16. Vì chúng ta là con người
Có mảnh vụn bạc trên cỏ dưới ánh trăng
Thật kỳ lạ, Sakura nghĩ thầm. Bây giờ đã là cuối hè, mặt trăng tròn trịa và vàng rực trên bầu trời đêm. Thế thì cỏ chẳng phải nên có màu vàng sao?
Nhưng không, trớ trêu thay, thân cây bạc cao ngất ngưởng phía trên cô. Thậm chí còn che chở cho cô nếu cánh đồng hoang này trở thành nấm mồ của cô.
Sự kiệt sức làm cô khó có thể cười nổi.
Lẽ ra cô nên chết khi Kaguya cắt nửa người cô. Nếu Sakura là người được chọn để viết lại câu chuyện, cô sẽ không phải chảy máu và thoi thóp giữa cánh đồng trơ trọi trong những ngày hè sắp tàn. Nếu cơ hội đó là để tìm lại hòa bình cho thế giới, cô ước mình không phải năm lần bảy lượt đặt tính mạng bản thân lên bàn cân.
Đất dưới lưng cô lạnh lẽo và mặt trăng như đang cười vào mặt cô, cây gỗ cô độc và con bù nhìn của nó lang thang từ lâu.
Lẽ ra cô nên chừa chakra để tự sưởi ấm mình.
Không khí rất lạnh.
Mặt nạ sứ của cô ngột ngạt, nhưng Sakura không còn sức để nâng cánh tay lên.
Cô lại sẽ chết trên cánh đồng bị lãng quên này, cơ thể cô sẽ mục nát và thối rữa dần dần, không còn gì ngoài chiếc mặt nạ này để tưởng nhớ cô.
Sakura biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng cô không biết nó sẽ cô đơn đến thế nào: chết một mình. Luôn luôn. Trơ trọi.
Mười bảy tuổi và mọi thứ cô từng yêu thương hết mực đã mất (chết, đang chết, đã chết).
Mười bảy tuổi và đau đớn vì cô đơn, tuyệt vọng và tức giận khi cô xé nát kẻ thù, Những giấc mơ và hy vọng của người đã khuất là gánh nặng không thể chịu đựng được trên vai cô, len lỏi vào tiềm thức của cô, giết chết cô.
...
"Chà," một giọng nói trầm vang lên, đầy niềm vui thú vị. "Chúng ta có gì ở đây? Chắc chắn không phải là một shinobi nhỏ bé bị lạc đáng thương của làng Lá!"
"Mù rồi, đồ ngu," Sakura rít lên theo phản xạ.
Ổn cả.
Thế thì chưa chết đâu.
Có lẽ.
Cô vẫn có thể thấy một thây ma. Không hẳn một thây ma, mà còn có mấy con quỷ quái ba đuôi gì dấy lẽo đẽo theo sau nữa.
Sakura giơ tay lên để lấy vũ khí. Hoặc, à—cô đang cố gắng vùng vẫy thêm chút nữa. Cánh tay không phản ứng nhanh như vậy. Thay vào đó, cô chậm rãi mở mắt.
Bà ấy có đôi mắt xanh như bất kỳ cánh đồng nào mà cô thích được chôn ở đó.
Ồ, chờ đã, đó là một nụ cười, cô nghĩ vậy, bà ấy đang cười.
Thật sự ấn tượng với cách cô nằm bẹp trên cỏ và người đàn bà kia đang cúi đầu nhìn xem cô đã chết chưa.
"Ta là một người phụ nữ bận rộn, Konoha-nin bé nhỏ ạ."
"Và tôi thì sắp chết," Sakura thở dài, rồi lại nhắm mắt lại, cúi đầu xuống đất và quay mặt đi, như thể đang tìm một góc tốt hơn để phơi nắng.
"Chết à?" người phụ nữ cười khúc khích "Chưa đâu. Cô vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành mà"
"Xin kiếu." cô càu nhàu "Tôi là con chó của Hokage-sama, chỉ nhận nhiệm vụ của ông ấy" cô dừng lại một chút "và ông ấy chết rồi."
"Ne Isobu-chan, nhân trụ lực của cậu cũng thật nóng tính quá đi" người phụ nữ bĩu môi khi vĩ thú vẫy vẫy đuôi phấn khích chui vào vòng tay đang ngồi xổm của cô.
Sakura nhướng một bên mắt "Isobu à?"
"Ừ" bà cười "Nhóc là Jinchurinki của em ấy đấy"
"Ồ thật tuyệt vời, thật đáng mừng, tôi đang vui đến phát khóc này." cô nhăn nhó nhại giọng, rồi khịt mũi "nó vừa đâm ba cái đuôi qua ngực tôi đấy"
"Em ấy chỉ hoảng thôi mà, đúng không Isobu-chan?" bà vuốt đầu vĩ thú.
Sakura nhún vai, nhìn chằm chằm mái tóc hồng dài đang phất phới bay trong gió.
"Mà bà là ai thế? Sao bà giống hệt tôi thế?"
Hai ba con quái thú nhỏ khác nữa nhanh nhảu chen miệng vào la oái oái "Sakura-sama, cô ấy thật hỗn láo."
Người phụ nữ 'Sakura' đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, mấy con thú liền đua nhau nói xin lỗi liên tù tì.
"Ồn quá"
"Hừ, đồ nhân loại thấp kém." Một con thú màu cam chín đuôi leo lên người cô, đập mấy cái đuôi vào mặt cô
"Kurama?"
"Đoán đúng rồi đấy" con thú khoang tay bĩu môi.
Bầu không khí không hề tối tăm.
Nó không hề khó xử.
Nó không căng thẳng.
Nó chỉ im lặng.
Cô nằm bất động, được chiếu sáng bởi ánh trăng trắng nhợt xuyên qua tán cây.
Không phải bạn bè, không phải người lạ, không phải kẻ thù.
Sakura là người phá vỡ sự im lặng.
"Bà vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?"
"À" người đàn bà vỗ hai tay vào nhau và nghiêng đầu cười "Ta là Sakura Otsutsuki, vợ của Hagoromo."
"Hah, lão già khú đế đó hả?" cô khịt mũi,
"Chà, còn nữa" 'Sakura' nằm xuống bên cạnh cô "Ta là một phần của cô, ở một dòng thời gian khác, không phải cô, nhưng là một phần của cô."
"À thế- woah cái gì cơ?" cô đột ngột bật dậy, Kurama đang nằm cuộn tròn trên bụng rơi xuống lăn long lóc càu nhàu vì khó chịu.
"Sakura-chan không thấy chúng ta giống nhau hả?"
Ánh trăng chiếu những bóng kỳ lạ lên khuôn mặt cô, biến mái tóc cô thành một màu xa lạ.
Sakura nhún vai, tuyệt, ổn thôi.
"Bảo sao- ý tôi là chakra của tôi và bà rất giống nhau, kỳ quặc?"
Lúc này, 'Sakura' cười nhẹ và bắt đầu giải thích tất cả những sự việc đã xảy ra, bắt đầu từ khi công chúa ăn trái chakra. Chín con thú xúm lại quanh cô, háo hức lắng nghe câu chuyện. Bọn chúng leo lên người cô và cuộn tròn lại, chăm chú lắng nghe. Sakura thở ra một nụ cười trước hơi ấm từ lông vĩ thú.
"Thập vĩ là kết quả của sự hợp nhất giữa công chúa Kaguya với Shinju, cây thần. Nó thực sự là một sinh vật gớm ghiếc. To lớn và mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì ta từng thấy." Bà nhăn mặt khi nghĩ đến con quái vật. "Nhưng phu quân ta và đệ của chàng ấy, Hamura, đã đánh bại và phong ấn nó. Ta biết họ rất khó có thể phong ấn được mẹ của mình..." Dứt lời, ánh mắt bà rơi xuống đất.
Và Madara là kẻ bù nhìn, vì chính hắn cũng không nhìn thấy âm mưu sau cùng. Sakura nghĩ
"Vậy—" Sakura bỏ lửng câu nói. "Tại sao lại là tôi?"
...
Người đàn bà nhìn vào cô với ánh mắt hiền từ xen lẫn buồn rầu "Chồng ta,.. chàng ấy đã rất không công bằng. Hm, nhóc biết Madara và Hashimara, Sasuke và Naruto đều là tái sinh của Indra và Ashura chứ?"
Sakura gật gù.
"Chàng ấy đã thất bại khi chỉ tập trung vào hai đứa. Trao cho chúng sức mạnh, sức bền, chakra, thậm chí sự sống của chàng"
Cô nhớ lại bàn tay mình đặt trên một trái tim đã ngừng đập và hơi rùng mình khi nghĩ đến điều đó.
"Nhưng chàng lại chẳng để tâm đến người đứng giữa chúng."
"Đồng đội của chúng." nàng ta kết luận một cách nghiêm nghị, ánh mắt dữ dội đến khó chịu. "Người thứ ba. Đó là lần đầu tiên hai đứa nó là đồng đội - và chàng ấy đã phạm sai lầm khi bỏ qua người có tiềm năng gắn kết họ lại với nhau nhất. Không phải để ngăn họ giết lẫn nhau, mà là để ngăn họ trở thành kẻ thù ngay từ đầu."
Sakura cảm thấy cơn giận dữ nhen nhóm trong lòng "Tôi đã làm mọi thứ có thể! Mọi thứ! Để cứu họ"
"Đúng vậy." nàng ta gật đầu
"Nhưng phu quân ta đã không."
Sakura chớp mắt, giật mình và nhìn chằm chằm vào nàng bằng đôi mắt xanh lục sâu thẳm.
"Chàng đã bỏ qua cô, và đó là một sai lầm. Cô có tiềm năng thu hẹp khoảng cách giữa họ trước khi nó có thể đi quá xa. Và chàng đã lờ đi nó." nàng nói một cách nghiêm túc, hạ thấp ánh mắt kỳ lạ của mình xuống vì xấu hổ. Sakura nhìn chằm chằm vào nàng, hoàn toàn bối rối,
"Nghĩa vụ của cô lẽ ra phải kết thúc từ thời Edo Tensei kìa. Nhưng vì chàng mà cô lại chết dưới lưỡi kiếm của hai người đó quá sớm."
"Bị đâm hả?" cô hỏi, bà gật đầu.
"Một vào tim và một vào bụng. Nhóc có sở thích bị đâm thật kì quặc."
Sakura nhún vai "Không hề cố ý."
Bà thở, Nhất vĩ ngọ nguậy trong vòng tay bà và thở ra một hơi thỏa mãn
"Vậy nên Kami đã dẫn đường cho cô đến thế giới này để hoàn thành nó"
Cô cảm thấy thật buồn nôn. Cô bị tách khỏi Konoha của mình, bị đẩy ra khỏi đường đi của số mệnh, không chỉ bị đưa đến một thế giới khác mà còn ở một thời điểm khác, và tất cả những gì Kami muốn là hoàn thành nhiệm vụ!?
Ánh sáng vàng khuấy động xung quanh cô một cách khó chịu. Người phụ nữ cười
"Mặc dù cô cảm thấy bị phản bội, nhưng Kami không hề nguyền rủa cô. Cô rất quý giá và được yêu quý, và nhiệm vụ như vậy sẽ không được giao nếu cô không thể."
Sakura lắc đầu. "Nhiệm vụ của tôi là gì?"
"Cô còn hơn những gì mình biết," bà lảng tránh trả lời cô, "Đây là thế giới thứ ba mà cô đã ở, và trong mỗi thế giới, cô mang lại sự cân bằng và lòng can đảm. Là chìa khóa, là quỹ đạo, là sự cân bằng. Cô là người xoay chuyển sự cân bằng khi ổ khóa bị hỏng."
Sakura không hiểu. Cô chỉ là một cô gái, nhàm chán, đơn giản và tầm thường. Cô không có gì đặc biệt.
"Nhiệm vụ là gì?" Sakura hỏi lại.
"Cứu mọi người."
Cô mỉa mai, cứu mỗi Rin đã chết lên chết xuống, đòi cứu thêm bao nhiêu người nữa chứ?
Người đàn bà cười rộng hơn
"Cô chỉ cần làm. Đó là cách của cô, là bản chất của cô. Bằng cách sống, cô làm những điều này mà không cần sự thúc ép hay thúc giục. Chỉ sự tồn tại của cô mới mang lại niềm vui và lòng dũng cảm ngay cả khi không tìm thấy nó cho chính mình."
"Trong rất nhiều kiếp và trong rất nhiều thế giới, cô đã làm điều này mà không thất bại. Kami gửi nhóc đến đây để thực hiện một nhiệm vụ cuối cùng, đứa con đáng tin cậy và yêu quý nhất, để làm những gì cô đã làm.."
Sakura thử lý luận "Thế nào mới là 'mang lại sự cân bằng'?"
"Đôi khi sự cân bằng này phải bị xáo trộn để tạo ra sự cân bằng khác."
"Vô nghĩa"
Nhưng Sakura không biết nên tranh luận như thế nào. Làm sao người ta có thể chống lại số phận được sắp đặt sẵn? Thế giới là một quy luật, nó tà nhẫn và ích kỉ đến buồn nôn.
Người đàn bà ngửa mặt nhìn trăng, tay tìm đến tay cô nắm lấy như để mang lại sự thoải mái và yên tâm.
"Không có số phận nào không thể phá vỡ, không có gánh nặng nào không thể trút được... nhưng có một số điều khó thay đổi."
Có những điều khó thay đổi?
Trong ánh sáng kỳ lạ, cô trông thấy dáng có vẻ cao lớn và nam tính. Anh quay lưng về phía cô, nhưng mái tóc vàng nhọn của anh lại đặc trưng và nổi bật. Nhưng, cô không nhận ra anh, là Naruto, hay Minato?
"Cô muốn nó là ai?" bà hỏi, và Sakura cảm thấy như thể nó đang trêu chọc cô, như thể nó đang cố lừa cô nói ra một cái tên.
"Tôi muốn gì không quan trọng," cô càu nhàu một cách cay đắng, "Tôi bị mắc kẹt với bất cứ số phận quái gở nào đó mà Kami-chết-dẫm ném vào tôi."
...
"Cô có bao giờ nghĩ-" bà bỏ lửng, không gian chỉ còn tiếng ngáy của chín vĩ thú.
Cuối cùng, nó sẽ luôn luôn tùy thuộc vào hoàn cảnh. Hoàn cảnh và sự lựa chọn.
Cô sống cuộc sống ngắn ngủi và tàn bạo. Cô đánh cắp tình yêu ở những nơi có thể và giữ chặt nó cho đến tận bóng tối.
"Tôi sẽ không yêu bố bạn tôi," cô nói, mật đắng nghét trên đầu lưỡi cô tan ra khi cô cố kìm lòng để không khóc.
Cô ghét thừa nhận rằng cô yêu anh.
"Thật kì lạ, đôi khi tôi nhìn anh ấy như Naruto, một người bạn, một bờ vai vững chãi để tựa vào." cô sụt sịt "Đôi khi, tất cả những gì tôi muốn là để anh ấy ôm tôi, có lẽ sẽ hôn tôi, và tôi sẽ tan ra thành một vũng nước đen ngòm."
"Tôi cảm thấy sợ."
Sợ rằng cô yêu anh, sợ rằng anh yêu cô, sợ những gì sắp tới và sợ những bóng ma quá khứ.
Cuối cùng, luôn luôn là Sakura.
Đó là điều cô học được từ thầy cô. Sống sót, dù bằng cách đau buồn như không có gì khác trên cuộc đời này.
Họ được cho là sự thế hệ mới của Sannin. Họ được cho là sẽ vượt qua sư phụ của mình và thay đổi thế giới.
Thay vào đó, Sasuke là tro bụi trong gió, với một mắt bị mù và lỗ hổng trong trái tim
Thay vào đó, Naruto là một bức tượng được người nghệ nhân chạm khắc một cách trang trọng. Và không ai có thể nhớ được tiếng cười của anh ấy.
Thay vào đó, Sakura là những gì còn lại để tưởng nhớ quá nhiều di sản, một ngôi làng, đi ngược số phận và chết cô độc.
...
"Cảm xúc không phải lúc nào cũng là sai trái" người phụ nữ đẩy vai cô khiến cô chú ý trở lại người đàn ông tóc vàng không rõ mặt. "Đôi khi con người cần ai đó đề cứu mình. Cô không cần phải thấy có lỗi vì đã yêu ai đó"
Cau mày, Sakura khoanh tay kiên quyết rời mắt khỏi lưng người đàn ông. "Tôi không muốn bất cứ ai cứu tôi. Không còn nữa. Tôi có thể tự mình tìm ra cách"
"Đừng ngốc nghếch," bà nhẹ nhàng thì thầm, "Là cô, chính cô sẽ là người giải cứu anh ấy."
Ngay lúc đó, âm thanh lớn của tiếng chuông vang vọng xuyên qua không khí. Lũ thú nao núng nhanh chóng rúc vào lòng cô.
"Chỉ là chuông buổi tối thôi. Nó luôn đổ chuông trước nửa đêm một chút để thông báo những đứa trẻ đi xa nhanh chóng trở về nhà." cô mỉm cười dịu dàng.
Sakura dừng lại, làm chậm nhịp thở của mình khi người phụ nữ đứng dậy, bầy thú nhanh chóng đi theo bà, nhưng Isobu dừng lại và nhảy lên người cô, nó đưa đuôi ra cho cô nắm lấy.
"Đây, nhân loại, ta sẽ cho cô mượn thứ sức mạnh cô cần."
Người phụ nữ vẫy tay chào cô. "Đừng quên, cô bây giờ không phải là một Haruno, mà là một Uzumaki Sakura. Hãy thức dậy là một Uzumaki Sakura."
Sakura khựng người một lúc, rồi nắm theo Isobu bước vào ánh vàng của mặt trăng, chạy về cuối đường hầm xa tít.
-
Ánh sáng.
Cô cảm thấy rất nhẹ nhàng, có chút đau đớn, và nước nhỏ giọt trên khuôn mặt mình. Cô cảm thấy như thể mình đang bay. Cô vẫn chưa chết nhưng có lẽ chỉ còn vấn đề thời gian, nếu không thì tại sao cô lại cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm như vậy? Cô có thể nằm đây mãi mãi. Cô cảm thấy ấm áp, an toàn và quan trọng nhất là hài lòng. Không gì có thể chạm vào cô ấy, cô tan biến. Trở nên vô hình. Sakura hít một hơi thật sâu bằng mũi và nằm im hoàn toàn.
Có một loại âm thanh kỳ lạ, bị bóp nghẹt ở hàng rào ở rìa lối vào cỏ rộng lớn của Học viện, khiến bản năng chiến đấu biến thành một hơi thở dữ dội, Sakura thở dài: cô đã quá quen thuộc với âm thanh của một đứa trẻ đang cố gắng để nén những giọt nước mắt.
Trời đã xế chiều và tất cả những gì cô muốn là về nhà. Xương sườn cô vẫn còn đau vì ảnh hưởng nặng nề từ những cú đâm của Isobu, quá nhanh để có thể chữa lành. Cô đã bỏ bữa tối để phi như gió đến đây. Chưa kể trong ba đêm liên tiếp, những cơn ác mộng gõ cửa kí ức cô và thụi một cú đau điếng vào tâm trí cô. Và bây giờ, chà
Một đứa trẻ đang khóc.
Đó không phải là một sự lựa chọn.
Cô đút tay vào túi quần và hơi nhún vai, bước chân lê bước một chút để băng qua bãi cỏ.
Tiếng sụt sịt dừng lại đột ngột.
Sakura xem xét bụi cây rậm rạp ở rìa hàng rào.
Thật tuyệt vọng trước tiếng xích đu kêu cót két.
Tuy nhiên không phải hôm nay. Hôm nay cô đã trải qua đủ rồi. Cô sẽ bảo vệ mình khỏi sự thật phũ phàng đó thêm một thời gian nữa.
Sakura hạ mình xuống, xương sườn phản đối và đầu gối yếu ớt của cô nhói lên vì mỏi
Những tiếng sụt sịt lại vang lên
Sakura nhảy lên cây và thả ngược người xuống, chân vắt trên cành để khỏi ngã. Điều này khiến cậu bé giật thót lên và gầm gừ
Cô cân nhắc việc nói, nhưng Naruto của thời trẻ là một loại sinh vật hung dữ và mong manh, ẩn dưới nụ cười rực rỡ và những vết thương ngang tàng. Cô biết anh đang bối rối, nhưng cô chỉ nhìn anh, anh hẳn sẽ bắt chuyện với cô ngay thôi.
Không khí trong xanh với những nốt lặng nặng nề cuối cùng của mùa hè và ánh nắng ấm áp trên lưng. Có những âm thanh của một ngôi làng hạnh phúc, thịnh vượng vang vọng trên tượng đá Hoakge, nơi chúng như ôm Học viện trong lòng bàn tay của mình. Có những vết tím trên trán anh và máu đã khô từ lâu, từ khóe mắt còn vệt nước lòe loẹt.
Naruto (phiên bản trẻ hơn) lùi lại, phủi đất trên cánh tay và gầm gừ với cô như một chú mèo xù lông để bảo vệ chính mình.
Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt anh, đôi mắt xanh của anh nao núng, thậm chí còn có vẻ kinh ngạc trên nền mi mắt sưng tấy.
Naruto quan sát cô, những ngón tay ép phẳng vào đùi cô nhằm cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn nắm chặt viền áo của anh.
"C-Chị sẽ lại chửi bới em đúng chứ" anh nói nhỏ, niềm vui tan biến qua từng lời nói như một vườn cây ăn quả bị bỏ hoang trong cơn bão.
Sakura thở dài, nhảy xuống, rồi mỉm cười với anh, dịu dàng như cô biết, với tất cả sự dịu dàng mà cô đã học được qua nhiều năm.
"Chào buổi tối, Naru-chan. Chị rất ngạc nhiên khi em ở đây muộn thế này." Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như thể họ tình cờ gặp nhau trên con đường dẫn vào làng.
"À," Naruto lúng túng, gõ ngón chân xuống đất và đỏ mặt.
"Tới đây" cô nói, vẫy tay với cậu khi cô ngồi xổm xuống. Naruto hơi do dự, nhưng từ từ lại gần, mặt cậu tránh qua một bên như đang chuẩn bị hứng chịu cái tát nào.
Ánh sáng xanh phát ra từ tay cô và vệt tim trên trán anh mờ dần, gần như nguyên vẹn.
Naruto nhìn cô với ánh mắt rực sáng
"T-tuyệt quá nee-chan!"
Sakura đặt lòng bàn tay xuống cỏ, ngực hở và dễ bị tổn thương, sức nặng uốn cong dọc theo cột sống để giữ chặt cô xuống đất.
Naruto không bặm chặt các ngón tay của mình nữa, thay vào đó anh ngẩn ngơ nhìn cô.
Cô cười rộng hơn một chút, để mắt nhăn lại. "Ừ, vài ba thủ thuật cỏn con ấy mà" cô nói, giọng nhỏ nhẹ, với tất cả hơi ấm của mặt trời sau lưng.
Có một khoảng im lặng, và ánh mắt ngây thơ của anh làm tim cô nhói lên trong giây lát. Anh ấy chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong khoảnh khắc đó, Sakura thoáng nhìn thấy vị anh hùng mà anh sẽ trở thành, và mặt trời tỏa sáng rực rỡ vào khoảnh khắc đó khi nó lặn, chỉ dành cho anh.
Nhìn cô hổn hển vì đau, Naruto mở lời, tay áp vào trán cô.
"Để em lấy bớt nỗi đau của chị nhé. Em chịu đựng giỏi lắm."
"Ngớ ngẩn," cô thốt ra.
"À," mắt anh chùng xuống.
"Ý chị là, chị có thể chịu nó được, em không phải khi nào cũng phải gánh chịu đó."
Sakura có ý đó khi cô nói.
Đó là điều cô vẫn đang học, điều chính anh đã dạy cô.
Anh không đáng phải chịu những điều này
Anh không cần tự về nhà, tự bôi thuốc mỡ và uống thuốc giảm đau.
Anh không phải quỳ trước mộ cha mẹ mình.
Anh học cách từ bỏ sự căm ghét đang gặm nhấm mình cho đến khi không còn gì trong lồng ngực đau nhức, bởi vì trái tim dịu dàng là thứ khiến máu anh chảy trong huyết quản, và ngay cả khi anh không tin anh xứng đáng những điều đó, thì ít nhất anh có thể tin vào những khoảnh khắc đó, có lẽ, anh cần phải giữ trái tim dịu dàng đó để một ngày nào đó anh có thể ngồi trên bãi cỏ với cô đang khóc và dạy cô yêu bản thân mình cho đến khi nó ăn vào xương tủy
Naruto cười với cô, nụ cười xưa cũ cô tưởng rằng mình sẽ không còn có thể nhìn thấy. Và trong một phút nao núng, anh ngồi bên cạnh cô, tay chạm vào cỏ và đầu ngửa ra. Lúc đó, cô hỏi anh,
...
"Naru-chan nè, sẽ ra sao nếu—" Cô ngừng lại, cau mày, nhưng bỏ cuộc. "Chị làm tổn thương một ai đó?"
Cuối cùng cũng nói được.
Sakura nghĩ về Ino, nghĩ về Shikamaru, rồi cô nghĩ về Naruto và Sasuke, cuối cùng là Minato
Đôi khi tuyệt vọng tại quán bar cũng không tệ.
Naruto có vẻ ngây thơ, cậu nhìn cô với ánh mắt lấp lánh mà cô tự nhắc mình không được nhìn vào.
"Đôi khi, đau đớn sinh ra đau đớn. Chúng ta giải quyết tổn thương trong chính mình để không gây tổn thương đó cho người khác. Và khi chúng ta thất bại—nhưng chúng ta là con người, nee-chan, và chúng ta sẽ thất bại—rồi chúng ta sẽ cố gắng hết sức để sửa sai và làm tốt hơn vào lần sau."
Anh hy vọng cô có thể học được điều này: thất bại và cố gắng hết lần này đến lần khác, mỗi cơ hội là một hy vọng, mỗi hơi thở là một lời hứa.
Cô hy vọng anh hiểu điều đó không phải lúc nào cũng đủ.
"Chị không biết liệu mình có sửa được nó hay không" cô cắn răng, nước mắt tuôn rơi. "Chị không biết làm cách nào để khắc phục nó. Cũng không biết liệu mình có muốn sửa nó hay không."
Naruto là đồng đội của cô.
Cô vẫn không muốn nói với anh rằng không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết được.
Hãy cứ để anh là một đứa trẻ. Anh có quyền đó
Chỉ một chút nữa thôi.
"Vậy em hỏi chị nhé." cậu nói
Cô ngồi thẳng hơn.
"Sẹo là gì?"
"Vết thương trước đó chưa lành hoàn toàn?"
"Mhmm, chính xác" Naruto ngúc đầu. "Giờ nhé, chị có nghĩ rằng nó sẽ đẹp trên da ta nếu ta chữa không đúng cách không?" Anh mỉm cười khi chỉ cả hai ngón trỏ vào mũi mình.
Sakura lắc đầu. Naruto tiếp tục
"Chị không cần phải chữa nó ngay bây giờ. Không phải mọi thứ bị hỏng đều có thể sửa được và không phải mọi thứ bị hỏng đều cần sửa chữa. Chỉ biết rằng chỉ vì nó bị hỏng không có nghĩa là nó không thể đẹp trở lại".
Naruto cười với cô
Hoàng hôn là những gì cô bỏ sau đầu.
Naruto không còn là một đứa trẻ nữa, anh trở thành Naruto cao lớn - vị anh hùng và cô biết.
"Naruto?" cô sụt sịt
"Ừ, tớ đây" anh dịu dàng nói, hoàng hôn vàng ánh lên nơi đôi mắt xanh của anh. "Tớ không trách cậu Sakura-chan"
"T-tớ xin lỗi, nó chỉ là-"
"Shh, được rồi, tớ đã bảo không sao mà" anh vòng tay qua vai cô và ôm cô vào lòng, tay vuốt tóc cô từng đợt khi Sakura run lên vì khóc.
"Giờ thì" anh thở dài, "Cha tớ sắp chịu không nổi rồi, ông ấy sắp điên lên mất thôi. Trở lại đi, tớ tiễn cậu nhé."
Như thể những lần trước, anh đứng dậy, đưa tay cho cô.
Cô nắm lấy tay anh, nhưng khẽ nhăn mặt, quên mất xương sườn đang hét lên phản đối, và miệng cô trề xuống vì đau.
Anh cười toe toét "Đừng để bị đâm nữa."
Sakura tặc lưỡi, định đấm vào đầu cậu nhưng từ bỏ, thay vào đó cô đưa tay lên lau nước mắt.
Naruto nhẹ nhàng siết chặt tay cô.
Cô sẽ khiến anh rất tự hào, anh biết điều đó.
Cô sẽ trở nên tuyệt vời. Như anh.
"Cảm ơn, Naruto. Tớ sẽ khỏi ngay thôi."
"Ừ?"
"Cảm ơn," cô nói khi họ bước đi dưới ánh mặt trời lặn phía xa. "Cảm ơn vì đã ở lại. Tớ không muốn ở một mình."
Anh muốn hứa với cô rằng cô sẽ không bao giờ phải cô đơn, rằng trở thành một phần của ngôi làng này có nghĩa là không bao giờ phải cô đơn.
Cô biết.
"Không phải ai cũng có quyền lựa chọn."
"Ừ" cô nói, nếm từng chữ, "Và không phải ai cũng xứng đáng bị tổn thương."
"Đúng," Naruto thề với cô,
"Cả cậu cũng thế" cô nói, anh gật đầu, và cuối cùng cô cũng có thể nhìn vào sâu mắt anh, anh gật đầu.
"Sakura-chan này, mảnh vỡ Kyuubi sắp hết hiệu lực rồi. Đây có lẽ là lần cuối cùng tớ gặp cậu với hình dạng như thế này. Nhưng đừng lo lắng nhé, tớ nhất định sẽ dõi theo từng bước cậu đi" anh nói, ôm cô lần cuối
"Hãy sống thật xứng đáng."
Không phải mọi thứ bị hỏng đều có thể sửa được và không phải mọi thứ bị hỏng đều cần sửa chữa.
Nhưng anh sẽ làm điều đó vì cô.
Và cô biết mình cũng sẽ làm điều đó vì anh.
Sakura nhìn theo bóng Naruto tan biến trong chiều tà, nở một nụ cười, rồi bước tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro