3, Cậu thật là kém quá đi.
Người này nói vậy là có ý gì?
Trải nghiệm hắn nói là trải nghiệm yêu đương hay trải nghiệm thứ gì khác vậy?
Không để Kim Đông Anh thắc mắc quá lâu, cơn đau dạ dày ập tới làm anh co rút một trận. Anh miết tấm bàn đá, siết lòng bàn tay lên vòng eo dưới lớp sơ mi. Dù mở mắt hay nhắm mắt cũng đều là một màn đom đóm nhập nhòe trong bóng đêm, Kim Đông Anh thở hổn hển gục sang bên cạnh.
Từ Anh Hạo vội ôm rắc rối vào trong lòng, tay hắn một mảng to thô ráp phủ lên mu bàn tay anh trắng mịn, truyền hơi nóng lan tỏa khắp thân thể anh.
“Đau dạ dày?”
Lỗ tai lùng bùng của Kim Đông Anh nghe được mỗi chữ “đau”, khẽ gật đầu.
Hắn cau mày rủa thầm Lý Thái Dung một tiếng, lại muốn mắng Kim Đông Anh phiền phức, nhưng vẫn là không nỡ. Đành đỡ người kia đứng dậy, cầm khăn tay đặt lên trán lau bớt mồ hôi cho anh rồi giấu anh trong người rời khỏi quán bar.
Đám người đằng sau chắc không chất vấn sự biến mất của hai người đâu nhỉ, dù sao cũng là trường hợp khẩn cấp.
Ra khỏi quầy bar lạnh khí điều hòa, không khí đầu tháng 7 nhanh chóng xoa dịu cái đầu quay cuồng. Từ Anh Hạo đặt Kim Đông Anh dựa vào vách tường của quán, tay phải không ngừng lau mồ hôi cho anh.
“Đừng yên đợi một lát, tôi đi lấy xe.”
Kim Đông Anh được đưa ra ngoài hít gió đêm bắt đầu tỉnh ra không ít, ánh mắt đẫm mồ hôi nhưng đã lấy lại được sự lanh lợi thường thấy.
“Cậu uống rượu, không được lái xe…”
“Tôi không uống, kể cả một giọt bia ở nhà hàng cũng không.”
Hắn vội muốn chết, giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn. Nếu không phải vì Kim Đông Anh đang bằng mọi giá giữ tay hắn ấn lên vùng bụng bị đau, Từ Anh Hạo chắc chắn sẽ ném phăng anh đi, nhét cho bệnh viện xử lý.
Kim Đông Anh phát nghiện thứ ấm nóng đang truyền vào ở bụng như liều giảm đau, nghiêng đầu nhìn thấy bông tai của Từ Anh Hạo đang lộ ra lấp lánh như sao trời, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ.
“Ăn chơi như vậy, nhuộm tóc bấm khuyên tai, vậy mà không biết uống rượu…” anh ổn định lại nhịp thở, dần đứng thẳng người, có vẻ cơn đau cũng tạm qua, tất cả còn sót lại là cảm giác hưng phấn giấu dưới nhịp tim đập vội.
“…Cậu thật là kém quá đi…”
Mặc dù vẫn ý thức được mọi thứ xung quanh, nhưng lại bắt đầu nói nhiều hơn vài phần.
Từ Anh Hạo hiểu ra người này say tới mức đầu óc lẫn cơ thể đều lâng lâng. Thân thể run rẩy dưới lớp áo sơ mi tối màu trông càng nhỏ bé hơn. Hắn có chút không chịu nổi bộ dạng quấy phá này của Kim Đông Anh, gương mặt bay hết đi mọi cảm xúc, vùng tay khỏi anh đứng thẳng người.
Cái bóng của hắn phủ lên Kim Đông Anh, vây anh lại với sự áp bức kì quái.
Kim Đông Anh không dám đùa nữa, ho vài tiếng. “Tôi không sao rồi…”, rồi lại nhìn lên gương mặt tối sầm trước mắt, “nếu không thì… phiền cậu chở tôi về nhà được không? Nhà tôi có thuốc, tôi vẫn thường hay bị đau nên tự xử lý ở nhà cũng được.”
“Cậu nói nhiều vậy cho ai yên tâm thế?” Từ Anh Hạo khó hiểu.
Kim Đông Anh ngẩn ra một lúc. Anh cũng thấy mình say lú lẫn luôn rồi, vẻ mặt ban nãy của Từ Anh Hạo sao lại cho một cảm giác bắt buộc anh ỷ lại vào hắn chứ?
Từ Anh Hạo không thèm nhìn Kim Đông Anh lấy một lần, quay người bước ra sau quán bar.
Một trận gió thổi tới, áo Kim Đông Anh bị thấm mồ hôi, làm anh run lên một đợt. Chưa kịp run thêm lần nữa anh đã bị một ánh đèn pha từ xe motor chiếu tới chói mắt.
Từ Anh Hạo không hề giấu diếm vẻ khoa trương chống đôi chân dài trước mặt anh, dúi vào tay anh chiếc mũ bảo hiểm.
“Đọc địa chỉ.”
Có lẽ còn chưa thấy đủ, lại lấy áo khoác từ trong cốp xe tròng lên vai anh.
Chắc chắn là do ma nhập khoắng hết chất xám trong não bộ đi nên anh mới ngoan ngoãn đi theo Từ Anh Hạo, lại còn cho hắn biết địa chỉ nhà mình. Đúng là bị bệnh ngoài đường không đùa được, tâm tình tủi thân dễ bị dắt đi như chơi.
Kim Đông Anh cứ miên man nghĩ, con đường xóc nảy làm anh tiến gần lại tấm lưng rộng trước mắt một chút rồi lại một chút.
Ở thành phố, 11 giờ mới là hồi chuông đánh tiếng cho cuộc sống về đêm bắt đầu. Đường không còn quá đông đúc, lại nhìn thấy một con motor đen gầm rú từ xa, ai nấy đều coi đó là phần tử không thể đụng tới, cứ như vậy nép vào lề đường. Kim Đông Anh ngồi trên motor cũng chột dạ không kém, len lén nắm chặt tay vào hai bên gấu áo của Từ Anh Hạo trên người mình mà vò nát.
Tới khi vạt áo hắn mềm tới mất phom, Kim Đông Anh nhận ra bản thân đã về tới hầm để xe của chung cư nhà mình.
Anh xuống xe cởi trả áo khoác và mũ bảo hiểm, nói lời cảm ơn với Từ Anh Hạo rồi tiến về thang máy.
Nào ngờ vào đến thang máy lại giật mình nhận ra hắn đã đi theo mình vào trong.
“Cậu đi theo tôi làm gì? Đưa tôi tới đây là được rồi, tôi tự vào nhà uống thuốc được…”
“Tôi muốn dùng nhà vệ sinh.”
Từ Anh Hạo nhếch cằm, hai tay đút túi quần vững chãi đứng trước người anh. Kim Đông Anh ngơ ngác tiếp nhận thông tin, à một tiếng, rồi bắt đầu khó chịu lèm bèm vài câu, hắn cũng chỉ đáp lại bằng cái nhún vai.
Tầng 12, phòng 1207, bên phải khu thang máy, cuối hành lang. Từ Anh Hạo âm thầm ghi nhớ. Lần đầu tiên vào nhà người khác cũng không ngần ngại dùng đôi mắt của kiến trúc sư đánh giá một vòng. Nhà rất gọn, tường trắng cùng màu cà phê nhạt của đồ gỗ dịu mắt, đi cùng với mấy cây lưỡi hổ tạo tương phản rất tốt, thậm chí còn được ưu ái một tầm nhìn vô hạn ngoài cửa sổ lớn. Chắc chắn là giá chẳng rẻ.
Ngược lại, Kim Đông Anh rất nôn nao trong bụng. Anh chưa bao giờ dẫn bạn bè về nhà, trừ Đình Vũ. Mà Từ Anh Hạo là ai, bạn bè quỷ gì chứ? Là một người lạ dùng nhờ nhà vệ sinh thôi mà.
Kim Đông Anh đầu óc chậm chạp chỉ vào nhà vệ sinh cho Từ Anh Hạo chui vào, rồi đỡ trái tim đập binh binh rót một cốc nước, lại ngồi xổm trước ngăn kéo dưới ti vi nhìn hộp thuốc xanh đỏ của mình, đột nhiên ngẩn ngơ không nhớ ra vì sao mình phải uống thuốc.
Khi Từ Anh Hạo đẩy cửa nhà vệ sinh ra, liền thấy một cục xụi lơ ngồi ôm đống thuốc ngơ ngác không khỏi thở dài. Hắn ngồi xổm cùng Kim Đông Anh, giật lấy hộp thuốc, muốn rút điện thoại ra tìm hiểu một vài tên thuốc của anh.
Nào ngờ vừa giật hộp thuốc về, Kim Đông Anh theo quán tính ngã sang người hắn. Từ Anh Hạo ngồi bệt xuống sàn gỗ, một tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn kia.
Từ lúc vào nhà tới giờ, Kim Đông Anh chỉ thuận tay bật đèn ở phòng bếp, điều hòa cũng chưa được khởi động, ánh sáng chiếu tới yếu ớt chiếu tới bên này và hơi nóng của người trước mặt phả lên khiến Từ Anh Hạo cau mày muốn mắng người.
Nhưng không để Từ Anh Hạo kịp làm gì, Kim Đông Anh đã vịn lên vai hắn vò vò tấm áo, ngồi lên người hắn, rúc mái tóc mềm thơm mùi dầu gội của nữ lên cổ hắn, yếu ớt thở ra vài tiếng nỉ non.
“Lý Thái Dung…”
-----------------------------------------
May 08th, 23:10 Hanoi, cloudy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro