Đẹp chi mà đẹp, nhìn thầy phát áo là thấy... kì kì rồi đó
Chi ngơ ngác, chẳng hiểu Tiên nói chi, chỉ cười:
– Mi thiệt là lạ, người ta tốt bụng cho áo mà còn chê
Tiên liếc qua, hạ giọng:
– Mà nì, My học lớp a mấy rứa?
– Lớp 11A3 đó
Tiên gật gật, vẻ mặt như đang tính toán chi đó:
– Cũng gần lớp ni thôi. Có My trong trường là yên tâm, lỡ có chuyện chi, hắn bảo vệ mi liền
Chi nhăn mày, chưa kịp hỏi lại thì nghe thầy gọi tên mình. Cô hấp tấp chạy lên nhận sách với áo. Khi đưa tay ra, chẳng may chạm nhẹ vào tay thầy, làn da lạnh mà ấm, khiến Chi giật mình rụt lại.
–Dạ, em... xin lỗi thầy ạ
Thầy chỉ cười, khẽ phẩy tay:
– Không có chi đâu, em về chỗ đi
Chi gật đầu lia lịa, rồi ôm áo đồng phục trở về, lòng còn phấp phới vì mùi vải mới và cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
Gần trưa, cả lớp cuối cùng cũng nhận áo xong. Tiếng bàn ghế kéo kèn kẹt, tiếng cười nói râm ran khắp phòng. Chi với Tiên dọn vở, định ra về thì thầy Đạt gọi khẽ:
–Em Chi, nán lại chút, thầy muốn nói chuyện
Tiên nhíu mày, bĩu môi:
– Thầy chi mà lạ hè…
Rồi quay sang vẫy tay:
– Thôi tau về trước nhen, nhớ kể tau nghe nha
Chi cười, gật đầu cái rụp, rồi ngoan ngoãn bước lại gần bàn giáo viên. Thầy Đạt nhìn cô, giọng chậm rãi mà có chút trầm ngâm:
– Thầy thấy em có vẻ thích áo đồng phục ha?
Chi gật đầu lia lịa, nụ cười tươi rói:
– Dạ, đẹp lắm thầy ơi. Trắng tinh, vải mát rười rượi luôn
Thầy khẽ gật, mắt vẫn nhìn Chi không chớp, hỏi tiếp:
– Nhà em ở mô rứa? Bố mẹ làm nghề chi?
Chi có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ thầy chắc chỉ muốn quan tâm học sinh nên cũng trả lời thật thà:
– Dạ, nhà em gần nhà bà Nuôi đó thầy. Rẽ trái là thấy ngôi nhà mái đỏ, có mấy vết đen xì trên tường á
Thầy Đạt khẽ nhíu mày, ánh mắt chợt tối đi, nhưng lại nhanh chóng gật đầu:
– Ờ, thầy biết chỗ đó rồi
Đang định hỏi thêm, thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi quen thuộc:
– Chi!
Chi quay đầu lại, thấy My đang đứng ngoài hiên. Hai tay cầm túi ni-lông đựng áo đồng phục và sách, gương mặt điềm đạm mà ánh mắt hơi lạnh. My nói:
– Sắp trưa rồi, về ăn cơm, nghỉ một giấc rồi chiều còn làm việc nữa
Chi nghe rứa liền cười tươi, quay sang chào thầy:
– Dạ, em chào thầy, mai gặp lại ạ
Thầy Đạt chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh nhìn dõi theo My lâu hơn.
Trên đường về, nắng gắt chang chang, khói bếp từ mấy nhà quanh làng bay lên trắng xoá. Tiếng chó sủa, tiếng gà cục tác, đâu đó nghe cả tiếng gió lùa qua hàng tre, xì xào xì xào.
My đi trước, dáng người thanh mảnh, đôi vai hơi nghiêng vì gió. Còn Chi lon ton bên cạnh, vừa đi vừa ríu rít kể:
– Lần đầu vô lớp 10, vui lắm My ơi! Em gặp lại Tiên đó, hai đứa ngồi chung nữa. À mà, lúc lên nhận áo, em lỡ chạm tay thầy Đạt, sợ thầy giận muốn chết luôn
My không nói chi, chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Chi vẫn say sưa kể tiếp, chẳng để ý gương mặt My bắt đầu sầm lại, ánh mắt thoáng qua chút đen thẳm như mây kéo ngang trời trưa.
Trưa, nắng chang chang đổ xuống mái ngói đỏ au. Vừa bước vô nhà, Chi nhanh nhẹn cất cặp sách với bộ đồng phục mới vô tủ, rồi chạy tót ra bếp phụ My dọn cơm.
Bố vừa đi cày về, mồ hôi nhẽ nhại, áo dính sát người như vừa mới tắm xong. Ông kéo ghế ra, thở hắt một cái nặng nề, giọng khàn đặc:
– Mệt chi lạ...
Chi đang vui, miệng cười tươi rói, cứ tíu tít gọi:
– Mẹ Thị Thoa, bố Văn Lộc ơi, vô ăn cơm nhanh kẻo nguội hỉ!
Mẹ Chi thở dài, ánh mắt nhìn con rồi lắc đầu. Bà nghĩ thầm: Con ni hổng biết răng, mỗi lần vui là cứ gọi rứa... nghe mà vừa mắc cười vừa chán.
Chi kéo ghế ngồi xuống trước, hai tay chống cằm, chân đung đưa qua lại. Một lát sau, My với mẹ cũng đi ra, tay cầm bát cơm còn bốc khói.
Cơm sắn trắng thơm, canh rau tập tàng xanh ngắt, thêm dĩa cá kho rim kỹ vàng rộm.
Chi chống cằm, giọng tò mò:
– Mẹ hỉ... răng mà hồi xưa mẹ lại đặt tên con là Ngô An Chi rứa? Nghe chi mà lạ quá chừng...
Bố đang day day trán, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương. Ông chẳng nói gì, mặt đăm chiêu, râu ria lởm chởm khiến trông già đi cả chục tuổi.
Chi quay sang mẹ, thấy mẹ đang xới cơm, liền cười tủm tỉm hỏi lại lần nữa:
– Mẹ, kể đi mà... răng đặt tên con như rứa?
Mẹ Chi làm như không nghe, bưng bát cơm lên bàn, chẳng liếc con lấy một cái.
Chi phụng phịu, hai má phồng lên như hai cái bánh bao hấp nóng, giọng nũng nịu:
– Mẹ thiệt là... hỏi có chút mà làm ngơ hoài à...
My quay sang nhìn Chi, cười hiền hiền, rồi gắp cho Chi một miếng cá kho rim. Giọng My nhẹ như khói chiều:
– Ngô là họ có gốc từ Giang Nam, người mang họ ni thường tâm mềm, thiện lương, biết thương người. Còn ‘An’ là yên ổn, bình yên, ‘Chi’ là nấm linh chi, tượng trưng cho linh hồn trong sạch, hiền lành, có thể chữa lành cho người khác... Nói tóm lại, tên mi là linh chi mang bình yên đó
Chi trố mắt ra nghe, cái miệng cười toe như bắt được vàng.
– Rứa à! Rứa là tên em đẹp gớm hè! — giọng Chi kéo dài, ngọt như mật mía.
Bố ngồi bên thở dài, tay vẫn cầm đôi đũa chưa gắp được miếng nào.
Mẹ lắc đầu, nhưng khóe môi khẽ cong lên.
Bữa cơm trưa trôi trong tiếng cười của Chi, ấm ấm, y như gió đồng thổi về sau mùa gặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro