12, Hướng Đông. Hướng Tây.


Nụ hôn kéo dài triền miên không dứt, môi lưỡi ướt át quấn vào nhau khiến Kim Đông Anh cảm thấy người gà mờ chuyện hôn môi như mình cũng đã được huấn luyện thành tài sau một màn ban nãy.

“Từ Anh Hạo…” Hôm nay làm tình chưa thể gọi tên hắn, Kim Đông Anh tì trán lên nỉ non bù đắp. “Từ Anh Hạo, Từ Anh Hạo, tim cậu đập lớn quá, bảo nó bình tĩnh lại đi.”

“Được.”

Giọng hắn thì thào.

Từ Anh Hạo không hay biết rằng ánh mắt mình nhìn Kim Đông Anh có bao nhiêu nuông chiều, chỉ biết rằng mỗi nhịp tim của hắn đều đang gọi tên người trước mắt.

Hoặc cũng có thể đã gọi từ rất lâu.

Ra khỏi sân vận động trời cũng áng màu xế chiều, Kim Đông Anh như đã hình thành phản xạ có điều kiện, liền giơ máy điện thoại hướng về phía bầu trời.

“Đó là hướng Tây.” Kim Đông Anh coi ảnh trong máy, màu cam tía kì ảo thật đẹp.

“Phải.” Từ Anh Hạo gật gật đầu.

“Vậy đằng sau chúng ta là hướng Đông.”

“Đông trong Kim Đông Anh.”

“Đúng rồi, sao cậu biết?”

Từ Anh Hạo mò mẫm trong túi xách lấy cái bật lửa, đoạn dúi sang tay anh. “Cậu sinh vào sáng sớm à?”

Kim Đông Anh không hề thấy tội lỗi vì tự ý nghịch bật lửa của người ta, đều là người có nhận thức về cái đẹp, chút đỉnh này không gọi là “phá hoại”, mà là tạo cảm giác đặc biệt, rất nghệ thuật đó.

Huống hồ anh còn có ý đồ rõ ràng, đâu hề muốn Từ Anh Hạo dễ dàng quên mình như vậy.

“Tôi sinh lúc 7 giờ sáng. Tên do ba đặt, chữ Đông này còn là họ của mẹ.”, lại ngừng một chút, “Bất quá, giờ không còn sống cùng ai.”
Từ Anh Hạo chăm chú nhìn mặt trời đỏ cam cháy nốt những tia sáng cuối cùng.

“Tôi sinh lúc chiều tà.” Hoàng hôn trước mắt kết thúc rất nhanh, màu cam nhạt dần theo đường vân mây. “Tôi nghe kể rằng khi đó để có ánh sáng cho bà đỡ giúp mẹ sinh nở, bố đã phải bế mẹ từ phòng phía Nam sang phòng phía Tây trong nhà. Mẹ tôi bảo là mặt trời thương, dành tặng tôi chút nắng cuối ngày, vừa khuất đi thì tôi bắt đầu cất tiếng khóc.”

“Vậy nên Từ Anh Hạo rất cứng rắn.” Bóng đêm kéo tới thì hắn bắt đầu xông pha.

“Còn Kim Đông Anh rất chói lòa.” Đứng giữa những vầng sáng lại càng nổi bật.

Không có tầm mắt nào giao nhau, những lời tâm tình kia như gửi vào chiếc lá. Một gia đình mãi mãi không trọn vẹn, một ngôi nhà xập xệ thiếu ánh sáng, tất thảy đều bị bỏ lại đằng sau.

Hai người song song bước đi dưới trời thu phủ sương. Từng ánh đèn đường được thắp lên, làm ấm mặt đường, từng hàng quán nhộn nhịp lướt qua, âm thanh ngoài kia vẫn rộn ràng như thế, không quan tâm tới sự dây dưa nào đó chưa hề được đặt tên.

***

Cuối tuần trời se lạnh, ứng dụng thời tiết báo có thể có mưa bay lất phất, trời cũng như kéo giông, rất thích hợp để lười biếng cuộn tròn trong chăn.

Kim Đông Anh nằm nghiêng thẫn thờ nhìn bầu trời một mảng trắng đục ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy hơi nhớ mẹ.

Đông Trúc hợp với tông màu trắng xám nhu hòa, dù thường ngày bà bận bịu công việc trên bệnh viện cũng không thể thay đổi cách ăn mặc quá nhiều, nhưng Kim Đông Anh tặng khăn áo cho bà, bà vẫn rất vui.

Nghĩ là làm, anh nhấp vào Instagram, nhắn tin cho Đình Vũ.

[kanvas_12: Dạo này Febs có mẫu áo mùa đông mới nào không ông chủ nhỏ?]

Febs là hãng thời trang lâu đời của nhà ngoại Đình Vũ. Tuy không quá nổi tiếng nhưng có chỗ đứng nhất định, thường xuyên cho ra mắt bộ sưu tập theo mùa, gần như cứ đến lập xuân lập thu là lại đổi mới cửa hàng một lần.

Tài khoản của Đình Vũ tên là “cotton_candy”, nhìn chung là ngọt. Cậu ta trả lời rất nhanh, gửi sang gần chục tấm ảnh.

Kim Đông Anh phì cười, đều là mẫu áo len và áo khoác dành cho nam.

[kanvas_12: Tao hỏi bộ sưu tập cho nữ. Muốn tặng mẹ một cái.]

[cotton_candy: Vậy đợi tao chút, tao đi hỏi chị Đình Ánh.]

Trong lúc chờ đợi, Kim Đông Anh tiện tay ngắm lại những mẫu của nam bên trên. Đều là thiết kế đơn giản, màu sắc nhu hòa nhưng chất liệu đắt tiền ôm lấy da thật sự rất ấm, vải len vải dạ lại không gây ngứa. Trước đây anh được Đình Vũ tặng một cái áo len cổ lọ màu trắng, đến giờ nó vẫn luôn là “item ưa thích” của anh mỗi mùa rét đổ bộ.

Kim Đông Anh cầm điện thoại lên.

[kanvas_12: Lần trước mày tặng tao một cái áo len cổ lọ ấy, mẫu đó còn không?]

[cotton_candy: Còn, thích màu nào?]

Từ Anh Hạo mặc màu nào sẽ hợp nhỉ?

Kim Đông Anh ngẫm nghĩ đến khi màn hình điện thoại tự động tắt tối om.

Gu thời trang của Từ Anh Hạo có thể miêu tả bằng hai từ phóng khoáng. Nếu không phải là áo thun quần ống rộng thì cũng là đơn giản layer thêm một cái sơ mi hoặc áo khoác jeans, tổng thể tương phản rõ ràng, phụ kiện chỉ độc một cái khuyên tai bên trái.

Chủ yếu là hắn đẹp, mặc cái gì lên cũng đẹp.
[kanvas_12: Tao muốn lấy một cái màu đen, size XXL.]

Bên kia cotton_candy hiện đang nhập, rồi lại xóa, rồi lại đang nhập.

[cotton_candy: Mày mặc size L là cũng rộng lắm rồi mà?]

[cotton_candy: Mày mua cho ai?]

[cotton_candy: Khai nhanh lên không tao không giảm giá cho mày nữa!]

Nhìn hàng tin nhắn nhảy liên tục trên màn hình, Kim Đông Anh có chút ngợp, nhưng lại vui vẻ lạ thường. Đang lúc soạn tin nhắn trả lời thì Đình Vũ gửi một cái tin nhắn thoại.

“Mày đợi chút tao sang nhà mày ngay đây, tao cần tận mắt nhìn thấy bạn tao chưa bị bắt đi.”

Gì vậy trời?

Anh cũng quá là làm con trai của cậu ta đi?

Kim Đông Anh day day trán, cũng gửi một đoạn ghi âm: “Mua hai phần mì tương đen đi. Tao không nấu cơm cho mày đâu.”

Đến khi Đình Vũ xách mì tương đen thơm lừng hùng hùng hổ hổ ngồi lên ghế sofa nhà anh đã là chuyện của một tiếng sau. Trông mặt cậu ta rất giận dỗi, nhưng vẫn đem áo len cổ lọ màu trắng cỡ XXL cho anh. Thậm chí còn mang theo cả hộp và túi giấy của Febs, cực kì chuyên nghiệp.

Đình Vũ nhìn Kim Đông Anh ướm cái áo lên người, cảm thấy ngứa mắt vô cùng. Trước giờ cậu biết bạn mình gặp gỡ dù ít người, nhưng gặp là sẽ “đậm sâu”, tuy vậy cũng không bao giờ tặng quà cho bọn họ. Lần này chắc chắn là ngoại lệ.

Nhìn Kim Đông Anh loay hoay gấp cái áo muốn đặt vào trong hộp khiến Đình Vũ nổi bệnh nghề nghiệp. Cậu ta giật lấy cái áo, xếp hộp cứng, trải giấy thơm, ba phát gấp áo lại đặt vào ngay ngắn. Quy trình đóng gói hàng mà nhân viên của Febs nào cũng thuộc làu.

“Mày không định kể với tao người đó là ai à?”

“Kể xong sợ mày xỉu tại chỗ mất.” Kim Đông Anh cảm thấy tay chân thừa thãi, đành lại bàn bày mì tương đen, “Người đó mày cũng tính là quen biết.”

Đình Vũ thở dài: “Cùng trường?”

“Phải.”

Nghe xong câu trả lời khiến Đình Vũ muốn mắng thêm một trận, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ đảo mắt phán xét.

“Tiến đến bước nào rồi?”

Kim Đông Anh có chút ngạc nhiên, không phải đang hỏi về danh tính người kia à?

“… Không bước nào cả, cũng không có ý định gì hết…”

Đến lượt Đình Vũ day trán. Cậu nhìn túi quà bên cạnh anh, bĩu môi.

“Mày tự có tính toán của mày. Tao mặc kệ đấy.”
Rồi lại như nhớ ra điều gì.

“Hôm trước tao có gặp Lý Minh Hưởng, vô tình thấy cậu ấy khuân giá vẽ nên giúp một tay.” Đình Vũ vắt chân nhướn mày cười, nụ cười mà Kim Đông Anh không thấy có gì tốt đẹp, “Lý Minh Hưởng nói rằng cậu với Từ Anh Hạo dạo này thân thiết lắm.”
-----------------------------------------
June 08th, 01:26 Hanoi, cloudy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro