Chương 12

Edit: Phi Như
Sảnh lớn khách sạn, vốn dĩ rất náo nhiệt.

Lúc này, lại yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe.

Mọi người đều nhìn về nơi phát sinh sự việc, ngay cả người có chút tiếng tăm cũng nhìn về hướng này.

Tuy rằng lúc trước Trình Lệnh Thời đã từng đề xuất rồi, nhưng Ổ Kiều lại không suy nghĩ quá nhiều.

Thời Hằng đúng thật là văn phòng kiến trúc tốt nhất.

Vào làm ở một văn phòng như vậy là ước mơ của rất nhiều sinh viên kiến trúc.

Nhưng Ổ Kiều không nghĩ sẽ dựa vào mối quan hệ với anh ấy để vào.

Trong nháy mắt, cô lại không mở miệng từ chối lời mời của Trình Lệnh Thời được.

Bởi vì anh ấy tựa như thiếu niên từ trên trời giáng xuống thay nàng giải vây.

Cứu nàng lúc nghèo túng , hèn mọn.

Giống như là anh ấy vẫn luôn ở đó, không bao giờ để cô chịu bị coi thường.

Đến khi Ổ Kiều nhỏ giọng nói: "Em có thể vào Thời Hằng sao?"

"Đương nhiên." Trình Lệnh Thời thoáng cúi xuống nhìn đôi mắt cô.

Sau đó hắn khẽ ngước mặt lên, một lần nữa đứng thẳng nghiêm túc nói: "Em là sinh viên đứng đầu 5 năm liên tục ở trường đại học T lớn nhất hệ kiến trúc, liên tục đạt được học bổng trong 3 năm của nhà nước. Trong lúc học đại học, em lấy không ít giải thưởng lớn trong cuộc thi thiết kế kiến trúc, còn đạt được học bổng danh giá trong ngành kiến trúc(*), là sinh viên kiến trúc Trung Quốc đại nhiều giải nhất."

(*) Chổ này mình thấy để là hoắc phổ ly mà mình tìm thì cũng không biết nó là gì nên cứ để cho hợp với hoàn cảnh đỡ vậy. Ai biết thì bình luận xuống dưới để mình sửa lại chổ này nha.

"Sinh viên kiệt xuất của ngành kiến trúc giống như em , là Thời Hằng chúng tôi bức thiết yêu cầu nhân tài."

Trình Lệnh Thời nói không lớn không nhỏ, lại vừa lúc làm mọi người chung quanh, bao gồm Đổng Triệu Tân cách đó không xa nghe rõ ràng.

"Tôi hy vọng em có thể lựa chọn Thời Hằng."

Trình Lệnh Thời lại lần nữa vươn tay mình, đưa tới trước mắt cô.

Lúc này đây, cô chỉ cần nhẹ nhàng bắt lấy là được.

Mà Ổ Kiều cuối cùng cũng không do dự nữa, duỗi tay nắm lấy tay hắn.

Đây không phải lần đầu tiên, nàng chạm vào bàn tay hắn.

So với lúc trước đều rất ấm áp và có lực.

Nháy mắt, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.

Ổ Kiều nhìn qua , phát hiện là Trình Lệnh Thời mang người đến, cũng chính là nhân viên Thời Hằng.

Chỉ thấy bọn họ mỗi người vỗ tay chân thành, mỉm cười nhìn nàng.

Lúc này Ổ Kiều chú ý đến nữ đồng nghiệp tóc quăn dài đã đi tới, khi cô đến bên người Ổ Kiều, tóc dài theo đó rũ xuống, quyến rũ động lòng người. Mang cảm giác của người phụ nữ trưởng thành.

Chỉ thấy nàng nhìn Đổng Triệu Tân, khóe miệng khẽ nhếch, trào phúng nói: "Tôi không nghĩ tới hiện tại đã là năm 2020, thế mà còn có người cảm thấy nữ giới không nên làm ngành sản xuất kiến trúc. Thế nào, là do vị trí trong giới kiến trúc không đủ cao, hay là tài năng của bản thân không đủ để gây ấn tượng với thế giới?

"Vẫn là nói, vừa rồi tôi thắng nhiều người như vậy, đều không phải đàn ông?"

Đổng Triệu Tân sắc mặt xanh mét nhìn đối diện: "Tôi không có ý này."

Hắn vừa rồi bất quá là thuận miệng mắng Ổ Kiều.

Cô gái gật gật đầu, duỗi tay bám lấy bả vai Ổ Kiều, cười nói: "Em gái nhỏ vừa rồi nói rất đúng, nguyện ngành sản xuất kiến trúc của chúng ta không còn loại sếp vô năng chỉ biết tức giận."

Nàng tạm dừng một giây: "A, đặc biệt là cấp trên nam nào đó tự cho là đúng."

Nàng cố ý đem ba chữ ' cấp trên nam' này nhấn mạnh.

Đổng Triệu Tân sắc mặt càng ngày càng đen.

Hắn tức giận nói: "Đây là việc nội bộ của công ty chúng tôi, tôi chỉ giáo huấn cấp dưới của mình."

"Nội bộ công ty các người?" Người phụ nữ chỉ chỉ Trình Lệnh Thời, kinh ngạc nói: "Ông không nhìn thấy à, Trình Công chúng tôi đào người rồi đó."

Đổng Triệu Tân đại khái cũng biết mình không chiếm lý trầm mặt xoay người muốn đi.

Trình Lệnh Thời lại đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút."

Đổng Triệu Tân đứng lại.

"Con người tôi trí nhớ không quá tốt" liền thấy Trình Lệnh Thời rũ mắt nhìn Ổ Kiều, lười biếng mở miệng, nhẹ sẩn một tiếng hỏi: "Bất quá nhớ mang máng, vừa rồi có phải có người nói, nếu cô ấy còn có thể tìm được công việc, liền đổi thành họ của cô ấy?"

Ổ Kiều: "Hả ?"

Này......

Không cần xem, nàng cũng biết sắc mặt Đổng Triệu Tân có bao nhiêu đen.

Liền thấy Đổng Triệu Tân lần này, không quay đầu lại đi rồi.

Người Thời Hằng đều ở một bên cố nén ý cười, biểu tình muốn cười nhưng lại không thể cười.

"Anh trai này, nếu muốn nói ai bại hoại thì vẫn là anh bại hoại nha."

Chỉ thấy người phụ nữ duỗi tay vỗ vỗ bả vai Trình Lệnh Thời cợt nhả nói.

Trình Lệnh Thời nhíu mày nhìn nàng: "Đừng gọi bậy."

"Được được được" người phụ nữ dường như khá thân thiết với hắn, "Trình công, ngài thật là quá tuyệt vời."

Ổ Kiều nghe bọn họ đối thoại, như rơi xuống vực sâu.

Bọn họ thân mật và tự nhiên như vậy.

Nhưng người ta mới vừa giúp cô, Ổ Kiều không nghĩ ra biểu hiện gì khác thường.

Vì thế nàng cưỡng chế áp cảm xúc xuống đáy lòng, cười khẽ nói: "Cảm ơn mọi người."

"Cảm ơn cái gì, em vừa rồi mắng hắn vài câu rất được lòng người nha" người phụ nữ tóc quăn dài cười hì hì nói.

Nàng quay đầu nhìn đoàn đội của mình thấm thía nói: "Cô gái nhỏ xinh đẹp này vừa cho các người một giá trị quan chính xác nếu gặp được một người sếp vừa không có năng lực lại còn chèn ép mình, tuyệt đối đừng chịu đựng."

Trình Lệnh Thời mắt lạnh nhìn cô gái: "Cô tự mắng mình như vậy có được không?"

"......"

Mọi người rốt cuộc không nín được, nở nụ cười.

Ổ Kiều trước đó còn cảm thấy ủy khuất, khổ sở, cảm thấy thẹn, lúc này đây tan thành mây khói.

Cô cũng không có gì làm sai.

"Em lát nữa về như thế nào?" Trình Lệnh Thời mở miệng hỏi.

Ổ Kiều lập tức nói: "Em còn vé tàu cao tốc, em đi trước gọi taxi đến nhà ga."

"Tụi chị lái xe lại đây, nếu không chúng ta cùng đi đi." Cô gái tóc quăn dài nhiệt tình tiếp đón cô.

Ổ Kiều lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Trình Lệnh Thời: "Vé tàu cao tốc của em là cùng với của bọn họ sao?"

Bị hắn nhắc nhở, Ổ Kiều mới nghĩ đến điểm này.

Bởi vì cùng nhau mua vé tàu cao tốc, cho nên chổ ngồi cũng khá gần.

Mới vừa phát sinh chuyện như vậy, lại ngồi ở cùng nhau, đúng thật có hơi sượng.

"Cùng nhau đi đi." Trình Lệnh Thời nhàn nhạt nói.

Ổ Kiều thấy mọi người đều nhìn ba người họ nếu tiếp tục từ chối thì không tốt lắm liền gật gật đầu.

"Oa , thật tốt quá." Cô gái tóc quăn dài tiến lên nói: "Chị tên Dương Chi, là cộng sự cấp cao của Thời Hằng."

Ổ Kiều vội nói: "Chào chị, em tên Ổ Kiều."

"Cô gái nhỏ xinh đẹp này chính là không giống chúng ta, không chỉ đẹp mà tên cũng dễ nghe."

Dương Chi tựa hồ rất thích Ổ Kiều, vẫn luôn đối xử với cô rất hiền lành, dịu dàng.

Nàng ăn mặc ngắn gọn, áo sơ mi màu lam nhạt tơ lụa cùng quần dài nhạt màu, cả người khí chất giỏi giang lại có phong thái.

Từ tận đáy lòng Ổ Kiều một tia ý kiến đối với cô ấy cũng không có.

Chỉ chua xót nghĩ, người như vậy mới khiến mọi người đều thích.

Nhân viên công tác khác của Thời Hằng, cũng sôi nổi cùng Ổ Kiều chào hỏi.

Bởi vì xe bọn họ còn chưa tới, mọi người liền ở đường lớn chờ.

Dương Chi thấy thế, kéo cánh tay Ổ Kiều hỏi: "Có muốn cùng đi toilet không?"

Trình Lệnh Thời phiết đầu xem nàng, nhíu mày: "Cô có phải có tật xấu gì hay không, không có cô bồi chẳng lẽ một người lại không đi toilet được?"

"Anh thì biết cái gì, đây là phương thức biểu hiện tình hữu nghị giữa phụ nữ chúng tôi."

"......"

Ổ Kiều chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Dù sao thì đây cũng đúng là phương thức quan trọng của các cô gái.

Hai người cùng lên lầu một đi toilet.

Ổ Kiều ra sau thấy Dương Chi đang đợi cô.

Dương Chi vừa thấy cô đến, trên mặt ý cười đều lộ ra vẻ tò mò: "Vừa rồi làm chị nhịn muốn chết, em cùng Trình công rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Khi em còn nhỏ có quen biết anh ấy, chúng em là người cùng quê ở cùng thị trấn." Ổ Kiều ăn ngay nói thật.

Nàng nhìn ra được, Dương Chi không có ác ý, chính là tò mò mà thôi.

Giống như...... Như vậy xem ra, nàng cùng Trình Lệnh Thời hẳn là không có quan hệ mờ ám gì.

Dương Chi: "Thật đúng là hiếm lạ, chị cùng hắn làm cộng sự lâu như vậy, không thấy hắn đối với cô gái nhỏ nào giống như em đâu."

Ổ Kiều cảm thấy lời này của cô có chút bất công, nhịn không được nói: "Thật ra tính cách anh ấy vẫn luôn rất ôn nhu."

"Hả ?" Dương Chi cho rằng mình nghe lầm, nhịn không được cười thành tiếng: "Tính cách ôn nhu?"

Ôn nhu?

Cái từ này, Trình Lệnh Thời cũng xứng?

Ổ Kiều thấy nàng nét mặt biểu cảm sinh động, chỉ có thể nói: "Anh ấy chỉ là có đôi khi thích trêu đùa người khác."

Lần này gặp phải phiền phức lớn như vậy còn không phải là do hắn cố ý trêu đùa Ổ Kiều mới thành như thế này sao.

Dương Chi hít sâu một hơi: "Đến Thời Hằng đi, em sẽ biết cái gì gọi là nhân gian chân thật, em bây giờ hoàn toàn bị che mắt rồi."

Ổ Kiều cười cười, không hề phản bác.

"Còn chuyện bị cấp trên ngu ngốc chèn ép em đừng để ở trong lòng." Dương Chi từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá.

Nàng nhìn Ổ Kiều giơ giơ lên, hỏi: "Để ý sao?"

Ổ Kiều lắc đầu.

"Cấp trên lúc trước của em có phải là có vấn đề gì với em không ?" Dương Chi trực tiếp hỏi.

Ổ Kiều sửng sốt, nói: "Cũng không phải có vấn đề gì, chỉ là lúc trước hắn ta yêu cầu em làm một chuyện, em không đáp ứng."

"Biết ngay, đúng là đồ ngu dốt" Dương Chi đứng yên, hút một ngụm: "Những cô gái lớn lên xinh đẹp như em vậy, trừ khi làm phật lòng hắn, bằng không hắn sẽ không làm em khó xử trước mặt nhiều người như vậy."

"Nhưng mà em đừng sợ, đừng bị hắn đe dọa . Em càng sợ hãi, hắn sẽ càng đắc ý. Em xem lúc Trình công nói những lời đó, họ Đổng kia không phải tên cũng chưa phóng liền chạy mất sao. Hắn chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu thôi."

Ổ Kiều không nghĩ tới cô ấy sẽ cùng mình nói việc này.

Hồi lâu, nàng nhẹ giọng gật đầu: "Nếu em sợ hắn, thì đã không nói như vậy."

Lần này Đổng Triệu Tân đối xử với nàng như vậy.

Ổ Kiều biết đối phương không phải nhắm vào nàng vì công việc, mà đơn giản chỉ là nhắm vào nàng. Đổng Triệu Tân dồn hết bực tức từ việc đấu thầu thất bại và chuyện nàng từng từ chối tìm hiểu thương vụ cho hắn để trút giận. Trước mặt mọi người muốn làm cô mất mặt.

Ổ Kiều trong công việc vẫn luôn chịu khổ nhọc nhưng không bao giờ oán giận, càng sẽ không dễ dàng tức giận.

Lần này sở dĩ trước mặt mọi người phản bác Đổng Triệu Tân như vậy, chỉ là không nghĩ tiếp tục dung túng khí thế đối phương nữa. Bởi vì nàng không có sai.

Ổ Kiều vẫn thấp giọng nói: "Lần này, thật sự cảm ơn chị."

Dương Chi thoải mái nói: 'Cảm ơn gì chứ, từ chối chức vụ đó là do em tự làm mà thôi, với lại em đã làm rất tốt.

"Em cảm ơn chị là bởi vì thật ra chị không cần cùng em nói những điều này," Ổ Kiều nhẹ nhàng nói. Không có lòng tốt cũng là lẽ thường.

Dương Chi nở nụ cười, sảng khoái nói: "girl helps girl."

Đột nhiên nàng nhịn không được duỗi tay vừa vặn nâng khuôn mặt Ổ Kiều lên cảm khái nói: "Chị đột nhiên hiểu tại sao Trình Lệnh Thời là kiểu người lạnh lùng, không quan tâm đến ai, vừa rồi anh ta lại hành xử như vậy."

"Em vừa đẹp lại vừa nhẹ nhàng như vậy làm người khác có cảm giác muốn bảo vệ."

Ổ Kiều: "......"

Cô không phải, cô không có!!

"Cho nên làm con gái, em càng nên gia nhập Thời Hằng."

Ổ Kiều hỏi: "Tại sao?"

Dương Chi hơi hơi mỉm cười: "Bởi vì ở trong mắt Trình Lệnh Thời, chỉ có phân biệt năng lực không có phân biệt nam nữ."

Hai người vừa rời khỏi toilet, liền ở chỗ ngoặt gặp được Trình Lệnh Thời.

Hắn nhìn hai người, cúi đầu nhìn đồng hồ, ngữ khí bình đạm: "Xe tới rồi."

Sợ tôi bế em Kiều lên rồi chạy mất à?" Dương Chi cười.

Dương Chi gia nhập Thời Hằng từ những ngày đầu thành lập, là một nhân viên lâu năm. Nàng đã làm việc cùng Trình Lệnh Thời suốt bao năm, nhưng đây là lần đầu tiên phát hiện hắn cũng có lúc mềm lòng trước phụ nữ.

Trình Lệnh Thời nghe vậy, liếc nhìn nàng một cái, rồi thản nhiên nói:
"Người của tôi, cô dám thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro