chương 4

Luna: orz

Quân bộ ban nhiệm vụ cho Luna và một vài quan quân khác , để bọn họ nhanh chóng tìm cách liên hệ với Tạ Văn Tố.

Nhưng nếu trực tiếp lấy thân phận là quân đội ,liên lạc với cậu ,sau đó đột nhiên nói với cậu -- con non đáng yêu mà cậu mới nhặt được ,người bạn mới của cậu , là vai ác tàn bạo nhất toàn đế quốc.

Dù có là ai nghe điều đó cũng không thể chấp nhận được

Luna và một vài quan quân khác nghĩ tới nghĩ lui , thấy" phát sóng trực tiếp" là cách tốt nhất.

Bọn họ có thể giả vờ là ngôi cao phát sóng trực tiếp mới thành lập ,Cùng Tạ Văn Tố kéo gần quan hệ , biết được tình hình gần đây của thủ lĩnh Long tộc ,sau đó chậm rãi nói cho cậu sự thật.

Đương nhiên điều quan trọng nhất là -- thủ lĩnh Long tộc không gây tổn thương đến Tạ Văn Tố.

Hơn nữa , vì có liên quan đến vai ác đế quốc nên nội dung của phát sóng trực tiếp sẽ không được công chiếu công khai cho quần chúng , những khán giả xem đều là người trong quân đội.

Luna báo cáo lên cấp trên ,sau khi xét duyệt được thông qua , nàng thức nguyên đêm để tìm một cái bao bên ngoài ,dựng một ngôi cao phát sóng trực tiếp đơn giản rồi gửi thư mời đến Tạ Vân Tố.

Vừa lúc Tạ Vân Tố đang thiếu việc làm.

Nếu Tạ Văn Tố làm chủ kênh , đảm nhiệm tốt công việc, sau đó việc của thủ lĩnh Long tộc được giải quyết.

Bọn họ có thể xin để phòng phát sóng trực tiếp của Tạ Văn Tố công bố lên toàn bộ đế quốc , để càng nhiều người thích cậu , biết đến sở nuôi dưỡng con non của cậu.

Để cho cậu và sở nuôi dưỡng con non ngày càng được biết đến ,yêu thích hơn.

Luna đối với cậu thanh niên có lực tương tác này rất có thiện cảm .

Giống như việc nàng thân là người thuộc tộc thực vật , trời sinh đã thích ánh mặt trời.

***

Mãi đến buổi chiều, Tạ Vân Tố vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.

Mỗi bước chân cảm giác lâng lâng cứ như đi trên mây .

Cậu tìm việc , chân trái mới bán nhà, chân phải liền có công việc mới

Cảm giác như may mắn cả đời của cậu đều dồn vào lần này.

Hơn nữa ngôi cao đã thỏa thuận với cậu, chỉ cần phát sóng trực tiếp một chút, hoàn thành công việc nghiêm túc ,đã có trong tay 50 tinh tế .

Lại còn có thể nhận được phần thưởng mà fan gửi.

Cậu không mong chờ rằng cậu có thể thu được nhiều phần thưởng từ fans , riêng tiền lương 50 tệ tinh tệ cũng đã đủ để giúp thức ăn của Tạ Vân Tố từ màn thầu thành bánh mì ,PiPi cũng có thể ăn cơm thịt trứng.

Tuy rằng 50 tệ tinh tế ,nhìn chung trên đế quốc là khá ít.

Tạ ơn tổ ở trong nhà , vui vẻ nửa ngày.

Cậu ghé vào mặt bàn , trước mắt là bé PiPi.

Cậu nhìn cục bông trắng, dùng đầu ngón tay phẩy nhẹ qua đầu của bé âm thanh mềm mại  , ẩn ý cười không che giấu được , má lúm đồng tiền bên khóe miệng lộ ra.

"PiPi ,thế mà anh đã tìm được việc rồi, sau này chúng ta không lo đói bụng nữa."

Hiện tại tiền tiết kiệm của cậu chỉ đủ để mua một bữa cơm trưa cho PiPi ăn còn bữa tối thì....

Nhưng sau khi cậu nhận trở thành chủ bá ,bên đó đã ứng tạm cho cậu trước 50 tệ tinh tế.

Điều kiện là đêm nay phải tiến hành phát sóng trực tiếp, nếu chăm sóc có em bé, để nói tốt nhất là mang em bé lên hình.

Vì để có miếng cơm cho cậu cùng PiPi ăn , Tạ Vân Tổ đã sảng khoái đáp ứng rồi.

Tạ Vân Tố tiếp tục nói: "PiPi, đêm nay anh phải bắt đầu phát sóng trực tiếp ,anh muốn em cùng anh lên Live , có được không?."

Mấy ngày nay anh đang định dạy PiPi học bay.

Nhiệm vụ hàng đầu của Long tộc sau khi sinh được mấy ngày , là học được cách bay.

Cậu nghĩ chọn một địa điểm phát sóng trực tiếp thích hợp , tiện để cho PiPi học bay . Muốn dứt khoát mang PiPi lên sóng, một bên phát sóng một bên dạy PiPi  bay.

Long tộc thủ lĩnh: "......"

Tạ Vân Tố cho rằng PiPi cam chịu.

****

Chiều.

Tạ Vân Tố chuẩn bị tốt công cụ phát sóng trực tiếp, ôm PiPi lên, rời khỏi sở nuôi dưỡng con non .

Cậu muốn đến một ngọn đồi nhỏ gần đó để phát sóng trực tiếp. Ngọn đồi này cách trung tâm nuôi dưỡng ấu tể không xa, nên cậu nhanh chóng đến nơi.

Lúc này, bầu trời đã hoàn toàn nhuốm màu đen láy.

Trên hành tinh này, màn đêm luôn đẹp đến lạ kỳ, bầu trời đêm sáng rõ, các vì sao lấp lánh rực rỡ.

Những ngôi sao hôm nay dường như còn nhiều hơn cả tối qua, gần như lấp đầy bầu trời, như thể sắp tràn ra ngoài.

Tạ Vân Tố mở chức năng phát sóng trực tiếp trên quang não.

Ban đầu, cậu nghĩ sẽ không có ai xem, nhưng không ngờ đã có vài chục người đang chờ sẵn.

Chỉ vài phút trôi qua, màn hình đã xuất hiện những dòng bình luận đầu tiên. 

【Mỹ nhân đẹp nhất tộc Thực Vâậ: Chủ bá, chào buổi tối!】

【Nguyện thế giới hòa bình: Chào buổi tối! Chủ bá ăn cơm chưa?】

【Ta mạnh nhất: Hôm nay chủ bá định phát sóng gì thế?】 

"Chào buổi tối!" 

Tạ Vân Tố khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại. 

Cảnh sắc xung quanh Tạ Vân Tố được camera ghi lại trọn vẹn, truyền tải đến người xem ở phía bên kia màn hình.

Câậ đứng trên sườn núi, từ chỗ này có thể nhìn thấy rừng rậm dưới chân núi và bãi biển trải dài nơi xa. 

Cơn gió hạ nhẹ nhàng cuốn vài chiếc lá cây, lướt qua rừng rậm, bay về phía biển khơi xa xăm. Chúng như hòa quyện với bầu trời rực rỡ ở chân trời, mang theo ánh sao lấp lánh, rắc xuống nhân gian. 

Ánh sáng dịu dàng chiếu lên đôi vai và gương mặt của chàng thanh niên, tạo nên một khung cảnh thật yên bình. 

Lần đầu tiên xuất hiện trước đông đảo người xem như thế này, Tạ Vân Tố không khỏi cảm thấy có chút hồi hộp.

Câậ chỉnh lại  tóc và cổ áo, đứng trước ống kính với nụ cười trong sáng, hoàn toàn không có vẻ gì là bối rối. Tựa như cơn gió nhẹ lướt qua bên người cậu, mang theo hương hoa thơm ngát, thanh khiết và dễ chịu. 

"Chào mọi người..." 

"Buổi phát sóng hôm nay, tui sẽ giới thiệu với mọi người bé con mà tui đang chăm sóc, sau đó sẽ dạy nó học bay... Nếu mọi người cảm thấy hứng thú, ta còn có thể làm một buổi nướng BBQ cho mọi người cùng xem." 

Không có bất kỳ bình luận nào xuất hiện. 

Màn hình đột nhiên im lặng đến lạ thường. 

Chẳng lẽ mạng bị lag sao? 

Tạ Vân Tố thoáng nghi hoặc, ánh mắt hiện lên chút bối rối.   

Không ngờ nguyên nhân khiến mọi người im lặng lại chính là vì hai chữ "học bay."

Long tộc thủ lĩnh, kẻ mạnh nhất trong toàn bộ Long tộc, vốn nổi danh với khả năng phi hành phi thường. Chỉ bằng đôi cánh của mình, hắn có thể xuyên qua cơn bão mặt trời gào thét và dễ dàng bay qua lại giữa hai hành tinh. 

Thế mà, một nhân loại lại muốn "dạy" hắn học bay... 

Chuyện này chẳng khác nào một lời khiêu khích lớn lao đối với vị thủ lĩnh đáng kính của Long tộc. 

Xong rồi. 

Đây cũng chính là suy nghĩ mà tất cả người xem không hẹn mà cùng đồng tình. 

"PiPi, lại đây nào, để mọi người làm quen với ngươi một chút," Tạ Vân Tố nhẹ giọng gọi, dường như không hề nhận ra bầu không khí căng thẳng mà mình vừa tạo ra. 

Tạ Vân Tố phá vỡ bầu không khí trầm mặc, cúi đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của cục lông nhỏ. 

Nhưng cậu lại không thấy đâu. 

"Ơ... PiPi hình như không thấy rồi..." 

Lời vừa dứt, trái tim của mọi người qua màn hình như thót lại, cả không gian như căng thẳng đến nghẹt thở. 

Xong rồi, xong thật rồi! 

Đúng lúc đó, làn đạn bất ngờ bùng nổ như thủy triều dâng, tràn ngập màn hình. 

【Không nghĩ đi làm: Nghe tôi này! Chủ bá, đừng quay đầu lại!】 

【Thực Vật tộc đệ nhất mỹ nhân: Ngồi xuống! Ôm đầu ngay!】 

【Miêu miêu miêu miêu: Cầu nguyện cho chủ bá bình an.】
 
【Ta mạnh nhất: Aaa, sao các người còn ngồi đó nói chuyện? Mau gọi người đến giúp đi!】 

Tạ Vân Tố "?"

Tạ Vân Tố đầy nghi hoặc. 

... Rõ ràng chỉ là PiPi không thấy đâu, tại sao mọi người lại đột nhiên chuyển sang lo lắng cho cậu như vậy? 

Cứ như thể có mối nguy hiểm rất lớn đang chực chờ trước mặt. 

Cậu chưa kịp hiểu ra vấn đề, chỉ nghĩ rằng tìm PiPi quan trọng hơn . Thế là, Tạ Vân Tố quyết định tiếp tục tìm kiếm, hoàn toàn không để ý đến sự hối hả đầy căng thẳng của mọi người. 

Hắn nhanh chóng đi tìm và cúi người xuống, chăm chú tìm kiếm trong bụi cỏ xung quanh. 

"PiPi?" 

Tạ Vân Tố nhẹ giọng gọi, rồi ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt soi xét lướt qua từng ngọn cỏ, từng bông hoa. Cậu nghĩ, có lẽ PiPi đã ngủ quên nên không đáp lại. 

Thế nhưng, đập vào mắt cậu chỉ là những bụi cỏ xanh rậm rạp và những bông hoa nhỏ li ti, hoàn toàn không thấy bóng dáng của cục bông trắng quen thuộc. 

Dù cậu có gọi thế nào, PiPi cũng không đáp lại. 

Tạ Vân Tố bắt đầu cảm thấy lo lắng. 

Một ấu tể nhỏ xíu chỉ bằng bàn tay, không biết bay, tiếng kêu lại nhỏ đến mức khó nghe thấy. Thêm vào đó, với thân hình tròn trĩnh và vẻ ngoài mềm mại, PiPi trông như một món ăn ngon lành dễ dàng thu hút nguy hiểm. 

Nếu thật sự gặp phải con rắn trưởng thành – loài động vật nguy hiểm này, hậu quả chắc chắn không dám nghĩ đến.

Tiếng tim đập trong lồng ngực của Tạ Vân Tố từ nhịp đập nhẹ nhàng ban đầu đã trở nên dồn dập như tiếng sấm vang bên tai.

Cuối cùng, Tạ Vân Tố cũng tìm thấy PiPi dưới rễ của một cây đại thụ lớn.

PiPi không ngủ, dường như vẫn đứng yên ngẩn người tại chỗ.

Khi Tạ Vân Tố nâng PiPi lên, nó chớp chớp đôi mắt nhỏ màu vàng kim, lông chim khẽ run lên.

Cả dáng vẻ của con non toát ra hai chữ: vô tội.

Tạ Vân Tố ban đầu còn nghĩ đến việc làm thế nào để "dạy dỗ " PiPi, bắt nó không được chạy loạn nữa.

Nhưng khi tìm thấy PiPi, cảm xúc trong lòng cậu bỗng trào dâng, và lo lắng đã lấn át mọi suy nghĩ khác.

Cậu nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của PiPi, giọng nói dịu dàng vang lên:
"PiPi, lần sau đừng chạy lung tung nữa nhé. Lần này anh tha thứ cho em ."

Thủ lĩnh Long tộc cố ý biến mất khỏi tầm mắt của chàng trai trẻ này.

Có lẽ điều này bắt nguồn từ bản năng ác liệt trong gien của Long tộc, muốn xem khi mình không xuất hiện, Tạ Vân Tố sẽ phản ứng ra sao.

Theo kinh nghiệm mà nó đã đúc kết trong nhiều năm giao thiệp với các chủng tộc ngoài Long tộc, con người bình thường khi đối mặt với tình huống này đều sẽ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Suy cho cùng, chẳng ai muốn nuôi một con rồng nhỏ cả.

Điều này chẳng khác nào bên cạnh nuôi một quả bom hẹn giờ, đầy nguy hiểm và bất ổn.

Thủ lĩnh Long tộc giấu mình ở nơi đối phương không nhìn thấy, ánh mắt đầy hứng thú dõi theo chàng trai trẻ cách đó không xa. Đôi con ngươi màu vàng kim nheo lại, phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Phía xa, cái đuôi nhỏ đầy lông của ấu tể khẽ phe phẩy, trông có vẻ vô tư.

Nhưng phản ứng của Tạ Vân Tố hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của thủ lĩnh Long tộc.

Thay vì thở phào nhẹ nhõm hay tỏ ra bực bội, Tạ Vân Tố lại lo lắng đến mức sốt sắng. Cậu không ngừng tìm kiếm, mở từng bụi cỏ đẫm sương để kiểm tra, đến mức trán đẫm mồ hôi.

Cuối cùng, thủ lĩnh Long tộc vẫn để Tạ Vân Tố tìm thấy bé con.

Chàng trai trẻ không trách mắng hay giận dữ. Cậu ôm lấy nó, dịu dàng dỗ dành, như thể đang xoa dịu một đứa trẻ lạc.

Giọng nói của Tạ Vân Tố mềm mại như dòng nước, chan chứa lo lắng, tựa ánh sao rơi xuống, nhẹ nhàng bao phủ lấy bé con.

Đây là lần đầu tiên thủ lĩnh Long tộc phán đoán sai về cảm xúc của con người.

****

Tuy nhiên, Tạ Vân Tố không vì thế mà quên mất việc chính. Cậu mang theo PiPi quay trở lại trước màn hình phát sóng trực tiếp.

"Thật ngại quá, vừa rồi có chút việc nhỏ xảy ra, nhưng giờ PiPi đã được tìm thấy. Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu dạy PiPi học bay."

Ngay lập tức, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu bay như vũ bão.

【 Thực Vật tộc đệ nhất mỹ nhân: Hú hồn, may mà chủ bá không sao. 】

【 Không muốn đi làm: Thật sự không có việc gì chứ?! Chủ bá, nếu bị bắt cóc thì chớp mắt hai cái đi! 】

【 Nguyện thế giới hòa bình: Chủ bá, thử bóp nhẹ ấu tể trong tay xem, coi chừng nó là giả! 】

【 Muốn ăn thịt rồng:  Hừng đông phía trước , chủ bá đừng ngoảnh đầu lại! 】

Tạ Vân Tố: "???"

Người xem trong phòng phát sóng này, sao phong cách lại kỳ lạ đến vậy?

"Ừm… Cảm ơn mọi người đã ủng hộ."

Thời gian của khán giả rất quý giá, không thể lãng phí. Tạ Vân Tố bế PiPi lên, bắt đầu dạy nó tập bay.

Thủ lĩnh Long tộc đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Tạ Vân Tố. Trên người hắn thoang thoảng mùi sữa nhàn nhạt, nhiệt độ cơ thể của đối phương mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu.

Hắn khẽ nâng đôi mắt vàng kim, lười nhác quét nhìn xung quanh.

Đây là một đỉnh núi.

Chỉ một lát nữa thôi, chàng trai trẻ sẽ yêu cầu hắn lao mình từ nơi cao cao này xuống...

"PiPi, lát nữa ngươi thử bay từ chỗ này xuống nhé."

Thủ lĩnh Long tộc theo ánh mắt Tạ Vân Tố nhìn về phía cậu chỉ.

Nhưng trước mặt hắn không phải là đỉnh núi cao vời vợi.

Thứ lọt vào tầm mắt chỉ là… một hòn đá thấp lè tè, cao đến đầu gối người.

Long tộc thủ lĩnh: ".........."

Tạ Vân Tố đặt PiPi lên một tảng đá thấp.

Cậu sợ PiPi sẽ bị va vào các mảnh đá sắc nhọn, nên đã lót một lớp vải mềm mại để bảo vệ.

"PiPi, nếu em có thể học cách bay từ đây xuống, thì em chính là bé con tài giỏi nhất."

Long tộc thủ lĩnh: "?"

Cậu nửa ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào PiPi đang ở trên tảng đá.

PiPi có bộ lông trắng tinh, ngoại trừ một vệt đỏ nhỏ trên mõm, và đôi mắt tròn xoe, đen như hạt nhãn.

Đôi mắt đó màu vàng kim, giống như những quả cam chín mọng, mịn màng như viên kẹo, nhìn không thể đoán được nó đang suy nghĩ gì.

Có lẽ PiPi đang nghĩ đến lúc nào mới có thể quay về để ngủ.

"Hiện tại không cần vội vàng bay xuống từ tảng đá, trước tiên hãy luyện tập cách vỗ cánh."

Tạ Vân Tố giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua cánh nhỏ của PiPi, giúp cánh nó thư giãn và thoải mái hơn.

Là thủ lĩnh của Long tộc, PiPi hơi ngạc nhiên, theo bản năng lùi lại, muốn tránh khỏi lòng bàn tay của chàng trai.

Với vị trí thủ lĩnh Long tộc, chưa ai dám làm như vậy với nó, và nó cũng không thích bị sờ mó kiểu này.

Chỉ có những con non hoặc loài thú nhỏ mới có thể yên tâm tiếp nhận sự vuốt ve như vậy.

"Không thích sao? Vậy ta sẽ đổi cách mát xa khác."

Tạ Vân Tố không dùng đầu ngón tay nữa mà chuyển sang dùng lòng bàn tay vuốt ve.

Lúc này, vì vừa đi qua bụi cỏ tìm PiPi, tay hắn mang theo hương thơm tươi mới của cỏ xanh và hoa, hòa cùng với nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cậu.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay chỉ khẽ xoa xoa cánh của PiPi, đôi khi vuốt qua lớp lông mềm mại, làm lộ ra làn gió lạnh mang theo hơi nước.

Tạ Vân Tố vẫn tiếp tục mát xa từ cánh của con non, rồi dần dần di chuyển xuống bộ ngực nhỏ của PiPi.

Bộ ngực của PiPi giống như những loài chim non, chỉ là những quả cầu nhỏ, hơi nhô lên, phủ đầy lớp lông mềm mại xòe rộng.

Cảm giác khi chạm vào rất dễ chịu. Tạ Vân Tố nhân cơ hội mát xa giúp PiPi, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông xù xù trên bộ ngực của nó.

"Mát xa xong rồi, PiPi, thử nâng cánh lên xem sao."

PiPi, con non nhỏ bé, run rẩy vài cái, rồi từ từ nâng cánh lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro