Chương 59

Trong màn hình, Minjeong cười tươi như hoa hai mắt cong lên như trăng non lay động tâm tư Jimin.

Liên tưởng đến những việc xảy ra trước nhà, Jimin dễ dàng biết được nguyên nhân vì sao Minjeong cao hứng như thế, ôn nhu hỏi: "Kim tiên sinh không phản đối sao?"

Minjeong gật gật đầu ân hai tiếng: "Chẳng những không phản đối, hơn nữa anh hai còn biết chuyện chúng ta từ trước."

"Đã sớm biết?" Jimin kinh ngạc nói, nếu đã sớm biết tại sao còn hỏi cô và Minjeong có quan hệ gì? Đang thử mình sao?

"Nửa tháng trước nhìn thấy chúng ta..." Minjeong ngượng ngùng mà hừ một tiếng: "Thấy chúng ta thân mật mới biết được."

Jimin chớp chớp mắt, thấp giọng cười: "Như vậy a."

"Lần sau chúng ta có nên tìm một góc bí ẩn hay không? Như vậy sẽ không dễ bị phát hiện."

Lời Jimin rõ ràng đang trêu chọc làm Minjeong vội vàng đổi sang đề tài khác, trò chuyện đến nửa đêm, khi mí mắt Minjeong bắt đầu đánh nhau thì hai người mới lưu luyến tắt điện thoại.

Sợ Kim Minjae biết chuyện vẫn luôn là bối rối lớn nhất trong lòng Minjeong, nhưng hiện giờ phiền muộn trong lòng đã được giải quyết, nên tâm tình nàng tốt vô cùng, ngủ cũng ngon hơn thường ngày.

Liên tiếp mấy ngày, nụ cười luôn dính trên mặt Minjeong. Thậm chí ngay cả ở trường học, khi Minjeong gặp Ningning thái độ còn thân thiện chào hỏi.

Ningning cố ý ở trường học chờ Minjeong, cô cho rằng nàng sẽ không để ý mình. Nhưng ngoài dự đoán, Minjeong lại vẫy vẫy tay với cô, điều này làm Jeon Mimi sửng sốt vô cùng. Đến khi lấy lại tinh thần thì Minjeong đã đi xa.

Ningning lập tức chạy theo, vừa chạy vừa gọi lớn: "Kim Minjeong! Cô đứng lại, tôi có việc muốn tìm cô."

Ningning vẫn luôn đứng gần trường chờ Minjeong, vốn dĩ đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, bây giờ biết được người cô muốn tìm chính là hoa khôi của trường học nên tất cả đồng loạt hướng mắt về Minjeong.

Minjeong nghe Ningning gọi, không những không đứng lại ngược lại còn nhanh chân đi về phía cổng trường. Nhung cuối cùng vẫn chậm hơn một bước, bị Ningning chắn trước mặt.

Minjeong nhìn Ningning, biết rõ còn cố hỏi: "Tìm tôi?"

"Đúng vậy." Ningning nói: "Bằng không cô cho rằng tôi xuất hiện ở đây vì cái gì?"

Minjeong nga một tiếng: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Nghe Minjeong hỏi, vốn dĩ thần sắc Ningning còn vênh váo tự đắc lại trở nên do dự: "Tôi..."

Khi Ningning nói chuyện đầu nghiêng về một bên, gắt gao ngắt khóe miệng: "Tôi và Nam Cheonjin đã từ hôn."

Minjeong luôn không để ý nhưng khi nghe Ningning nói, tinh thần tức khắc tỉnh táo. Từ hôn? Ningning không phải thích Nam Cheonjin sao? Vì cái gì mà từ hôn? Hơn nữa tại sao lại nói với nàng chuyện này?

Minjeong khó hiểu nên lên tiếng hỏi: "Vì cái gì?"

Ningning ngẩng đầu, hỏi ngược lại: "Không phải cô kêu tôi cách xa hắn một chút sao? Còn nói hắn là súc sinh."

"..."

Minjeong hoàn toàn bị Ningning làm cho ngây ngốc: "Ý của cô là vì tôi nói câu đó nên cô từ hôn với Nam Cheonjin?"

Ningning gật đầu: "Ân."

Xuất phát từ nội tâm Minjeong hỏi: "Tại sao?"

"Đương nhiên tôi từ hôn không đơn giản vì một câu nói của cô, mà vì tôi phát hiện tôi thích người khác, cho nên..." Ningning hân hoan nói nhưng ngập ngừng giữa chừng.

Minjeong nghe Ningning thích người khác tỏ ra hiểu được, rốt cuộc thế giới hiện tại không bị tiểu thuyết trói buộc, Ningning thích người khác cũng không phải kì lạ.

Minjeong nói câu chúc mừng, sau đó nói tiếp: "Từ hôn là một quyết định sáng suốt."

Khi Minjeong dứt lời liền thấy Ningning ủ rũ, đáy mắt hiện lên một tầng bi thương: "Nhưng ba tôi không đồng ý việc này, nói tôi coi hôn nhân như trò đùa."

"Tôi tức giận đi khỏi nhà nhưng đến khách sạn mới phát hiện thẻ đã bị đóng băng, hiện tại một phân tiền cũng không có. Đành phải đến trường học tìm cô."

Nghe đến đây, lòng Minjeong dâng lên một dự cảm bất hảo. Quả nhiên một giây sau liền nghe Ningning lớn tiếng nói: "Tôi muốn ở lại nhà cô."

Đỉnh đầu Minjeong xuất hiện ba dấu chấm hỏi, đối diện với ánh mắt kiên định của Ningning, cô ho khan hai tiếng không xác định hỏi: "Cô nói cái gì?"

Ningning không cảm thấy mình làm Minjeong khiếp sợ, lập lại: "Tôi nói tôi muốn ở lại nhà cô."

Minjeong gằn từng chữ dò hỏi: "Ninh tiểu thư có phải cô cho rằng quan hệ giữa hai chúng ta rất tốt?"

Sau khi Ningning nghe được thì chần chừ một chút, trước đó quan hệ hai người có thể dùng nước sôi lửa bỏng để hình dung. Nhưng hiện tại tình huống đặc thù, Ningning không màng mặt mũi gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Minjeong không nhanh không chậm hỏi: "Có khi nào cô bị ảo giác không?"

"Vừa rồi cô đã chủ động chào hỏi tôi." Ningning ngượng ngùng trả lời.

"Thật ngại quá! Vừa rồi là tôi nhận lầm người."

Nói xong Minjeong chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn bị Ningning nghiêng người cản lại: "Kim Minjeong, tôi đứng đây đợi cô cả một buổi trưa, cô lại nói cô nhận sai người?
Hơn nữa, tôi như bây giờ phần lớn là do cô tạo thành, cho nên mặc kệ cô nói thế nào, cô phải có trách nhiệm với tôi! Bằng không hôm nay đừng mong thoát khỏi tôi."

Trùng hợp đúng giờ tan học, đám người gần đó nghe câu này của Ningning, tất cả đều nhìn về phía Minjeong.

Làm lơ tất cả, Minjeong vòng qua Ningning đi đến xe của nàng đậu bên ven đường.

Sao kiếp trước lại không phát hiện Ningning vô cớ gây rối như vậy? Nghĩ đến đây, động tác chân của Minjeong chậm lại: Nga, kiếp trước chưa tiếp xúc nhiều với Ningning nàng đã chết trong ngục.

Sau khi lên xe, Minjeong chưa kịp khởi động, Ningning từ một bên nhảy ra, hai tay mở rộng chắn trước đầu xe lớn tiếng nói: "Kim Minjeong! Tôi đợi cô lâu như vậy sắp chết đói đến nơi, cô phải dẫn tôi đi ăn cơm!"

"..."

Lúc này Minjeong đồng ý Ningning hoàn toàn xứng đáng là đại tiểu thư, rơi vào tình thế bỏ nhà trốn đi, không một xu dính túi mà ngữ khí nói chuyện vẫn miệng lưỡi ra lệnh người khác.

Minjeong không để ý Ningning, dẫm nhẹ chân ga xe đột ngột chạy về phía trước một chút, Ningning bị dọa sợ lùi về phía sau nhưng hai tay vẫn mở rộng, nhìn Minjeong bằng đôi mắt tràn đầy ủy khuất.

Thấy người trong xe cúi đầu xem điện thoại, Ningning nói: "Tôi không tin cô dám đâm tôi đâu."

Trả lời tin nhắn xong Minjeong thầm nghĩ: Lần đầu tiên được người khác tín nhiệm như thế mà lòng không cảm thấy vui vẻ.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Minjeong bất đắc dĩ nói vọng ra, chỉ hai chữ: "Lên xe."

Ningning nâng khóe miệng, chạy vòng qua ngồi vào ghế phụ.

Dẫn Ningning ăn cơm chiều xong, Minjeong cảm thấy đã làm người tốt thì làm tới cùng, chuẩn bị tìm khách sạn cho Ningning để cô có nơi ở.

Nhưng mới vừa đưa ra ý tưởng đã bị Ningning từ chối.

Minjeong hỏi: "Ninh tiểu thư, cô xác định không muốn ở khách sạn?"

Ningning gật đầu.

Minjeong thấy thế nói: "Thế thì thỉnh cô xuống xe tại đây."

Ningning quay đầu nhìn Minjeong: "Vì cái gì?"

"Bởi vì tôi phải về nhà."

"Thật đúng lúc, tôi cùng cô về nhà."

Cùng tôi về nhà? Có khả năng đó sao? Hiện giờ Minjeong không còn độc thân nên tương đối mẫn cảm, bạn gái nàng còn chưa được chính thức đến nhà, sao có thể để một đại tiểu thư không quá quen thuộc ở lại chứ!

Kiên nhẫn trong Minjeong dần dần bị Ningning tiêu diệt: "Nếu không tôi giúp cô tìm một gian phòng để ở lại, còn không thì xuống xe ngủ đầu đường." Minjeong vươn hai ngón tay, bộ dáng nghiêm túc: "Chọn 1 hay 2, dứt khoát một cái."

Vài phút sau, Minjeong và Ningning đứng trước quầy lễ tân khách sạn.

Minjeong lấy giấy tờ tùy thân trong tay Ningning đưa cho nhân viên lễ tân: "Lấy gian phòng tiện nghi nhất.

Nhân viên nhìn hai người mặc toàn đồ hiệu, lập tức bắt đầu kiểm tra phòng tiện nghi nhất.

Ningning thật sự mong không còn phòng trống, vừa muốn mở miệng oán giận, đã nghe Minjeong nói: "Cơm chiều tôi mời xem như nhận lỗi. Nhưng tiền phòng, sau khi cô giải quyết vấn đề hãy trả lại cho tôi."

Bởi vì tiền trong thẻ Minjeong đã tiêu gần hết, hơn nữa còn nợ Jimin 300 vạn, thậm chí không biết vì cái gì đến bây giờ Kim Minjae vẫn chưa cho nàng tiền tiêu vặt mỗi tháng. Có lẽ do chột dạ nên Minjeong không lên tiếng hỏi tiền.

Hiện tại, Minjeong đang chờ công việc mà Jimin đã nhắc đến, thù lao là 300 vạn, đến lúc đó có thể giải quyết được vấn đề.

Đang nghĩ đến tiền thì lễ tân đưa thẻ phòng qua, Minjeong tiếp nhận đưa cho Ningning: "Được rồi, cho cô."

Sau khi Ningning nhận lấy, Minjeong liền xoay người đi ra phía cửa nhưng vẫn bị Ningning ngăn lại.

Ningning kinh ngạc nói: "Cô không cùng tôi đi lên sao?"

"Tôi lên làm gì?"

Ningning nhìn quanh bốn phía, không coi ai ra gì nói: "Tôi nghe nói ở khách sạn có khả năng dấu camera ẩn, cô cùng tôi lên kiểm tra xem."

Minjeong nhìn lễ tân đen mặt, kéo Ningning qua một bên: "Tuy không phải khách sạn 5 sao như cô yêu cầu, nhưng chỗ này cũng là khách sạn 4 sao, làm sao có chuyện như cô nói?"

"Tôi mặc kệ, cô phải cùng tôi lên xem, một mình tôi rất sợ." Ningning ôm cánh tay Minjeong vào ngực, ương ngạnh nói.

Mãi đến khi Minjeong bị Ningning kéo đến cửa thang máy, cô vẫn chưa buông tay nàng ra.

"Tôi cùng cô đi lên là được, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra." Minjeong dùng sức rút cánh tay nhưng Ningning ôm quá chặt, nỗ lực đều biến thành phí công.

"Không được, lỡ như thời điểm tôi vào thang máy cô quay đầu bỏ đi thì thế nào?"

Minjeong: "Buông ra!"

Ningning âm thầm dùng sức, không thả lỏng. Mắt nhìn chằm chằm con số trên thang máy, nói: "Thang máy tới, vào trong tôi sẽ buông."

Tích một tiếng, cửa thang máy chầm chậm mở ra Minjeong bị Ningning nắm tay, nhìn thấy hai người trong thang máy cũng đồng dạng dính sát nhau, đáy lòng quay cuồng chua xót, nước mắt nhanh chóng đảo quanh.

Người trong thang máy rõ ràng là Jimin mà mỹ nhân đứng bên cạnh cô, Minjeong chưa bao giờ gặp.

Bốn mắt nhìn nhau, Minjeong cùng Jimin đồng thời nhìn đối phương, thậm chí hiểu được nghi hoặc trong mắt nhau: Sao lại có mặt ở đây?

Thang máy bình ổn, người bên trong đi ra ngoài, người bên ngoài chuẩn bị bước vào, nhưng Minjeong cùng Jimin vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Hai người kia không nhận ra các nàng khác thường, nên cùng nhau lôi kéo Minjeong / Jimin đi theo mình. Vừa đi vừa nói: "Minjeong nếu trong phòng thật sự có camera phải làm sao bây giờ? Tôi mặc kệ, đến lúc đó tôi phải ở nhà cô."

"Tiểu Jimin, thật không ngờ cậu lại đồng ý đi xem phim cùng mình."

Sở dĩ Minjeong mời Ningning ăn cơm bởi vì khi Jeon Mimi lên xe Minjeong nhận được tin nhắn của Jimin: Đêm nay không gặp, có việc.

Minjeong âm thầm cắn răng: Cái gọi có việc chính là cùng nữ nhân khác đi xem phim? Nàng còn chú ý đến hai người họ mới từ trên lầu đi xuống!

Thời điểm Jimin nhắn tin cho Minjeong, rất mau cô cũng nhận được trả lời: Không sao, em cũng có việc đột xuất!

Jimin phát động mí mắt: Cho nên có việc đột xuất là cùng người khác thuê phòng? Thậm chí còn muốn mang về nhà?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro