1
Cảnh báo : OE
1.
" Chiêu Chiêu ca ca đừng ngủ quên và đứng dậy đấu đôi với em đi... Chết tiệt"
Trịnh Vĩnh Khang vừa hét vừa cố mở cửa phòng ktx của Trương Chiêu . Người ngủ cùng hắn vì tiếng động lớn mà khó chịu , đi ra mở mà chửi thầm tên đang gõ cửa đến điên ở ngoài kia .
Cánh cửa được mở ra từ bên trong. Ngay lập tức đập vào mắt Vĩnh Khang là bó hoa được đặt ở cuối giường Trương Chiêu .
"Ai! Ai đã gửi hoa cho anh Chiêu Chiêu của tao ! Những bông hoa này thật vô ích! Tên quái nào dám gửi hoa cho anh Chiêu Chiêu sau lưng tao! Vạn Thuận Trị , mày đoán xem là tên nào "
Trương Chiêu , người đang ở trung tâm của chủ đề, chỉ một giây trước đang tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi, anh tắt đồng hồ báo thức để thư giãn thần kinh và bắt đầu giấc ngủ, khi anh nghe thấy từ "hoa" được nhắc đến . Nó nghe còn ồn ào hơn cả tiếng đồng hồ báo thức trên điện thoại Apple, anh bàng hoàng ngồi dậy khỏi giường, hai tên kia vẫn đang hỗn loạn ở một bên đã ngừng bóp cổ nhau, nhìn nhau ngầm hiểu rồi nuốt nước bọt.
" Trịnh Vĩnh Khang, mày vừa mới nói cái gì, là loại hoa gì."
"Chiêu ca , tại sao giọng của anh nghe khàn khàn và gợi cảm như vậy khi thức dậy vào sáng sớm như vậy? Ôi Chiêu ~ Chiêu ~ Cưa ~ Cưa~ Có phải fan nữ nào đó đã đưa nó cho anh không? Em đã nhìn thấy nó ở cạnh giường của anh khi em bước vào cửa ký túc xá của anh , bông hoa màu trắng này khá đẹp, là loại hoa gì? "
Trịnh Vĩnh Khang ngồi xuống đầu giường của Trương Chiêu, tay cầm vài bông hoa, hai tay ôm lấy cổ Trương Chiêu
" Nó thực sự rất đẹp và có mùi khá thơm. Thôi nào, hãy quên nó đi. Đàn ông thẳng như chúng ta sao có thể biết đó là loại hoa gì. Dù sao thì đó cũng là món quà của người hâm mộ."
Trương Chiêu khó chịu nằm xuống giường nhìn xung quanh, lướt qua điện thoại.
" Hoa chuông trắng. "
" Ah? "
" Ah? "
Trịnh Vĩnh Khang và Vạn Thuận Trị dường như nghe thấy nhưng dường như không nghe thấy, Trương Chiêu nói một cách khàn khàn, như thể đang nói trong giấc mơ.
"Không có gì đâu, không phải quà của fan đâu. Có lẽ quản lí đã cầm nó đâu đó trên đường về. Chỉ cần ném nó vào thùng rác trong toilet. Không phải mày bảo tao xếp hạng đôi với mày sao, lại đây ngồi đợi tao hai phút. "
Trương Chiêu trên mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì, hắn vừa mới đứng dậy, không đeo kính, tuy rằng tầm mắt không đủ rõ ràng, nhưng mí mắt đơn độc vẫn đủ sắc bén. Đôi khi hắn thấy biết ơn khuôn mặt này, suy cho cùng thì đó là vì khuôn mặt này có thể trêu chọc những đứa trẻ như Trịnh Vĩnh Khang bao nhiêu tùy thích. Hiển nhiên, đứa nhỏ này rất có ích, tuy rằng lý do thoạt nhìn vô nghĩa, nhưng cậu vẫn nghe theo lời Chiêu ca, tự lừa mình không để trong lòng.
Nhưng cậu ta không nghe lời Chiêu ca , ngồi trên giường chờ đợi, cậu ta bám vào lưng Trương Chiêu và muốn cùng Chiêu ca đi đánh răng và rửa mặt.
Cửa nhà vệ sinh vừa mở ra, mùi thơm tươi mát của sữa tắm lan tỏa, không quá nồng cũng không quá nhẹ, tỏa ra mùi tươi mát và trong trẻo như những bông hoa trên tay Trịnh Vĩnh Khang mà cậu còn chưa kịp vứt đi. Cậu ta ngước mắt lên từ bó hoa trên tay, nhìn khuôn mặt nghiêng của Trương Chiêu, như thể không ngửi thấy mùi gì, anh ta vô cảm bước đến bồn rửa, vặn vòi và rửa bình thường dưới sự chú ý của Trịnh Vĩnh Khang đang bất động.
" Đi thôi, mày đang ngây ngốc ở đấy làm gì? "
" Ồ, được rồi, đi thôi."
Điều mà Trịnh Vĩnh Khang đang nghĩ đến là cách Trương Chiêu chỉ dùng khăn lau mặt và lắc tóc mái.
" Ôi, sao Chiêu ca lại là một người đàn ông đẹp trai, tài thiện xạ và hoàn hảo như vậy? "
" Chiêu ca, nếu hôm nay anh chơi với em, em sẽ là chó của anh. "
" ĐƯỢC RỒI. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro